Đợi khi toàn bộ gia đình Diệp Dương Thành đều rời khỏi, cậu đang nằm trên giường không nhịn được hỏi mợ:
- Mỹ Trân, em cùng Anh Quần đi theo Dương Thành rốt cục đã đi đâu?
Bởi vì trên đường quay về phòng bệnh Diệp Dương Thành đã dặn dò qua, mợ cùng Ngô Anh Quần đều không nhắc lại chuyện xảy ra ở đồn công an, chỉ hàm hồ nói sự tình đã giải quyết, nói cho mọi người không cần tiếp tục lo lắng.
Bởi vì ở ngay trước mặt các thân thích, Ngô Ngọc Kiến cũng khó thể hỏi thêm điều gì, nhưng lúc này mọi người đã rời đi, hắn đã không nhẫn nhịn được lên tiếng hỏi.
- A Thành dẫn em cùng con đi tìm một tiểu lưu manh đã đánh anh.
Mợ chần chờ một thoáng, cũng không giấu diếm chồng mình, ngồi cạnh giường kể lại:
- Sau đó mang theo tiểu lưu manh đến đồn công an, phó đồn trưởng công an thật sự là anh rể của tiểu lưu manh kia, ban đầu hắn…ân…dù sao là hắn muốn thiên vị cậu em vợ của hắn, sau đó…
Mợ đem những chuyện đã xảy ra kể lại cho cậu nghe qua, lúc này mợ cảm khái nói:
- A Thành thật giỏi, anh không thấy được lúc đó a Thành thật uy phong…
- Đúng đó cha.
Ngô Anh Quần còn lưu trong phòng bệnh liên tục gật đầu:
- Vừa rồi anh họ thật ngưu bức! Phó đồn trưởng họ Chi kia còn quỳ trước mặt anh họ, cha đoán anh họ nói thế nào?
- Nói thế nào?
Bị lời kể của mợ làm đầu óc có chút mộng, cậu theo bản năng hỏi một câu.
- Hắc hắc…
Tâm tư khoe khoang chiếm được thỏa mãn, Ngô Anh Quần cười hắc hắc quét mắt nhìn trong phòng bệnh, tiến lên cầm lấy một hộp thuốc rỗng, lại nhìn chị của mình là Ngô Lan Lan vẫy tay:
- Chị, chị lại đây phối hợp em một chút được không?
Ngô Lan Lan kỳ quái nhìn thoáng qua em trai của mình, cũng không cự tuyệt, đi tới, nghe theo lời Ngô Anh Quần giơ hộp thuốc ngồi xổm xuống…
- Khụ khụ!
Ngô Anh Quần ho khan một tiếng, đem lực chú ý của cha mẹ hấp dẫn qua, hắn điều chỉnh một chút diễn cảm trên mặt, học đủ bộ dáng của Diệp Dương Thành, chậm rãi tiến lên một bước, cầm lấy hộp thuốc trong tay Ngô Lan Lan, sau đó làm ra thần sắc thản nhiên, nói:
- Vừa rồi tôi đã cho anh cơ hội, là chính anh không biết quý trọng, trên thế giới này không có bán thuốc hối hận, khi anh quyết định phạm pháp rối loạn kỷ cương, kết cục của anh đã sớm chú định rồi…
Ngô Anh Quần nỗ lực học theo, nhưng chỉ học được một phần bộ dáng mà thôi, mà hành động này của hắn cũng không chọc cười Ngô Ngọc Kiến, ngược lại khi nghe con trai thuật lại câu nói của Diệp Dương Thành, hắn ngơ ngác nói:
- Lời này nghe thế nào…
- Rất khí phái có phải hay không?
Không đợi cha nói hết lời, Ngô Anh Quần cười hắc hắc nói:
- Con còn chưa học được toàn bộ đâu, vừa rồi anh họ còn ngưu bức hơn! Mẹ, con nói đúng hay không?
- Đúng.
Hà Mỹ Trân bật cười gật đầu, vuốt vuốt đầu con trai:
- Đúng!
- Lời này nghe thế nào giống như người làm quan nói đây?
Không chú ý lời của vợ mình, Ngô Ngọc Kiến kỳ quái trừng mắt nhìn, thấp giọng tự nhủ…
…
- A Thành, bạn của con giúp cậu con giải quyết chuyện này, sẽ không tạo thành ảnh hưởng gì đối với hắn đi?
Rời khỏi bệnh viện, vừa lên xe Diệp Hải Trung liền hỏi con trai:
- Vạn nhất…
- Cha, ai nói với cha con tìm bạn học đây?
Không đợi cha nói hết lời, Diệp Dương Thành vốn không tính toán giấu diếm nên hỏi lại một câu, thừa dịp cha mẹ đang ngây người liền mở miệng giải thích:
- Con tìm một người bạn trong ủy ban huyện, không quan hệ gì tới bạn học kia nga!
- Con có bạn bè trong ủy ban huyện?
Diệp Hải Trung cùng Ngô Ngọc Phương nghe vậy liếc nhau, Ngô Ngọc Phương kinh ngạc nói:
- A Thành, con không phải cấu kết với kẻ làm quan trong huyện thành đi?
