Nghĩ tới đây, Koichi Yamaguchi cố gắng duy trì bình tĩnh, đưa mắt nhìn người trẻ tuổi này gần năm giây, sau đó mới trầm giọng nói:
- Các hạ là ai?
- Người muốn lấy mạng ngươi.
Tên thần sử cấp một mỉm cười, có kết giới thuật của Diệp Dương Thành chống đỡ, hắn căn bản không lo Koichi Yamaguchi la to sẽ khiến tám hộ vệ ngoài phòng ngủ kia chú ý, trên thực tế cho dù tám hộ vệ kia nghe được động tĩnh xông vào, cũng không tạo thành bao nhiêu uy hiếp với hắn, nhiều lắm là tốn thêm một phen tay chân mà thôi.
- Ngươi...
Koichi Yamaguchi nhất thời cứng họng, lời của người trẻ tuổi trước mắt kia quả thực làm cho người ta không thể nào tiếp nhận, nhưng hắn cũng không dám ra mặt, chỉ có thể nhẫn nại hỏi:
- Các hạ vì sao muốn lấy mạng của ta? Nếu như trong lúc lơ đãng kết thành thù hận, Yamaguchi nguyện ý đền bù khuyết điểm, nếu như có người xuất tiền mời các hạ lấy đi mạng của ta...
- Mạng của ngươi ta lấy chắc rồi.
Tên thần sử cấp một căn bản không thèm để ý đến lời nói của Koichi Yamaguchi, ngôn ngữ cũng trở nên vô cùng sắc bén, chẳng qua trong đôi mắt tựa hồ đang lóe ra tinh quang chờ đợi, cũng không biết hắn đang đợi cái gì?
Nhìn chăm chú vào sắc mặt Koichi Yamaguchi, tên thần sử cấp một hài hước nói:
- Ta không chỉ lấy đi mạng của ngươi, đồng thời cũng sẽ lột sạch quần áo nữ nhân của ngươi, bắt nằm trên đường để hai mươi mấy tên nam tử chạy đi chạy lại...
- Nếu như các hạ cho rằng làm như vậy có thể hóa giải hiểu lầm của chúng ta.
Koichi Yamaguchi trầm giọng nói:
- Vậy xin cho Yamaguchi ba giờ, Yamaguchi nhất định sẽ phái người đưa các nàng tới đây tùy ý các hạ xử trí.
Một lòng muốn kích giận Koichi Yamaguchi tên thần sử cấp một không khỏi ngạc nhiên, hắn đã từng gặp qua người vô sỉ, nhưng chưa từng gặp người nào vô sỉ giống như Koichi Yamaguchi... Đây là người sao? Đây là đàn ông sao?
Trong đầu có thêm mấy phần khinh miệt Koichi Yamaguchi, tên thần sử này lạnh lùng cười nói:
- Nhưng, làm như vậy hình như vẫn không cách nào lấp đầy lửa giận trong lòng ta, như vậy đi...
Giơ tay lên, tên thần sử cấp một dùng một loại giọng nói thương lượng nói với Koichi Yamaguchi:
- Ngươi phối hợp với ta, sau khi cởi hết tất cả quần áo của ngươi, ta sẽ dùng một sợi dây trói ngươi lại ném lên đường lớn, sau đó sẽ tìm mấy tên đồng tính biểu diễn công khai trên đường một phen...
- Hừ, ngươi đừng được voi đòi tiên, muốn giết ta, cũng không phải dễ dàng như vậy...
Sắc mặt Koichi Yamaguchi khẽ biến đổi, hiển nhiên lời nói của tên thần sử cấp một đã va chạm vào điểm giới hạn trong lòng hắn, hy sinh người khác bảo toàn chính mình, chỉ sợ hy sinh thê tử, con cái của mình, hắn cũng sẽ không chút nhíu mày.
Nhưng nếu vì bảo toàn tính mạng của mình, hơn nữa còn dùng phương thức vũ nhục như thế để giữ được mạng... Đối với một kẻ cao cao tại thượng, quyền thế ngập trời như hắn, quả thực còn khó chịu hơn dùng một đao giết hắn, cho nên, Koichi Yamaguchi mặt lạnh, tâm cảnh bình tĩnh cũng nổi lên tầng tầng sóng lan, hắn vô cùng đắn đo, không biết người trẻ tuổi trước mắt có thật sự làm như vậy hay không?
Trong đầu có kiêng kỵ, tâm tình nhẹ nhàng nổi lên ba động...
- Chính là hiện tại.
