Nghe Độ Biên Di Sinh trả lời, Tỉnh Thượng Lâu Chí không hề thả lỏng, lão tiếp tục nhíu mày lắng nghe vài giây.
Tỉnh Thượng Lâu Chí đứng bật dậy từ nệm ngồi, trầm giọng nói:
- Bên ngoài có tiếng động.
Vù vù vù vù vù!
Ong ong ong ong ong!
Thanh âm khẽ khàng rồi lại ầm ĩ rốt cuộc khiến Độ Biên Di Sinh chú ý, vẻ mặt nhẹ nhàng thoáng chốc cứng lại. Độ Biên Di Sinh rón rén đứng lên, kéo mở hộc tủ cái bàn bên cạnh lấy hai thanh súng ngắn giảm thanh màu xám bạc âm thầm đưa cho Tỉnh Thượng Lâu Chí.
Tỉnh Thượng Lâu Chí nhận lấy súng ngắn từ tay Độ Biên Di Sinh, thân hình gầy gò như bị gió thổi bay của lão bỗng chốc nhẹ nhàng tựa con mèo đen. Tỉnh Thượng Lâu Chí nhanh chóng mà lặng lẽ không gây ra tiếng động áp sát cửa phòng sách, vươn tay trái gầy tựa cây khô đặt hờ trên tay nắm cửa. Tỉnh Thượng Lâu Chí quay đầu ra hiệu tay với Độ Biên Di Sinh.
Độ Biên Di Sinh nhìn động tác tay của Tỉnh Thượng Lâu Chí, lão nhẹ gật đầu, giơ tay phải chĩa họng súng đen ngòm hướng cửa phòng.
Vù vù vù vù vù!
Tỉnh Thượng Lâu Chí mở tung cửa phòng ra. Độ Biên Di Sinh không dám xem, trực tiếp bóp cò súng. Vang tiếng vù vù, có năm viên đạn bị bắn ra ngoài.
Lúc trước Tỉnh Thượng Lâu Chí ra dấu tay cho Độ Biên Di Sinh ý là không cần xem rõ ràng ai đứng ngoài cửa, trực tiếp bắn chết là được.
Đối với thủ lĩnh đặc công như hai lão nhân này giết người khác giống như người bình thường ăn cơm uống nước, rất nhẹ nhàng và dễ dàng. Thân phận của hai thủ lĩnh đặc công đặc biệt, bọn họ lại ở trong nhà Độ Biên Di Sinh, mặc kệ người vào là ai, sau khi giết chết bọn họ sẽ không bị pháp luật chế tài.
Rõ ràng lúc trước nghe ngoài cửa có tiếng vù vù kỳ lạ, nhưng sau khi mở tung cánh cửa, nổ súng, Tỉnh Thượng Lâu Chí, Độ Biên Di Sinh giật mình phát hiện cửa trống rỗng. Đừng nói có người, không thấy bóng một con chuột.
Nhìn cửa trống rỗng, thần kinh căng thẳng của Tỉnh Thượng Lâu Chí giãn ra, nói đùa:
- Già rồi, già thật, đúng là càng già càng sợ chết.
Độ Biên Di Sinh không thấy bóng dáng kẻ địch nên cũng mất cảnh giác, ném súng ngắn giảm thanh vào hộc tủ.
- Ha ha ha ha ha ha! Tỉnh Thượng quân, nói theo cách của người Trung Quốc là càng già càng dẻo dai.
Độ Biên Di Sinh nói giỡn với Tỉnh Thượng Lâu Chí:
- Thiên Hoàng bệ hạ còn muốn Tỉnh Thượng quân ở lại bồi dưỡng nhiều nhân tài hơn cho đế quốc.
- Độ Biên quân cũng không nhàn rỗi được.
Tỉnh Thượng Lâu Chí vừa ném súng ngắn vào ngăn kéo vừa mỉm cười nói:
- Ta nghe có tiếng gió, chờ Độ Biên quân về hưu cũng sẽ đi căn cứ làm chức huấn luyện viên.
Tỉnh Thượng Lâu Chí, Độ Biên Di Sinh đùa với nhau, không chú ý thấy mặc dù cửa phòng sách trống rỗng không có ai nhưng bên trên vách tường có một đám con ong vàng biến dị lóe ánh bạc.
Tỉnh Thượng Lâu Chí, Độ Biên Di Sinh thả lỏng một nửa cảnh giác không vội vã đóng cửa lại, hai người ngồi xuống bồ đoàn. Khi mông hai người tiếp xúc với cái nệm, tiếng vù vù lúc trước biến mất lại vang lên.
Ong ong ong ong ong!
Thanh âm dày đặc, tiếng động lớn làm Tỉnh Thượng Lâu Chí, Độ Biên Di Sinh nghe rõ mồn một. Hai người biến sắc mặt, nhưng đã muộn.
Không cho Tỉnh Thượng Lâu Chí, Độ Biên Di Sinh cơ hội bỏ trốn hoặc giơ vũ khí lên. Cùng với Diệp Dương Thành ra lệnh một tiếng, năm mươi con con ong vàng cường hóa chung cực từ vách tường sà xuống, giương hai cay bay về phía Tỉnh Thượng Lâu Chí, Độ Biên Di Sinh mặt trắng bệch.
