Ánh mắt trong phút chốc trở nên vô cùng sắc bén, chân ga dưới chân tức thì bị Diệp Dương Thành dẫm hết cỡ.
Chiếc xe phát ra một trận đinh tai nhức óc, nhất thời giống như mũi tên lao đi, làm cho Lâm Mạn Ny đang ngồi trên ghế phụ sắc mặt trắng bệch, nhưng biểu hiện khác thường của Diệp Dương Thành lại làm cho nàng nhận thấy từng đợt hơi thở không bình thường, nàng biết, Diệp Dương Thành nhất định có chuyện giấu nàng.
Nhìn sắc mặt lạnh lùng của Diệp Dương Thành, Lâm Mạn Ny ôm chặt lấy Diệp Đồng Hân đang nằm trong lồng ngực...
Xế chiều hôm đó, Diệp Dương Thành cáo biệt Lâm Mạn Ny, mang theo Diệp Đồng Hân rời khỏi thành phố Cù Hằng. Trước khi hắn rời đi, hai quỷ vương Âm Thủy, Âm Kim cũng một lần nữa xuất hiện bên cạnh Lâm Mạn Ny.
Đối mặt với hai - nữ hộ vệ- này, trong lòng Lâm Mạn Ny càng thêm khẩn trương, nữ nhân trời sinh có giác quan thứ sáu, nàng biết nhất định đã xảy ra chuyện, hơn nữa còn là chuyện đại sự.
- Đại tỷ, tỷ phu đi rồi sao?
Trở lại Diêu gia không bao lâu, nghe được tin tức Diêu Chính Khang cùng Diêu Mộng Mộng xông ào vào ở gian phòng của Lâm Mạn Ny, chân trước mới vừa bước vào bên trong nhà, chân sau liền không nhịn được lên tiếng hỏi.
Đối với hai huynh muội Diêu Chính Khang mà nói, tỷ phu Diệp Dương Thành chắc chắn là con người hoàn mỹ, ra tay hào phóng, đối đãi hiền hòa, bất cứ lúc nào ở đâu trên mặt cũng hiện ra nụ cười ấm áp làm cho người khác như tắm gió xuân.
Nhưng Diêu Mộng Mộng mơ hồ cảm thấy, tỷ phu như hắn vẫn còn thiếu sót, là hôn phu của Lâm Mạn Ny, nhưng thời gian hắn ở bên cạnh Lâm Mạn Ny cực kỳ có hạn. Cho nên, khi nghe tin Diệp Dương Thành rời đi, hai người liền vội vàng chạy trở về, mấu chốt là muốn cho Lâm Mạn Ny dễ chịu một chút.
Nghe thấy hỏi thăm của đệ đệ Diêu Chính Khang, tâm tình khẩn trương của Lâm Mạn Ny cũng chiếm được chút trì hoãn, nàng khẽ vuốt cằm nói:
- Mới vừa đi không bao lâu, hai người hôm nay không đi học sao?
- Chúng ta xin nghỉ đến ngày mai.
Diêu Mộng Mộng cười hì hì đi tới, nhõng nhẽo nói:
- Tỷ, buổi tối dẫn chúng ta đi chơi đi?
- Đi chơi?
Lâm Mạn Ny ngây ra một lúc, tiếp theo cười nói:
- Được, các ngươi muốn đi đâu?
- Chúng ta đến khu trò chơi đi.
Diêu Mộng Mộng cười hì hì nói:
- Lâu rồi không đi rồi.
- Vậy thì đi chơi trò chơi.
Lâm Mạn Ny cười cười, đứng dậy nói:
- Sáng sớm ngày mai ta cũng đi rồi.
- Đại tỷ ngươi cũng phải đi?
Diêu Mộng Mộng và Diêu Chính Khang nhất tề sửng sốt, sau một hồi lâu Diêu Chính Khang mới hỏi:
- Đi đâu? Trong nhà không phải rất tốt sao?
