Cho nên Diệp Dương Thành không tìm hai ác ma gì đó gây sự thì bọn họ nên cảm tạ trời đất. Nếu hai ác ma mắt mù kiếm Diệp Dương Thành, hắn không ngại cho bọn họ nếm mùi thần quyền.
Nghĩ thông điều này Diệp Dương Thành còn lo âu, sợ sệt với hai ác ma sao?
Cho nên Diệp Dương Thành thành thật, rõ ràng, trực tiếp nói cho Phó Diệc Chi dù hai ác ma có trốn ra hay không thì liên quan gì hắn?
Nghe Diệp Dương Thành trả lời hờ hững, Phó Diệc Chi rất muốn đập đầu vô tường.
Không cho Phó Diệc Chi thời gian suy nghĩ vấn đề, Diệp Dương Thành mở miệng nói:
- Nói xong vấn đề ác ma rồi bây giờ chúng ta nói về ngươi đi.
Phó Diệc Chi kinh ngạc hỏi:
- Ta? Có vấn...
Trong phút chốc mặt Phó Diệc Chi trắng bệch, gã như thiếu nữ bất lực sắp bị hiếp, suy yếu cúi đầu, thấp thỏm nói:
- Ta... Ta không có vấn đề gì...
Diệp Dương Thành cười tươi rói:
- Thật không?
Diệp Dương Thành nheo mắt nói:
- Nhưng ta cảm thấy có vấn đề, hơn nữa đây là vấn đề rất lớn.
Diệp Dương Thành rất đồng tình cảnh ngộ của Phó Diệc Chi, nhưng không có nghĩa là vì hai chữ đồng tình hắn mặc gã tự do rời đi. Đối với Diệp Dương Thành thì bí mật thân phận là một trong những bảo đảm lớn nhất của hắn. Bây giờ Phó Diệc Chi phát hiện thân phận của Diệp Dương Thành, nói thẳng ra giữa hai người chẳng hề có chút quan hệ tình cảm gì.
Nghĩ đến mấy vấn đề này, nụ cười trên mặt Diệp Dương Thành biến mất, thay thế là vẻ túc sát.
Chú ý đến sắc mặt Diệp Dương Thành thay đổi, Phó Diệc Chi suy nghĩ giây lát liền hiểu nay đã đụng phải kiêng kỵ của hắn.
Tim Phó Diệc Chi rớt cái bịch, vội nói:
- Ta thề với trời tuyệt đối không lộ thân phận của ngươi cho người thứ ba biết. Thật sự, ta thề!
Diệp Dương Thành mỉm cười nói:
- Giữa hai khả năng giữ bí mật tuyệt đối và có lẽ giữ bí mật, đổi lại là ngươi thì ngươi sẽ lựa chọn như thế nào?
Phó Diệc Chi không nói nên lời. Diệp Dương Thành đã nói rất thẳng thừng. Bây giờ Phó Diệc Chi là con cá nằm trên thớt Diệp Dương Thành, gã làm gì có tư cách bàn điều kiện với hắn?
Phó Diệc Chi tu luyện công pháp Ma Linh, nhưng cái gọi là bất tử chỉ ở mặt nào đó. Nếu Diệp Dương Thành không tiếc trả giá, tính theo mật độ công kích mấy vòng chà đạp lúc trước, nếu lặp lại vài lần nữa dù Phó Diệc Chi có năng lực tự chữa lành cũng chỉ đành nuốt hận tại chỗ.
Như câu hỏi của Diệp Dương Thành, nếu Phó Diệc Chi đặt mình vào vị trí của hắn, gã tuyệt đối sẽ không chút do dự giết Diệp Dương Thành. Cái gọi là người không vì mình trời tru đất diệt, không tồn tại gông xiềng đạo đức gì, đây là bản chất mạnh ăn thịt yếu.
Tia sáng trong mắt Phó Diệc Chi vụt tắt, điều duy nhất gã hối hận là tại sao nóng đầu lẻ loi một mình lại đây kiếm Diệp Dương Thành làm chi? Buồn cười Phó Diệc Chi muốn lôi kéo Diệp Dương Thành nhập bọn, bây giờ mới biết lực lượng trong tay hắn yên ổn ngồi ở ngôi cao số một trong phạm vi thế giới.
Nhưng nói sao thì Phó Diệc Chi là người sống mấy trăm năm, dù có là đồ ngốc trải qua mấy trăm năm đủ để lột xác thành cáo già. Biểu hiện lúc trước của Phó Diệc Chi chẳng qua vì bị kích thích áp lực suốt mấy trăm năm. Muốn Phó Diệc Chi chết, gã sẽ không nói gì nhưng cũng tuyệt đối không nhắm mắt chờ chết.
Diệp Dương Thành chú ý thấy mắt Phó Diệc Chi tối đi, đang do dự có nên nổ chết gã không thì Phó Diệc Chi phục hồi bảy, tám phần trăm nhảy cẫng lên. Trong lúc Phó Diệc Chi nhảy vọt một luồng khói xám bao bọc gã từ đầu đến chân.
