Cuối cùng càng thần, vụ việc dính dáng dến Diệp Dương Thành. Khiến Diệp Dương Thành rực cháy lửa giận là Lưu Tồn Huy đòi tìm ra hắn rồi nghiền xương thành tro.
Tốt, ta muốn nhìn xem là Lưu Tồn Huy nhà ngươi nghiền xương ta thành tỏ hay Diệp Dương Thành ta cho Lưu Tồn Huy nhà ngươi biết cái gì gọi là kêu trời mà trời không thấu, kêu đất nhưng đất chẳng hay.
Diệp Dương Thành ở thị trấn Ôn Nhạc huyện xa xôi lộ biểu tình tức giận, tăng phần sát ý giết Lưu Tồn Huy, Phủ Thủ bang.
Phủ Thủ bang sáng lập từ thời kỳ cách mạng văn hóa đến bây giờ đã qua mấy chục năm.
Diệp Dương Thành rất khó tưởng tượng dựa theo cách hành động hiện nay của Lưu Tồn Huy, trong thời đại cách mạng thiếu ràng buộc kiềm chế, trong mấy chục năm nay Phủ Thủ bang đã làm những gì.
Diệp Dương Thành điều khiển Đại Ca ruồi trâu đập cánh bay khỏi màn che xoay quanh bên trên bàn trà. Diệp Dương Thành chọn mục tiêu thực hành kế hoạch, hắn thông qua liên lạc tâm linh nói với Hình Tuấn Phi, Sở Minh Hiên.
- Hình Tuấn Phi, ngươi đi cướp thân thể nam nhân nhắc tới quán bar Hải Đế. Sở Minh Hiên, hãy cướp thân thể nam nhân nhắc đến Độc Nhãn Xà gì đó, hành động theo kế hoạch.
Lúc này tâm tình Lưu Tồn Huy rất tốt, gã xông pah trong sóng to gió lớn nhiều năm, những chuyện nhỏ này không khiến tâm tình của gã xấu đi. Nhưng trước mặt thuộc hạ phải có bộ dáng đại ca, vì vậy mặt Lưu Tồn Huy âm trầm.
Lưu Tồn Huy ngồi nghe người phụ trách mấy khu vực báo cáo, không chú ý thấy nam nhân mặc áo da, Trương Triêu Chính cứng người lại sau đó phục hồi trạng thái bình thường. Hai người liếc nhau, cười kỳ dị.
Cửu Tiêu thần cách đưa ra một gợi ý:
- Người nắm giữ Cửu Tiêu thần cách tự thẩm phán thiện ác cần làm trong ảo cảnh tu di, xin hỏi có xây dựng ảo cảnh tu di không?
Diệp Dương Thành rất khó chịu, nhưng ngẫm lại nếu là thẩm phán dù gì cũng nên có chỗ để tuyên bố tình tiết vụ án.
Tốt xấu gì cũng nên cho tội phạm cơ hội giải thích đi, nếu không sao gọi là thẩm phán? Nên gọi là độc đoán. Hơn nữa thẩm phán trong ảo cảnh tu di thì...
Diệp Dương Thành ngồi trên sofa, mi mắt khép, khóe môi nhếch lên nở nụ cười nghiền ngẫm. Trực tiếp thẩm phán thì hơi chán đúng không?
Nghĩ đến đây Diệp Dương Thành gật đầu, nói:
- Xây dựng ảo cảnh tu di, mục tiêu, Lưu Tồn Huy.
Diệp Dương Thành không hề ánh mắt giao nhau với Lưu Tồn Huy nhưng ảo cảnh tu di thuận lợi được xây dựng.
Lưu Tồn Huy trợn tròn mắt, hay nói đúng hơn là rơi vào trạng thái ngơ ngác. Lưu Tồn Huy như đứa trẻ bại não, trí tuệ kém, gã đứng ngây tại chỗ trợn mắt há hốc mồm.