Không đợi con trai kịp giải thích, Diệp Hải Trung giật mình chấn kinh, líu lưỡi nói:
- A Thành, chuyện phạm pháp ngàn vạn lần đừng làm ah! Con đã quên đoạn thời gian trước trong huyện chúng ta có bao nhiêu tham quan bị giết sao? Vũng nước đục kia con không nên chạm vào!
- Cha…mẹ…
Diệp Dương Thành kinh ngạc, thật lâu sau mới cười khổ nói:
- Cha mẹ nghĩ đi đâu vậy? Gần đây trong huyện mới nghiêm đánh, chuyện của cậu sở dĩ được giải quyết nhanh chóng là vì có liên hệ với chính sách trong huyện mà thôi, huống hồ làm con của cha mẹ, con làm ra được loại chuyện phạm pháp hay sao?
- Không làm là tốt rồi…không làm là tốt rồi…
Cha mẹ hắn nhẹ nhàng thở ra, Ngô Ngọc Phương vỗ ngực cười nói:
- Mẹ tin tưởng con!
Diệp Dương Thành bất đắc dĩ cười, cũng không nói thêm gì nữa, quay về trong nhà ở đường Khê Tân liền đi vào phòng, ngồi xếp bằng trên giường vận hành Linh Hư lực, dùng tu luyện thay thế giấc ngủ.
Hơn tám giờ sáng hôm sau, trong tiếng thúc giục của mẹ, gia đình cùng nhau đi chợ, mua thật nhiều đồ ăn tết chở về nhà, tiền trong túi cũng tiêu xài như nước.
Mặc kệ mua đồ vật gì, mãi đến hơn mười một giờ trưa trong phòng khách đã chất đầy đồ vật, khi cha mẹ hắn quay về nhà đã giật mình sợ ngây người…
- Đồ vật nơi này đại bộ phận là đưa tới cô nhi viện.
Thấy thần sắc kinh ngạc của cha mẹ, Diệp Dương Thành cười nói:
- Đợi lát nữa lưu lại một ít trong nhà, còn lại con chở qua cho Mạn Ny.
- Tiểu thử thúi!
Diệp Hải Trung chợt hiểu ra, vỗ lên đầu con trai, cười mắng:
- Ngay ban đầu đã đánh chủ ý này phải không? Hèn chi cha không thấy bóng dáng của Cảnh Long, thì ra con gọi nó chở đồ về trước?
- Hắc hắc…
Diệp Dương Thành vuốt đầu cười hắc hắc, xem như thừa nhận.
Mãi đến hơn một giờ thu thập xong hàng tết, tới một giờ bốn mươi Diệp Dương Thành mang đồ ra xe, chạy thẳng về huyện thành.
Sự xuất hiện của hắn làm bọn nhỏ trong cô nhi viện hoan nghênh nhiệt liệt đầy vui mừng.
Ở lại cô nhi viện đến hơn năm giờ chiều, Diệp Dương Thành mới mang theo Nhung Cầu cùng nhau quay về nhà.
Trong bốn ngày kế tiếp, hắn thật sự nhàn nhã, mãi đến hơn hai giờ chiều ngày 30 Tết…
- Mẹ, bánh chưng xong chưa?
Dẫn Nhung Cầu canh giữ ở phòng bếp, ngửi được mùi bánh chưng bay ra, Diệp Dương Thành xoa tay chờ mong hỏi.
- Thằng nhóc này, đã nói với con còn chờ thêm hai giờ đâu, nếu con không có chuyện làm thì đi dán câu đối tết đi!
Ngô Ngọc Phương bật cười nói.
- A…ha ha…
Gãi gãi đầu, Diệp Dương Thành cười ngượng ngùng.
Ngay khi hắn định đi dán câu đối tết, ngoài cửa truyền vào thanh âm quen thuộc:
- Dương Thành, cậu có ở nhà không?
- Ách…
Nghe thanh âm kia, Diệp Dương Thành thoáng ngẩn người, sau đó lộ ra ý cười, lớn tiếng đáp:
- Ở nhà! Cậu đợi một chút!
- Là ai vậy?
Mẹ hắn tò mò hỏi.
- Là Thiếu Thanh đã về.
Diệp Dương Thành trả lời, liền bổ sung:
- Mẹ, con ra ngoài một lát nha?
- Đi thôi.
Vừa nghe là Trần Thiếu Thanh, mẹ hắn cũng không nói thêm lời gì, chỉ gật đầu cười:
- Tối nay là cơm tất niên, nhớ rõ sớm về ăn cơm!
- Dạ, đã biết.
Diệp Dương Thành nhanh chóng gật đầu, vỗ vỗ đầu Nhung Cầu, cười hắc hắc:
- Đi, đi giết đại cục trưởng của chúng ta một chút…
Cùng lúc đó, trong một ngôi nhà tại Hàng Châu, Phó Diệc Chi đang cầm một phần báo cáo mới nhất đứng trước bàn làm việc, cau chặt mày, trên mặt chất đầy vẻ âm mai.
- Ba!
Nặng nề đem báo cáo ném lên bàn, tiếng rít gào trầm thấp vang vọng tòa lầu:
- Đáng chết, hắn đây là đang chơi lửa!