Diệp Dương Thành nói.
- Dạ.
Dương Đằng Phi xấu hổ gật đầu, lưu lại bốn bao tải mầm móng, vung tay mang theo những bao tải mầm móng còn lại mang về kho hàng, đi còn nhanh hơn lúc đến.
- Hoa lạp…
Diệp Dương Thành rạch bao tải, những hạt mầm móng đổ tràn ra dưới đất, sau đó nâng lên tay phải, tùy tay ném lên đống mầm móng kia…
- Cây bạch dương: thực vật thân gỗ rụng lá bình thường, vỏ cây xám trắng, cao nhất 37 m, tuổi thọ 95 năm, năng lực sinh tồn mạnh mẽ, thực vật đê giai nhất đẳng, lấy từng hạt mầm móng làm đơn vị, cường hóa đê giai nhị đẳng cần 10 điểm linh lực, tam đẳng cần 100 linh lực, mời người nắm giữ thần cách lựa chọn cấp bậc cường hóa.
- Lấy một hạt mầm móng làm đơn vị? Cao nhất chỉ có thể cường hóa đê giai tam đẳng? Cây bạch dương lại có cấp bậc cường hóa còn không bằng hạt thóc đâu!
Nhìn thấy nêu lên, Diệp Dương Thành nhíu mày, nếu tính theo số lượng này, hơn ba triệu mầm móng trước mắt cường hóa lên nhị đẳng đê giai cần có ít nhất hơn ba mươi triệu điểm linh lực!
Nguyên bản hắn còn tưởng rằng mầm móng cây bạch dương cũng luận theo ký mà cường hóa, không nghĩ tới…
Nhưng khi so sánh thể tích của cây bạch dương cùng hạt thóc, Diệp Dương Thành cũng hiểu được một ít, xem ra thực vật có thể tích càng lớn, trọng lượng càng nặng thì khi cường hóa tiêu hao linh lực cũng nhiều hơn không ít, hơn nữa cấp bậc cường hóa cũng có giới hạn.
Tuy rằng hắn rất muốn cường hóa tới đê giai tam đẳng để xem thử hiệu quả, nhưng tiêu hao số linh lực thật sự làm hắn không thừa nhận được.
Rơi vào đường cùng, hắn đành lựa chọn cường hóa đê giai nhị đẳng.
- Lựa chọn cấp bậc cường hóa thành công, bắt đầu cường hóa!
Thần cách lại nêu lên.
Bản thân Diệp Dương Thành nhìn xuống đống mầm móng dưới đất, nhủ thầm:
- Ta xuất huyết nhiều như vậy, các ngươi ngàn vạn lần cấp lực một chút, đừng làm cho ta lỗ vốn ah…
Sa mạc Mao Ô Tố nằm trong khu tự trị nội Mông Cổ, nam bộ Y Khắc Chiêu Minh Ô Thẩm Kỳ cùng vùng Du Lâm tỉnh Thiểm Bắc Hoa Hạ, còn được xưng sa mạc Ô Thẩm, đi về hướng đông huyện Thần Mộc tỉnh Thiểm Tây, phía tây là huyện Diêm Trì tỉnh Trữ Hạ, phía nam trung bộ Ngạc Nhĩ Đa Tư Cao bắc Trường Thành, là một trong những khu vực đất cát lớn của Hoa Hạ.
Tổng diện tích nơi này gần bốn vạn km vuông, độ cao so với mặt biển từ 1100-1300m, khu vực tây bắc bộ địa thế cao tới 1400-1600m, lượng mưa hàng năm chỉ từ 250-440mm, bởi vì lượng mưa quá mức tập trung, thường phát sinh nạn hạn hán hoặc ngập úng, dân chúng địa phương không ngừng kêu khổ thấu trời.
Kỳ thật không chỉ có nhân loại địa phương than khổ, động thực vật sống trong vùng đất này đều là giãy dụa cầu sinh. Tuy rằng trải qua nhiều năm xử lý sa mạc hóa, tình huống cát hóa của nơi này đã có ngăn chặn nhất định, nhưng muốn hoàn toàn giải quyết, hiển nhiên vẫn là giấc mộng cực kỳ xa xôi.
Chương Tiến Dược là một nhân viên kỹ thuật trung tâm xử lý sa địa tổng hợp tại Mao Ô Tố, hắn đã ở nơi này được bốn năm, trong bốn năm hắn tận mắt chứng kiến từng phiến cây rừng từ lúc gieo trồng cho đến lúc khô héo tử vong, cũng tận mắt nhìn thấy từng gốc đại thụ đã cắm rễ lại bị bão cát nhổ tận gốc, cuộc sống nơi này ngày càng thêm gian khổ.
Nhưng hắn vẫn tiếp tục kiên trì ở lại nơi này, hắn hi vọng trong lúc mình còn sống, có thể chứng kiến sa mạc Mao Ô Tố từ một vùng đất tử vong không một ngọn cỏ, biến thành một đại thảo nguyên tràn ngập sinh cơ!