Nếu Lưu Tồn Huy không nhớ lầm thì gã đang ở trong biệt thự xa hoa của mình, mở cuộc họp thường lệ một tuần một lần với đám thuộc hạ mới đúng. Vừa rồi dang nói vấn đề nâng giá heroin vận chuyển từ Myanmar vào Trung Quốc, sao bỗng chốc...
Bầu trời xanh biếc điểm xuyết mấy áng mây trắng, gió nhẹ thổi phất qua mặt. Đập vào tầm mắng là xanh mênh mông, thảo nguyên lớn có đàn dê tản ra tìm cỏ non. Đám người chăn nuôi cưỡi ngựa tốt cao giọng hát vang.
Đây là thế giới bày ra trước mắt Lưu Tồn Huy, một thế giới hoàn toàn khác với chỗ gã ở mấy giây trước. Thế giới này cho người cảm giác rất thật, không, nói đúng hơn đây là thế giới thật sự, Lưu Tồn Huy cho rằng như thế.
Vị trí Lưu Tồn Huy đang đứng có một ngọn đồi nhỏ hơi nhô lên, lòng bàn chân đạp bùn đất xốp mềm, không khí mát mẻ chui vào mũi, ánh nắng chiếu rọi.
Lưu Tồn Huy ngơ ngác suy đoán:
- Chẳng lẽ thế giới này là thiên đường?
Đang lúc Lưu Tồn Huy nghĩ lầm đây là thiên đường thì trên chín tầng mây, một giọng nam uy nghiêm tựa sấm sét nổ vang bên tai Lưu Tồn Huy.
- Tội phạm Lưu Tồn Huy sao không mau quỳ xuống nhận thẩm phán?
Đầu óc Lưu Tồn Huy ù vang, lảo đảo sắp té.
Cùng với giọng nam vang lên, thiên địa biến sắc.
Trên bầu trời xanh biếc phủ lớp đen, thiên địa sáng sủa bỗng chốc tối sầm, gió xuân dịu nhẹ biến thành cuồng phong rít gào thổi vào mặt như dao cắt đau rát.
Thảo nguyên xanh biếc rung lắc nứt ra vô số khe rãnh, dung nham nóng rực tuôn ra từ cá vết nứt, sóng nhiệt khiếp người.
Những du mục còn ca hát chăn dê ngay khi thiên địa biến sắc thì hòa cùng ngựa tốt dưới thân hoặc trâu đực bên cạnh. Hình hài mới là đầu trâu mặt ngựa cầm cây gậy đại tang, tay kia cầm xích trói hồn. Thế giới như thiên dường trong phút chốc biến thành địa ngục gió tà thổi vù vù.
Thay đổi đột ngột làm người sợ hãi, hai chân Lưu Tồn Huy mềm nhũn quỳ dưới đất.
Kẻ làm việc ác hay tin quỷ thần, mặc dù Lưu Tồn Huy ngồi trên tài sản mấy chục ức, dưới tay có mấy ngàn con tốt răm rắp theo lệnh gã, nhưng không có nghĩa là gã không sợ quỷ thần. Ngược lại làm nhiều việc ác thì càng mơ nhiều ác mộng, tin tưởng quỷ thần hơn người bình thường.
Cảnh tượng trước mắt không cho Lưu Tồn Huy nghi ngờ, bây giờ trong đầu gã chỉ có một suy nghĩ là: Ta... Ta xuống địa ngục...
Mơ hồ trước mắt Lưu Tồn Huy bỗng sáng lên, một luồng sáng xanh yêu dị từ từ trên trời xuyên thấu tầng mây dày giáng xuống quanh thân gã mấy chục thước. Cùng với ánh sáng xanh chiếu rọi, quỷ không đầu, treo cổ quỷ, quỷ chết đói, quỷ chết đuôi vân vân. Bên cạnh Lưu Tồn Huy đứng đầy quỷ hồn mà những kẻ nhát gan trông thấy sẽ sợ chết khiếp.
Lưu Tồn Huy không bị hù chết, nhưng gã sợ teo tim. Lưu Tồn Huy chưa lấy lại tinh thần thì dám quỷ hồn cùng vươn tay hướng gã, thanh âm chói tai xen lẫn âm trầm, cùng một lời nói:
- Trả mạng lại cho ta...
