Nhưng Mã Đinh Nội Tư đã bị cuộc sống thoải mái mài đi góc cạnh, lòng cảnh giác cùng bản năng chiến đấu cũng đã biến mất, tuy rằng hiện tại hắn là tráng niên, nhưng tâm lý chẳng khác gì lão nhân trên trăm tuổi.
Mã Đinh Nội Tư cũng không chú ý tới con dị thú nhất cấp mình chưa từng gặp qua kia, chính là con của một đầu dị thú ngũ cấp Độc Thứ Cự Tích, hắn làm thịt con của nó, ngay lập tức đã bị nó cảm ứng được…
Nếu Mã Định Nội Tư nhận ra được con của Độc Thứ Cự Tích, sau khi liệp sát phải lập tức rời đi, có lẽ dị thú ngũ cấp kia dù lớn mật bao nhiêu cũng không dám xâm nhập thành thị nhân loại, bởi vì bên trong có vũ khí mà nó e ngại!
Nhưng ngược lại hắn chẳng những không chạy, còn nhàn nhã lắc lư tiếp tục đi liệp sát dị thú.
Vì thế trong hơn mười giờ này, Độc Thứ Cự Tích xuyên qua thú lâm mênh mông, từ địa bàn của mình chạy tới địa phương con của nó xảy ra sự cố, hơn nữa từ rất xa đã nhận ra…con của nó đã tử vong!
- Tê tê tê…
Dị thú dài hơn ba mươi thước một đường gào thét, như ngọn núi lớn nghiền áp tới, phàm là tảng đá, cây cối ngăn trở đường đi của nó đều bị nó nghiền nát xuống dưới.
Độc Thứ Cự Tích ngũ cấp ở trong thú lâm này hoàn toàn xứng đáng là vương giả, nó cũng có thực lực ngạo thị thú lâm.
Hiện giờ nhi đồng của nó, bị một nhân loại ti tiện chém giết…cơn tức này nó làm sao trấn áp được đi xuống?
- Oanh oanh oanh…
Thanh âm tê tê tiêu thất, chỉ còn lại tiếng vang thật lớn khi cự tích lao tới, tiếng nổ vang cùng mặt đất run rẩy đều đang nhắc nhở Mã Đinh Nội Tư…ngươi xui xẻo!
- Tê…
Tiếng hí hô điếc tai rõ ràng truyền ra, đợi khi Mã Đinh Nội Tư theo bản năng ngẩng đầu nhìn tới, cự tích đã rời khỏi thú lâm, đang ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn.
Cự tích đứng thẳng người cao hơn 20m, cho dù Mã Đinh Nội Tư có cận thị cao độ cũng biết được là quái vật gì lao ra từ thú lâm!
- Là Độc Thứ Cự Tích!
Mã Đinh Nội Tư choáng váng, một đầu dị thú ngũ cấp, một đầu Độc Thứ Cự Tích trưởng thành!
Đôi bên phát hiện lẫn nhau, cự tích hừng hực lửa giận, nóng nảy dị thường, gào thét lao thẳng tới chỗ hắn!
- Oanh oanh oanh…
Cự tích khổng lồ lao tới trước, tiếng vang tuyệt đối kinh thiên động địa, Mã Đinh Nội Tư bị dọa đến đôi mắt tối sầm.
Một võ giả tam cấp gặp phải dị thú ngũ cấp…đây rõ ràng phán định tử vong của hắn. Mã Đinh Nội Tư không còn dám lưu luyến phi hành khí của mình, cùng thi thể bên trong xe, bởi vì hắn biết nếu còn lưu luyến, chờ đợi hắn chính là tử vong!
Bỏ lại phi hành khí, vứt bỏ thi thể dị thú, hắn quay đầu bỏ chạy.
Nếu ở tình huống bình thường, đôi bên cách xa nhau như vậy, nhìn thấy Mã Đinh Nội Tư đã chạy trốn Độc Thứ Cự Tích tuyệt đối không tùy tiện rời khỏi thú lâm quá xa. Nhưng tình hình lần này hoàn toàn khác hẳn, bởi vì nó phải đuổi giết nhân loại đã hạ độc thủ với nhi đồng của nó!
Cự tích điên cuồng gào thét, gia tăng tốc độ, rầm rầm nhằm về phía Mã Đinh Nội Tư đang chạy trốn đuổi tới, khoảng cách càng ngày càng gần.
Nghe được thanh âm ầm vang sau lưng, sắc mặt Mã Đinh Nội Tư trắng bệch, hắn biết nếu mình còn tiếp tục bỏ chạy tuyệt đối sẽ bị đuổi kịp, sau đó bị hung hăng giết chết! Hắn không muốn chết, cho nên hắn dừng chân lại.