Đối diện đám côn trùng trước kia chưa từng thấy, nhìn ánh sáng bạc lấp lánh trên thân chúng nó, mặt Độ Biên Di Sinh xám xịt.
Độ Biên Di Sinh bản năng rống to:
- Sâu máy nước Mỹ chết tiệt!
Thanh âm rất to nhưng Diệp Dương Thành không nghe hiểu Độ Biên Di Sinh la hét cái gì. Độ Biên Di Sinh chưa nói xong đã bị mười mấy con ong vàng cường hóa chung cực né cánh tay huơ lung tung của lão chích vào mặt và cổ, kim độc đâm sâu vào da thịt, độc tố nhanh chóng bắn ra.
Toàn quá trình tương đương thời gian người bình thường chớp mắt mấy cái, chiến đấu từ bắt đầu đi vào kết thúc.
Độ Biên Di Sinh, Tỉnh Thượng Lâu Chí, hai thủ lĩnh đặc công tay dính đầy máu người Trung Quốc vĩnh viễn khép lại đôi mắt, kết thúc cuộc đời xấu xa của mình.
Nhìn hai thủ lĩnh đặc công toàn thân đen thui, môi tím bầm, Diệp Dương Thành bám xác Đại Ca ruồi trâu ngần ngừ giây lát. Cuối cùng Diệp Dương Thành không mang thứ lúc trước hai lão già này vẽ vời trở về Trung Quốc, hắn đập cánh mang theo năm mươi con ong vàng cường hóa chung cực bay theo đường ống khói lúc trước đã đến, rời khỏi Độ Biên Di Sinh.
Hành động vượt biển lần này tuy thành công, còn là mua bán mua một tặng một nhưng Diệp Dương Thành vẫn thấy tiếc nuối. Tỉnh Thượng Lâu Chí, Độ Biên Di Sinh đã chết, không biết ai là kẻ đứng sau màn.
Diệp Dương Thành bay đến biên giới Nagoya chợt xoay vòng trong không trung, lơ lửng trên cao.
- Khoan đã!
Cách mấy ngàn km, bản thể Diệp Dương Thành mở mắt ra, nở nụ cười kỳ dị. Diệp Dương Thành quay đầu nhìn Triệu Dung Dung Tiểu Thương Ưu Tử không mệt mỏi xoa bóp vai cho mình.
Diệp Dương Thành lẩm bẩm:
- Hai thủ lĩnh đặc công chết, chắc chính phủ Nhật Bản sẽ không mặc kệ.
Lúc trước khi Độ Biên Di Sinh phát ra tiếng hét thì trong một văn phòng không ở tòa nhà hành chính chút bắt mắt cách xa mười mấy km, có một nam nhân hơn bốn mươi tuổi đứng bật dậy khỏi ghế.
Nam nhân hơn bốn mươi tuổi ngơ ngác nhìn ngọn đèn đỏ liên tục nhấp nháy trên vách tường phía xéo bàn công tác. Nam nhân hơn bốn mươi tuổi ngây người mười giây sau đánh rùng mình, vội chộp điện thoại nằm bên mép bàn bấm một chuỗi con số.
Diệp Dương Thành dẫn đội con ong vàng cường hóa chung cực rời đi gần năm phút sau, ba chiếc xe hơi màu đen một trước một sau ngừng trước cửa nhà Độ Biên Di Sinh. Tám nam nhân mặc đồ tây đen bước xuống xe, bọn họ đứng trước cửa nhà Độ Biên Di Sinh, quay đầu liếc nhau. Tám nam nhân áo đen rầm rập bước lên bậc thang, đạp mạnh cửa phòng.
Tám nam nhân áo đen vào nhà Độ Biên Di Sinh nửa phút sau lại có ba, bốn chiếc xe hơi lục tục dừng lại. Người bước xuống xe không phải nam nhân khỏe mạnh mà là sáu lão già hơn sáu mươi tuổi.
Trong đó hai lão nhân cụt tay phải và cánh tay phải, bốn lão già khác trên người hoặc nhiều hoặc ít có dấu vết bị thương. Bọn họ có chung một điểm là sáu lão nhân hành động nhanh nhẹn tựa như bay, không có vẻ gì là tuổi già sức yếu, cử chỉ mạnh mẽ.
Lão nhân thứ nhất xông vào nhà Độ Biên Di Sinh, mới bước vào cửa đã quát hỏi:
- Có chuyện gì?
Xem tư thế, uy thế chắc lão nhân là nhân vật ghê gớm, mặc dù lão đi chiếc xe cực kỳ bình thường.
Thấy lão nhân đi vào, tám nam nhân áo đen đã vào trước có một người vội vàng bước tới nghênh đón.
- Ca Mộc quân, xảy ra chuyện!
Nam nhân áo đen khom lưng nói:
- Độ Biên quân, Tỉnh Thượng quân xảy ra ngoài ý muốn.