Lưu Tồn Huy không nhịn được nữa, gã ngửa đầu phát hiện tiếng hét cao vút:
- A!
Tiếng hét thê lương làm người nghe biến sắc mặt.
Khi Lưu Tồn Huy ngửa đầu hét rầm trời thì thanh âm ồm như sấm lại vang lên:
- Trên công đường cấm ồn ào.
Lưu Tồn Huy chưa kịp ngừng hét, thanh âm kia nói tiếp:
- Lưu Tồn Huy gầm rống công đường, coi thường địa phủ. Quỷ tốt dưới công đường đâu?
- Có!
Ba quỷ tốt mặc đồ tây thắt cravat, mặt trắng bệch bước ra, cùng quỳ xuống đồng thanh kêu lên:
- Xin Diêm Vương ra lệnh!
Lúc này Lưu Tồn Huy hơi tỉnh táo lại, bản năng ngẩng đầu nhìn hướng phát ra thanh âm.
Cách Lưu Tồn Huy gần năm thước từ bao giờ có một khoảnh đât lơ lửng, bên trên dựng ba chữ to: Ngươi đã đến.
Hai bên ba chữ là: Dương gian ba tam thế, tích thiện làm ác đều do ngươi. Âm tào địa phủ, từ xưa đến nay đã tha cho ai?
Giữa hai câu đối là một cái bàn dày, đằng sau cái bàn là một người ngồi.
- Diêm... Diêm Vương.
Thấy tình hình này chút may mắn cuối cùng trong lòng Lưu Tồn Huy tan biến, gã ngã ngồi trên mặt đất, ngây ra như phỗng.
Diêm Vương ngồi chễm chệ trên công đường không định tha cho Lưu Tồn Huy. Diêm Vương không thèm nhìn Lưu Tồn Huy ngồi bệch dưới đất, cầm miếng gỗ kinh đường nặng nề đập xuống. Tiếng bộp hù Lưu Tồn Huy tỉnh lại.
Nhưng đã muộn.
Diêm Vương rút một cái thẻ đại biểu hành hình ném xuống đất, chỉ vào Lưu Tồn Huy nói:
- Vả miệng tám mươi cái.
Ba quỷ tốt quỳ dưới đất hai nắm tay chắp vào nhau, đồng thanh kêu lên:
- Tuân lệnh!
* * *
Trong phòng khách biệt thự, lại một người phụ trách báo cáo xong tình hình gần đây trong khu vực của mình.
-... Tình hình đại khái là như thế.
Người phụ trách không dám ngồi xuống, đứng yên chờ lệnh của Lưu Tồn Huy.
Lưu Tồn Huy ngồi yên tại chỗ trên sofa, không nhúc nhích, không chớp mắt, không mở miệng nói chuyện.
Lưu Tồn Huy kỳ dị làm mọi người, trừ Trương Triêu Chính và nam nhân áo da, ngơ ngác nhìn nhau, không hiểu ra sao.
Chốc lát sau Lưu Tồn Huy vẫn không hé răng, nam nhân lúc trước báo cáo to gan khẽ kêu:
- Huy ca xem, chuyện này...
-...
Lưu Tồn Huy vẫn ngồi trên sofa không nhúc nhích.
Đám người phụ trách các khu vực biểu tình giật mình đứng bật dậy, vội vàng quay quanh Lưu Tồn Huy.
Khi bọn họ bao quanh Lưu Tồn Huy, một nam nhân mắt sắc hét thất thanh:
- Các người nhìn mặt của Huy ca đi!
Tiếng hét hấp dẫn mọi người chú ý, các cặp mắt cùng nhìn gò má Lưu Tồn Huy.
- Đỏ... Đỏ rồi...
Hai gò má Lưu Tồn Huy đỏ ửng như bị người dùng miếng gỗ không nhẹ không nặng đập vào, thấy rõ hình dạng miếng gỗ.
Mọi người thấy vậy liếc sang nhau, trong phút chốc không hiểu ra sao, không dám chạm vào người Lưu Tồn Huy.
