Tiếng kêu thảm thiết thê lương trong nháy mắt vang vọng cả địa cầu!
- Oanh!
Một giây sau, Ngả Nặc Bỉ Tư Đức cũng đã…
…
Diệp Dương Thành tận lực ra vẻ thản nhiên, lên tiếng:
- Cha, mẹ, Cảnh Long, Văn Tuệ, mọi người đều ở đây ah.
- A…
Nghe được tiếng chào hỏi của con trai, Diệp Hải Trung bật cười, nói:
- Tiểu tử, đi suốt một năm cũng không biết quay về thăm nhà!
- Không phải con quá bận sao?
Diệp Dương Thành cười cười, tâm tình thả lỏng, nói:
- Xong việc đã lập tức vội vã chạy về, thế mới biết con có đứa con, mà cha cũng có cháu nội rồi!
- Được rồi được rồi, cùng ra ăn cơm đi.
Ngô Ngọc Phương cười nói:
- Dương Thành thật lâu mới trở về một chuyến, hôm nay mẹ đích thân xuống bếp!
- Hắc hắc, vậy thật tốt!
Diệp Dương Thành nhếch miệng cười, quên mất địa vị bây giờ của mình:
- Mẹ, con muốn ăn thịt kho tàu!
- Yên tâm, biết con thích món này, không thiếu đâu.
Trong lòng Ngô Ngọc Phương cao hứng, lôi kéo chồng rời khỏi phòng.
Diệp Cảnh Long đi tới vài bước, nói:
- Ca…em cùng Văn Tuệ sắp kết hôn…
- Gì?
Diệp Dương Thành sửng sốt:
- Hai người còn chưa tốt nghiệp đi?
- Hắc hắc, thật sự rất nhanh, còn ba năm đã kết hôn, ca, đến lúc đó anh đừng vắng mặt!
- Cút!
…
Diệp Dương Thành đang ngồi rỗi rảnh câu cá, Diệp Đồng Hân tiêu thất không biết bao nhiêu ngày đã quay trở lại.
Trên váy áo trắng loang lổ vết máu, tóc tai bù xù làm Diệp Dương Thành ngẩn người…con bé đi làm gì vậy?
Hắn buông cần câu đứng lên, bước nhanh tới sờ soạng trên người cô bé, xác định không có vết thương mới đặt hai tay lên vai cô nhỏ, hỏi:
- Đồng Hân, cả ngày không thấy bóng dáng, đi đâu đây?
- Con…con cũng không biết ah…
Diệp Đồng Hân đưa tay lau vết máu trên mặt, nức nở nói:
- Ba ba, Đồng Hân luôn có cảm giác có người không ngừng nói chuyện, con rất khó chịu, chỉ phải đi tới một chỗ mới cảm thấy thoải mái một ít.
Nghe được câu trả lời, trong lòng Diệp Dương Thành nhất thời trầm xuống, quay đầu nhìn thoáng qua Lâm Mạn Ny cũng đã buông xuống cần câu đang nhìn mình, sau đó hỏi:
- Vậy con đi những địa phương nào có biết không?
- Đồng Hân biết!
Diệp Đồng Hân phi thường khẳng định nói:
- Ở vùng ngoại thành thành thị 5879 có một ao hồ, con luôn ở đó.
- Thành thị 5879?
Diệp Dương Thành kỳ quái hỏi.
Lâm Mạn Ny đi tới, liền giải thích:
- Sau khi liên bang địa cầu thành lập, chính quyền các quốc gia trên thế giới tan rã, thành thị 5879 chính là thủ đô Tokyo ngày xưa.
- Nguyên lai là Tokyo.
Diệp Dương Thành tỉnh ngộ, nghe số thứ tự làm cho hắn tưởng là Vũ Không đại lục.
- Mạn Ny, anh gọi vài thần sử đưa em về trước.
Diệp Dương Thành nói:
- Anh đi xem thử ao hồ đó, cảm giác có điểm cổ quái.
Lâm Mạn Ny gật đầu:
- Tự em đi về, anh đừng lo lắng.
Diệp Dương Thành gật đầu, ôm Diệp Đồng Hân phóng lên cao, đi thẳng về hướng Tokyo.
Đi lên không trung, hắn chợt hỏi:
- Đồng Hân, con đã ở chỗ ao hồ kia, với thân thủ của con sao trên người lại dính vết máu?
Diệp Đồng Hân nói:
- Ba ba, không phải Đồng Hân giết tiểu động vật đâu, là tiểu động vật nổi điên công kích động vật khác, còn có thật nhiều tiểu động vật biến thành thật lớn thật lớn, giống như trướng thành bong bóng hơi vậy.