Phó Diệc Chi hét to:
- Grao!
Có lẽ vì sự việc đột ngột hoặc không ai ngờ một người nửa sống nửa chết bỗng chố bùng nổ. Mãi khi Phó Diệc Chi quát to lướt qua Diệp Dương Thành nhảy vào trong rừng, Triệu Dung Dung là người đầu tiên phản ứng lại.
Triệu Dung Dung bắn ra một sợi xích trắng:
- Tỏa Hồn Liên!
Nhưng đã quá muộn, Phó Diệc Chi chui vào rừng rậm, trong phút chốc biến mất không còn bóng dáng.
Diệp Dương Thành ngây người đứng yên tại chỗ. Đám người Sở Minh Hiên, Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử biểu tình xấu hổ gục mặt xuống. Bọn họ thấy nhục nhã vì đã không giữ Phó Diệc Chi lại được.
Đám người Sở Minh Hiên, Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử không ngờ trong khi bọn họ cúi đầu thì Diệp Dương Thành bỗng bật cười, lắc đầu.
Diệp Dương Thành cười khẩy nói:
- Chạy khỏi hòa thượng nhưng không chạy ra chùa nổi, hắn quá xem thường ta.
Tâm tình của Phó Diệc Chi tràn đầy phức tạp. Có vui sướng xuyên toa trong rừng rậm tìm được đường sống, có tiếc nuối không thể kéo Diệp Dương Thành nhập bọn. Nhưng nhiều hơn là oán hận Diệp Dương Thành, tức giận với Sở Minh Hiên, Hình Tuấn Phi, Đường Thái Nguyên, Triệu Dung Dung, Tiểu Thương Ưu Tử.
Bị đè đầu đánh bầm dập, ai gặp chuyện như vậy cũng sẽ tức giận. Huống chi Phó Diệc Chi có quân hàm trung tướng, chủ nhiệm nắm giữ ngành bí ẩn và cường đại nhất? Đối với Phó Diệc Chi, rạng sáng hôm nay gặp chuyện như vậy là sỉ nhục lớn thứ hai trong đời.
Trong đầu Phó Diệc Chi nhớ đến dị thuật gần như vô lại của Diệp Dương Thành, hắn có thể giam cầm năng lực hành động của Phó Diệc Chi.
Suy nghĩ, khen ngợi trước khi Phó Diệc Chi đến tìm Diệp Dương Thành đã tan biến. Phó Diệc Chi rất thích hành động trừng gian trừ ác của Diệp Dương Thành, rất muốn kéo hắn vào trung tâm xử lý sự kiện siêu tự nhiên. Suy nghĩ đó hay khen ngợi, mọi cơ sở đều thành lập trên hai chữ: Thực lực.
Ban đầu Phó Diệc Chi đứng ở góc độ của mình cảm thấy thực lực của gã dư sức ngồi trên ghế số một thế giới, tâm lý cường giả đệ nhất thế giới. Cho nên khi đối diện Diệp Dương Thành, Phó Diệc Chi rộng rãi, khoan dung, tư thế từ trên cao nhìn xuống hắn.
Thế nhưng trải qua mấy tiếng bị chà đạp nói cho Phó Diệc Chi biết gã không phải mạnh nhất. Ít ra chính sách đánh hội đồng, cấm cố thuật của Diệp Dương Thành thì Phó Diệc Chi bị động chịu đòn, gã không phải vô địch.
Tâm tình Phó Diệc Chi thay đổi nghiêng trời lệch đất, từ kẻ bề trên cao cao tại thượng nhìn xuống người khác biến thành nhìn thẳng, hay thậm chí ngước nhìn cùng giai.
Tâm tình khác nhau, cách suy nghĩ vấn đề cũng thay đổi. Trước mắt Phó Diệc Chi không còn sót lại chút khen thưởng Diệp Dương Thành, trong đầu gã chỉ có hình ảnh thê thảm bị hắn chà đạp tả tơi.
Trong lòng Phó Diệc Chi hận Diệp Dương Thành ngứa răng, gã giữ tốc độ chạy nhanh nhất.
Phó Diệc Chi vừa chạy vừa thầm chửi rủa:
- Khốn kiếp, vô lại, đám khốn này hoàn toàn là nhóm vô lại hết thuốc chữa!
Có một ý tưởng nảy lên trong lòng Phó Diệc Chi, nhanh chóng cắm rễ, sinh trưởng khỏe mạnh.
Tên vô lại này tìm mọi cách bảo vệ bí mật thân phận của mình đúng không? Tên khốn này không mong muốn lộ mặt thật cho người thấy chứ gì? Diệp Dương Thành đã quyết định sau khi chạy khỏi chốn quỷ quái Khánh Châu thị sẽ điều tra rõ thân phận của Diệp Dương Thành rồi thì...