Bọn họ do dự một lúc, sắc đỏ trên mặt Lưu Tồn Huy càng đậm.
Nhìn tình huống kỳ dị này, trừ hai người Trương Triêu Chính bụng nghĩ một đằng biểu tình một nẻo ra, những người còn lại sốt ruột giậm chân nhưng không biết nên làm sao. Bọn họ căng thẳng nhìn gò má Lưu Tồn Huy, do dự không biết có nên đi lên đánh thức gã không?
- Đổ máu... Huy... Huy ca đổ máu.
Mọi người đang do dự thì khóe môi bên phải Lưu Tồn Huy chảy giọt máu dọc theo cằm nhỏ xuống.
Bị tổn thương trong ảo cảnh tu di chỉ được một phần trăm cơ thể mục tiêu, nhưng thương tổn một phần trăm lại làm khóe miệng Lưu Tồn Huy chảy máu, có thể tưởng tượng trong ảo cảnh tu di gã đang chịu khổ hình gì.
Bốp!
Miếng gỗ giơ lên lại nặng nề đập xuống, tiếng vang rõ to.
Quỷ tốt phụ trách hành hình xoay người quỳ xuống, cung kính nói:
- Diêm Vương, đã hành hình xong. Vả miệng tám mươi cái, mỗi lần đều mạnh tay.
Thanh âm uy nghiêm lại vang lên:
- Ừm!
Hai quỷ tốt phụ trách ấn vai Lưu Tồn Huy thả lỏng ra, gã nằm oặt dưới đất không nhúc nhích. Hai bên gò má Lưu Tồn Huy máu thịt nhầy nhụa, tròng mắt suýt lồi ra ngoài.
Gò má Lưu Tồn Huy vừa hồng vừa đỏ, da thịt bong ra. Khổ hình như vậy mà tội danh chỉ là gầm rống công đường.
Sống không bằng chết, chết... Chẳng bằng sống.
Lưu Tồn Huy khóc ròng, gã sấp trên mặt đất nghiến răng nghiến lợi. Cái gọi là lớn gan làm liều, lúc này trong đầu Lưu Tồn Huy không phải hối hận sai lầm trong quá khứ mà hận Diêm Vương ngứa răng, gã hận không thể nhào lên cắn xé.
Nhưng Lưu Tồn Huy không ngờ bộ dạng dữ tợn của gã bị quỷ tốt lúc trước hành hình trông thấy, khuôn mặt trắng bệch nở nụ cười giễu cợt.
Diêm Vương ngồi trên công đường tức giận quát:
- Lòng có ý xấu, ý đồ làm chuyện ác gây rối, quá đáng giận!
Diêm Vương vỗ bàn, vèo một tiếng ném ra một que đỏ khác.
Thanh âm uy nghiêm ồm ồm tựa sấm:
- Vả miệng một trăm sáu mươi cái, răn đen.
Khuôn mặt vặn vẹo dữ tợn đông lại, trước mắt Lưu Tồn Huy tối sầm, gã ngất xỉu.
Lưu Tồn Huy bị hù xỉu nhưng ba quỷ tốt không đứng chơi. Ba quỷ tốt như mãnh hổ xuống núi nhảy tới trước mặt Lưu Tồn Huy. Có hai quỷ tốt một trái một phải vác Lưu Tồn Huy té xỉu lên, quỷ tốt lúc trước cầm miếng gỗ vả miệng lại tiếp tục cầm khúc gỗ dài 30cm làm thành hình lệnh tiễn. Quỷ tốt cười gian với Lưu Tồn Huy, tay phải giơ miếng gỗ lên cao sau đó giáng mạnh xuống.
Thanh âm trong trẻo vang lên, Lưu Tồn Huy đang hôn mê chiều sâu bị đau đớn đánh thức. Lưu Tồn Huy chưa kịp mơ hồ mở mắt ra thì khúc gỗ như mưa rơi xuống, xen lẫn tiếng giò vù vù, lốp bốp đập vào hai bên gò má của gã.
Vả miệng một trăm sáu mươi cái qua đi, Lưu Tồn Huy không còn ra hình người.