- Con nhìn thấy chúng tự giết nhau nên không đành lòng, muốn tách chúng ra nhưng chúng không thèm để ý con, còn vẩy máu trên người con…
- Tiểu động vật tự giết lẫn nhau, thân thể còn trướng lên như bóng hơi?
Một cảm giác bất tường loáng thoáng hiện lên trong lòng Diệp Dương Thành.
Diệp Dương Thành rất nhanh đi tới trên bầu trời Tokyo, theo chỉ dẫn của Diệp Đồng Hân đi tới chỗ ao hồ diện tích hơn 10km2 kia.
Quả nhiên, Diệp Dương Thành vừa nhìn xuống đã thấy hồ nước bắt đầu nhuộm thành màu đỏ, giống như có vô số sinh vật đang chém giết bên dưới.
Càng làm trong lòng Diệp Dương Thành trầm xuống chính là, hắn cảm nhận được trong không khí có một ít mùi vị máu tanh cực nhạt, nhưng thật cuồng táo, đó là khí tức của dị thú!
- Lại là đám súc sinh kia đang phá rối?
Nhận ra được khí tức dị thú, sắc mặt Diệp Dương Thành hiện lên hàn mang, tinh thần lực bàng bạc tràn ra mãnh liệt, nhẹ nhàng đảo qua trên ao hồ, đã đem hiện trạng ao hồ hoàn toàn hiểu rõ.
Làm cho hắn cảm thấy kỳ quái chính là hắn không phát hiện được dị thú tồn tại, mà sinh vật đang chém giết trong hồ chỉ là một loại cá mà thôi.
Hiện tượng kỳ quái này làm hắn nhíu mày, đây là có chuyện gì? Khu vực này không hề có dấu hiệu không gian đứt gãy, tự nhiên không khả năng có chuyện dị thú trốn ra khỏi phóng trục địa đi tới địa cầu.
Ánh mắt hắn thật nghi hoặc nhìn Diệp Đồng Hân, chỉ một lát sau đã bỏ qua hoài nghi của mình.
Chuyện này không thể nào là Diệp Đồng Hân đã làm, đừng nói nàng đã đánh mất trí nhớ, chỉ riêng chân khí dị thú trong ao hồ cũng tuyệt đối không phải của Diệp Đồng Hân!
Vấn đề mấu chốt chính là, hiện tại ngoại trừ Diệp Đồng Hân là thành viên của Tử Sắc Long tộc, miễn cưỡng xem như thuộc về tộc đàn dị thú, trên địa cầu căn bản không khả năng tồn tại dị thú nào khác, nếu không có dị thú, khí tức dị thú trong ao hồ từ đâu mà tới?
Cuối cùng hắn đành quyết định tự mình đi xuống nước điều tra, bởi vì tình huống quỷ dị nơi này đã làm cho hắn cảm nhận không ổn.
- Đồng Hân ngoan, ba ba muốn đi xuống xem tiểu động vật, một mình con ở đây tản bộ dạo chơi, nhưng không có ba ba cho phép, con chỉ ở nơi này, không được đi nơi khác biết không?
- Dạ.
Diệp Đồng Hân gật đầu, vô cùng nhu thuận.
Diệp Dương Thành dặn dò xong liền nhảy vào trong hồ nước bên dưới.
Hắn thật cẩn thận tìm kiếm, vẫn không phát hiện manh mối nào hữu dụng.
- Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?
Diệp Dương Thành cảm thấy hồ đồ, không có gì cả, vậy vì sao đàn cá lại liều mạng chém giết?
Hắn còn đang nghi hoặc, chợt nghe tiếng gọi to thống khổ của Diệp Đồng Hân:
- Ba ba, thanh âm kia lại tới nữa!
- …
Tinh thần Diệp Dương Thành chợt rung lên!
Đúng rồi, Diệp Đồng Hân phát hiện ao hồ này cổ quái, là có thanh âm không ngừng ồn ào bên tai nàng, như vậy ao hồ này có phải cũng liên quan tới thanh âm kia?
Vừa nghĩ tới đây, hắn lập tức xuất hiện trên không trung.
Lúc này khuôn mặt đáng yêu của Diệp Đồng Hân bởi vì buồn rầu mà nhăn nhó khó chịu, đang che lỗ tai không ngừng xoay quanh trên không trung.
Diệp Dương Thành đánh ra một đạo Tĩnh Tâm thuật, đợi nàng an tĩnh lại, liền hỏi:
- Đồng Hân, đem thanh âm con nghe được nói cho ba ba nghe được không?
- Dạ!
Diệp Đồng Hân gật đầu, nghiêng đầu lắng nghe chốc lát sau đó mới lặp lại cho Diệp Dương Thành.
Từng đoạn âm tiết tối nghĩa từ trong miệng nàng tuôn ra, mà sắc mặt Diệp Dương Thành liền đại biến!
Đây là…