Vì mục tiêu này, năm nay đã gần bốn mươi tuổi, hắn lần lượt bỏ quên cơ hội về thăm nhà hàng năm, luôn trú đóng tại tuyến đầu nơi mà sa mạc không ngừng xâm nhập tới. Dùng lời nói đùa của một đồng sự, nơi nào có cây ươm mới gieo trồng, sẽ nhìn thấy thân ảnh của Chương Tiến Dược.
Vào lúc này, vị trí của Chương Tiến Dược nằm ngay khoảng cách bìa rừng Linh Du ở hướng tây bắc, nằm ngay ở cồn cát khoảng cách 30km, từ sau khi bìa rừng Linh Du được hoàn thành, lần đầu tiên lại tiếp tục tiến dần vào khu vực sa mạc, trở thành chiến tuyến đầu tiên tấn công vùng cát hóa.
Lúc này đã là mười một giờ đêm, nhiệt độ không khí từ 21 độ đã hạ xuống âm độ, nhiệt độ chênh lệch giữa ngày và đêm đã lên tới 18 độ.
Ban ngày Chương Tiến Dược lái xe việt dã của trung tâm vận chuyển nước đến địa điểm trồng cây tưới nước, trên người chỉ cần mặc bộ quần áo mùa thu là có thể chịu được, nhưng một khi đến buổi tối, sau khi rời khỏi xe việt dã, hắn phải mặc áo ba đờ xuy thật dày, đội mũ lông thậm chí là đeo khẩu trang, chỉ có như vậy mới chịu đựng nổi gió lạnh ở khu vực này.
Giờ này khắc này, Chương Tiến Dược cầm theo đèn pin dọc theo khu vực Sa Liễu kiểm tra tình huống, đây là một trong những công việc của hắn.
Diện tích khu vực Sa Liễu phủ kín 1.5 hecta, đây là những gốc cây non mới được gieo trồng mấy ngày trước, ngay lúc này cần có người ở lại chiếu cố cho chúng, ngoại trừ phòng ngừ chúng còn chưa mọc rễ đã bị chết héo, còn phải chặt chẽ chú ý thiên địch của Sa Liễu, chính là ngài độc của Sa Liễu.
Một khi ở trong khu vực Sa Liễu phát hiện tung tích của ngài độc…như vậy khuya nay hắn cũng đừng mong được ngủ, phải lấy công cụ phun thuốc, tiến hành phòng bị cho Sa Liễu, tránh bị ngài độc đại quy mô xâm lấn.
Một người lẳng lặng đi trên bãi cát, vừa kiểm tra Sa Liễu vừa phải cẩn thận có bò cạp hay rắn độc tấn công, có thể biết cường độ công tác của hắn cao bao nhiêu.
Nhưng mãi suốt bốn năm nay, chưa từng có ai nghe Chương Tiến Dược thốt ra một câu oán hận, tính cách của hắn làm nhiều mà nói ít, nếu hắn có gì bất mãn cũng sẽ không nói ra, mà trực tiếp từ chức rời đi.
Chờ tới khi hắn quay về xe việt dã nghỉ ngơi, thời gian đã đến gần một giờ sáng.
- Chờ khi nào đem khu vực này xử lý, mình sẽ từ chức về nhà bồi lão bà!
Đứng cạnh xe việt dã, Chương Tiến Dược mệt mỏi ngẩng đầu nhìn cồn cát xa xa, trong lòng thầm ước nguyện, sau đó kéo màn xe, không bao lâu đã ngủ.
- Nơi này đi!
Một giờ mười ba phút, một mảng lớn đám mây xuất hiện cách mặt đất chừng hơn 7000m, Diệp Dương Thành đứng trên mây mù, cúi đầu quan sát khu sa mạc Mao Ô Tố cằn cỗi, đột nhiên đưa tay chỉ vào một khu vực, quay đầu phân phó:
- Mọi người phân công nhau hành động, đem mầm móng bạch dương đều gieo trồng xuống, 3.079.290 mầm móng, ít nhất phải bao trùm diện tích 10km2!
- Dạ…chủ nhân!
Trong tay nhóm người Dương Đằng Phi đều mang theo một cái túi thật lớn, lập tức đáp lời, nối đuôi nhau nhảy xuống đám mây mù…
Nhìn thấy mọi người đã nhảy xuống, Diệp Dương Thành cầm lên một bao tải, nói với Ưu Tử:
- Tốc độ phải nhanh, tranh thủ trước sáu giờ sáng phải làm cho khu vực này trở thành thiên hạ của cây bạch dương!
- Ưu Tử biết, chủ nhân yên tâm đi!
Ưu Tử cười tự tin, cầm theo một bao mầm móng nhảy xuống phù không thần điện.
Nhìn thấy Ưu Tử biến mất trong tầm mắt của mình, Diệp Dương Thành ngẩng đầu nhìn thoáng qua tầng mây mù mông lung trước mắt, thấp giọng lẩm bẩm:
- Thần tích, bắt đầu từ bây giờ…