Nhận thấy được tâm tình Koichi Yamaguchi kịch liệt ba động, mặc dù chỉ là trong nháy mắt ngắn ngủn, nhưng vẫn bị tên thần sử cấp một rõ ràng bắt được. Một khi nổi lên ba động, dĩ nhiên cũng phá vỡ thăng bằng ban đầu, có vị trí phòng ngự tăng cường, có vị trí cũng trở nên vô cùng yếu kém.
Trong ba động nháy mắt này, tên thần sử cấp một thuận lợi tìm được chỗ có lực kháng cự yếu kém nhất bên ngoài thân thể Koichi Yamaguchi, không do dự cũng không chần chờ, hắn lập tức hóa thành một đạo sương mù xám tro, hung hăng lao đầu tới.
- Oanh...
Bên ngoài thân thể Koichi Yamaguchi chợt bộc phát ra một đạo bạch quang chói mắt, nhưng đạo bạch quang này không mang đến cho người ta cảm giác ấm áp, mà là âm lãnh đến rét lạnh.
- Phụt...
Nhưng cũng chính vào lúc đạo bạch quang này toàn diện bộc phát, cũng là thời điểm tên thần sử cấp một tiến vào trong cơ thể Koichi Yamaguchi, khiêu khích và uy hiếp của tên thần sử rốt cục cũng chiếm được hồi báo thật lớn, tâm tình bất bình trực tiếp khiến bạch quang phòng ngự bên ngoài cơ thể Koichi Yamaguchi trở nên chỗ mạnh chỗ yếu, chỉ cần một điểm vào, đã đủ dung nạp cho tên thần sử này thuận lợi tiến vào thân thể của hắn rồi.
Chỉ nghe thấy một tiếng vang rất nhỏ, tên thần sử cấp một hóa thành một đạo sương mù màu xám tro xé rách bạch quang phòng hộ bên ngoài cơ thể Koichi Yamaguchi, thuận lợi tiến vào thân thể Koichi Yamaguchi.
- A...
Khi tên thần sử cấp một xông vào thân thể Koichi Yamaguchi, ngón tay người gỗ bị Thánh Tổ sai khiến người gỗ cắm vào trong ngực Koichi Yamaguchi lập tức bộc phát ra một đạo bạch quang càng thêm chói mắt, đạo bạch quang lúc trước là phòng ngừa linh thể tiến vào thân thể Koichi Yamaguchi, đạo bạch quang thứ hai này là...
Đau đớn vô cùng kịch liệt trong nháy mắt truyền khắp toàn thân Koichi Yamaguchi, hắn thậm chí có thể cảm nhận được ngón tay người gỗ biến thành phấn vụn trong người mình, từ trong ngón tay bộc phát ra một luồng năng lượng vô cùng mãnh liệt, tàn phá toàn thân của hắn.
Lúc này tiếng kêu rên thống khổ chợt vang lên cao vút trong phòng ngủ vô cùng xa hoa, nghe được tiếng kêu thảm thiết của Koichi Yamaguchi, Diệp Dương Thành không khỏi nhíu mày, mơ hồ nhận ra một tia không ổn, nhưng, còn không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận rút cuộc xảy ra chuyện gì, biến cố đột phát cũng đã xảy ra.
- Ầm...
Một tiếng nổ mạnh điếc tai ầm ầm vang lên trong kết giới, bạch quang chói mắt thậm chí khiến cho Diệp Dương Thành cũng mất phương hướng trong nháy mắt.
Từng đạo chất lỏng ấm áp bắn tung tóe lên người Diệp Dương Thành, hơn nữa còn mang theo mùi vị huyết tinh vô cùng nồng đậm.
Sau vài giây đồng hồ, Diệp Dương Thành khôi phục thị giác, còn cảnh tượng hiện ra trước mắt hắn, cũng khiến để hắn một lần nữa nhíu mày, sát cơ lạnh lẽo không chút che dấu bạo phát ra.
- Đáng chết.
Tiếng rống giận trầm thấp vang lên trong phòng ngủ xa hoa...
Koichi Yamaguchi nổ tung, nói đúng ra là thứ gì đó trong cơ thể hắn phát hiện không cách nào ngăn cản tên thần sử cấp một xông vào thân thể hắn, liền trực tiếp nổ tung.
Máu tươi hỗn tạp huyết nhục, nội tạng bắn tung tóe lên kết giới chống đỡ của Diệp Dương Thành, nhuộm kết giới vốn trong suốt thành màu đỏ tươi, giống như thoa lên kết giới này một tầng dầu màu đỏ, sáng loáng, mang theo chút mùi vị làm cho người ta muốn nôn mửa.
Cả người nổ tung thành bùn lầy, xương cốt hóa thành mảnh vụn rất nhỏ, huyết nhục trực tiếp thành thịt nát, giống như bị cối xay thịt xoắn đi xoắn lại vài chục lần.