Trong phòng khách biệt thự lại vang lên giọng nam nhân kinh sợ.
- Sưng... Mặt Huy ca sưng phù!
Lưu Tồn Huy chảy máu khóe môi chỉ trong vòng nửa phút bỗng hai bên gò má sưng phù, tím bầm rất đáng sợ.
Hai khóe môi Lưu Tồn Huy chảy máu nhỏ tí tách. Mọi người luống cuống tay chân.
Lại có một nam nhân hét lên:
- Rách da!
Đám người ngước lên nhìn, quả nhiên gò má phải dưới con mắt khoảng 2cm có một miệng vết thương, máu chảy ròng ròng.
Tình huống kỳ lạ đã vượt qua khả năng hiểu biết của mọi người. Nhìn Lưu Tồn Huy không thành hình người, cả đám da đầu tê dại, không ai dám xô đẩy gã. Sợ trong tình huống này Lưu Tồn Huy bị đẩy một cái là nhắm mắt nghìn thu.
Nhìn Lưu Tồn Huy, một nam nhân mặc áo Jacket màu cà phê do dự hỏi:
- Các người nói xem có phải Huy ca... Bị quỷ nhập không?
Suy đoán mê tín nhưng làm mọi người hút ngụm khí lạnh:
- Ui!
Trong đó có người thật sự bị hù sợ, có người biết hết nhưng giả bộ ngu, ví dụ như Trương Triêu Chính.
- Quỷ nhập vào người cũng không nên như vậy.
Hoảng loạn giây lát sau một nam nhân đứng ra phản bác:
- Huống chi trong biệt thự của Huy ca có Quan Nhị Gia trấn, quỷ vào được không?
Nam nhân lúc trước suy đoán quỷ nhập Lưu Tồn Huy kinh ngạc nói:
- Nếu không phải bị quỷ trả thù thì....
Nam nhân biến sắc mặt nói:
- Các người còn nhớ hơn một tháng trước, trong phòng karaoke tiệm Hoa Dạng...
Mọi người con ngươi co rút:
- Nữ tiếp viên đó hình như bị Huy ca tát tai đến chết?
Bọn họ thấy nhiều trường hợp lớn, nhớ đến sự kiện kia lại nhìn trạng huống kỳ lạ trên người Lưu Tồn Huy, trừ bị quỷ trả thù ra còn gì nữa?
Đừng nhìn mười mấy nam nhân đứng tại đây toàn kẻ ác xông pha trong rừng kiếm bóng đao, bọn họ cực kỳ sợ quỷ thần nhiều hơn bất cứ một người bình thường nào.
Liên tưởng đến đêm đó, trong phòng rêng, một nữ tiếp viên lỡ làm đổ rượu đỏ bị Lưu Tồn Huy ra lệnh đánh chết.
Một nam nhân khác run giọng nói:
- Đêm đó nữ tiếp viên mặc váy đỏ...
Một nam nhân hơn ba mươi tuổi biến sắc mặt, hít sâu, nói:
- Trong khu vực còn có chút việc cần ta giải quyết, các người hãy trông chừng Huy ca đi. Ta trở về giải quyết chuyện trong khu vực.
Nam nhân hơn ba mươi tuổi nói xong không cho ai cơ hội ngăn cản, vội vã xoay người đi. Bởi vì đêm hôm đó nữ tiếp viên bị đánh chết gã cũng góp vui tát hai cái.
Một người mượn cớ chạy, còn lại mười mấy nam nhân bốn mắt nhìn nhau không biết nên làm sao. Đang lúc bọn họ do dự, chưa từng chú ý thấy mười ba thiếu nữ chậm rãi đứng lên khỏi sofa, nhìn nhau như đang giao lưu không thanh âm.
Khoảng mười mấy giây sau, thiếu nữ ngồi bên cạnh Lưu Tồn Huy hít sâu, nói với mười mấy nam nhân:
- Các vị đại ca, tình huống của Huy ca bây giờ rất tệ, hay gọi điện thoại cho bệnh viện Hàng Đức xem?