- Độc Thứ Cự Tích điện hạ cao quý, nếu ngài nguyện ý khoan dung mạo phạm của tôi, tôi nguyện ý dâng lên thú hạch trân quý nhất, rất nhiều rất nhiều thú hạch!
Mã Đinh Nội Tư quỳ rạp dưới đất, cao giọng hò hét.
Thú hạch là một loại năng lượng trân quý đối với nhân loại, nhưng nó cũng là một món ăn thập phần ngon miệng đối với dị thú…Mã Đinh Nội Tư còn nhớ, hơn hai mươi năm trước trong một lần thú triều, có một võ giả lợi dụng phương thức này bảo lưu mạng nhỏ trước một đầu dị thú ngũ cấp.
Dị thú ngũ cấp đã có trí tuệ cực cao, nhất định nghe hiểu điều kiện của hắn đưa ra!
Phủ phục trên mặt đất, Mã Đinh Nội Tư kinh hãi đảm chiến cầu nguyện…
- Tê…
Chỉ thoáng chốc cự tích đã xuất hiện trước mặt của hắn, bởi vì mặt đất chấn động, thậm chí hất văng thân thể hắn lên một thước, sau đó hung hăng rớt xuống!
Cự tích không lập tức giết chết hắn, lại từ trên cao nhìn xuống quan sát hung thủ giết chết nhi đồng của nó, đôi mắt tối đen tỏa sáng, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Tình huống như vậy làm cho Mã Đinh Nội Tư hiện lên tia hi vọng…
Hai bên trầm mặc nửa phút, thấy cự tích không có phản ứng, Mã Đinh Nội Tư bất an cắn chặt răng ngẩng đầu nhìn lên.
Vừa nhìn liền hồn phi phách tán! Cự trảo của cự tích đã hiện trên đầu hắn, tùy thời đều giẫm hắn thành thịt nát!
- Không…
Nhìn thấy một màn này, Mã Đinh Nội Tư tuyệt vọng rít gào.
- Mặt mũi của tự do dong binh đều bị ngươi làm mất hết!
Ngay lúc hắn đang vô cùng tuyệt vọng, một thanh âm cực kỳ khinh thường chợt vang lên.
Nhưng Mã Đinh Nội Tư cũng không để ý bị xem thường, vừa nghe được thanh âm kia nhất thời mừng như điên.
Không hề nghi ngờ, ở tình hình này còn có người dám nói ra lời như vậy, nếu không phải người ngu thì chính là cường giả!
Đây là đường sinh cơ cuối cùng của hắn, sau thoáng kinh hãi, hắn lập tức hô lớn:
- Tiên sinh tôn kính, nếu ngài có thể cứu tôi, Mã Đinh Nội Tư nguyện ý trở thành nô bộc của ngài vĩnh viễn, đúng vậy, nô bộc vĩnh viễn!
- Ách…
Diệp Dương Thành đứng xa xa không nghĩ tới Mã Đinh Nội Tư lại hô lên lời này, nói thật, hắn không chút hảo cảm với kẻ nhát gan sợ chết kia, dù sao mỗi ngày đều có quá nhiều người chết dưới công kích của dị thú.
Nguyên bản hắn cũng không có ý định ra tay cứu tên dong binh nhát như chuột kia làm gì!
Nhiều lắm thì…sau khi cự tích giết tên dong binh kia, hắn tiện tay hạ thủ giết nó thu thú hạch, xem như thuận tay báo thù giúp hắn.
Nhưng sau khi Diệp Dương Thành nghe tiếng hô của hắn, đột nhiên thay đổi chủ ý, tâm tư thoáng động, thân hình hóa thành một đạo ngân sắc tàn ảnh, dùng tốc độ cực nhanh nhắm về phía Độc Thứ Cự Tích!
Chẳng qua vì có Mã Đinh Nội Tư, hắn không tiện dùng bàn long ngân thương, chỉ đành lấy vũ khí laser, nhảy lên đỉnh đầu cự tích, ánh mắt sắc bén khóa chặt bộ vị sau gáy của nó!
Trong tư liệu ở thư viện ghi chép, Độc Thứ Cự Tích là một loại dị thú có thể phóng ra vô số độc châm, mỗi độc châm dài năm phân, mảnh khảnh như sợi tóc.
Nhưng nếu bị đâm trúng, dù là võ giả lục cấp cũng độc phát thân vong trong nửa giờ! Bởi vậy thực lực của cự tích xem như được sắp xếp lên hàng đầu.
Căn cứ tư liệu ghi lại, bộ vị trí mạng của nó nằm ở vị trí cách dây thần kinh trung ương mấy tấc sau gáy, đó là một mảnh vảy có chút phiếm hồng.
- Chính là chỗ đó!
Diệp Dương Thành vung kiếm đâm thẳng xuống!
- Tê tê…
Cự tích cảm nhận được uy hiếp thật lớn, phát ra tiếng gào thét chói tai.