- Tỷ phu các ngươi có thể đang gặp phiền toái.
Lâm Mạn Ny nhẹ giọng nói:
- Ta phải trở về giúp hắn.
- A...
Diêu Chính Khang và Diêu Mộng Mộng có chút thất vọng gật đầu, nhẹ nhàng ồ lên một tiếng.
Đúng lúc này, Âm Thủy quỷ vương và Âm Kim quỷ vương vốn được Lâm Mạn Ny dặn dò đứng ngoài cửa phòng bất chợt tiến vào phòng của Lâm Mạn Ny, Âm Thủy quỷ vương khom người nói:
- Lâm tiểu thư, ta muốn xin nghỉ nửa ngày.
- Xin nghỉ?
Hai huynh muội Diêu Chính Khang có chút há hốc mồm, lúc trước khi vào nhà cũng nhìn thấy dung mạo của hai người này, nhưng không ngờ hai nữ nhân mặc đồ Tây đen này lại muốn xin phép Lâm Mạn Ny? Các nàng là người nào?
- Đi đi.
Lâm Mạn Ny không hỏi thăm Âm Thủy quỷ vương xin phép đi làm cái gì, trực tiếp gật đầu đáp ứng.
Nhận được cho phép của Lâm Mạn Ny, Âm Thủy quỷ vương có chút kích động gật đầu, quay đầu dặn dò Âm Kim quỷ vương:
- Trước khi ta đột phá thành công trở về, ngươi nhất định phải bảo vệ tốt Lâm tiểu thư.
- Biết rồi.
Âm Kim quỷ vương nghiêm mặt gật đầu... Đợi lâu như vậy, thời điểm đột phá trở thành sơ giai Quỷ Đế, rốt cục đã đến.
Cùng lúc đó, ở khu vực Bermuda được xưng là khu vực quỷ dị nhất thế giới, trong biển sâu hơn 1000m đang có một thanh niên nhìn qua gần hai bảy hai tám tuổi lẳng lặng đứng ở đó, áp lực khổng lồ tựa hồ hoàn toàn không ảnh hưởng đến hắn, không tạo thành nửa điểm thương tổn.
- Biển rộng là cuồng bạo.
- Biển rộng là thâm trầm.
- Biển rộng là tha thứ.
- Biển rộng là yên lặng.
- Nàng, ngưng tụ một loại tinh thần không cách nào diễn tả.
- Nàng, mang theo sinh mệnh lực thần bí khó có thể nói nên lời.
- Sự cuồng bạo của nàng có thể hủy thiên diệt địa.
- Sự thâm trầm của nàng, âm thầm có sát cơ.
- Sự tha thứ của nàng bao dung vạn vật.
- Sự yên lặng của nàng, tựa như thiếu nữ.
- Đây chính là biển rộng, một tồn tại khiến tất cả sinh mạng kính sợ.
- Đây chính là biển rộng, một tồn tại khiến tất cả sinh mạng cảm tạ.
- Lúc này.
- Ta, chính là biển rộng.
Hai mắt nhắm chặt của thanh niên đột nhiên mở ra, tròng mắt sâu thẳm giống như hắc động làm người ta run sợ trong lòng.
Lực đại dương khổng lồ xuyên qua bên ngoài thân thể của hắn, trong nháy mắt kết hợp với lực lượng trong cơ thể của hắn, theo năng lượng lưu động khuếch tán đến toàn thân của hắn.
Lam quang ôn nhuận như ngọc từ trong cơ thể hắn từ từ tỏa ra.
Hắn phảng phất như tan ra làm một thể với biển rộng vô biên vô hạn, đến mức cũng không có cách nào phân biệt ai là biển rộng, ai không phải là biển rộng.
- Bắt đầu từ hiện tại, ta, Tống Lâm Lập…
Thanh niên mở rộng hai cánh tay, mạnh mẽ gầm hét lên:
- Chính là thần sử cấp bốn thứ hái dưới trướng chủ nhân, đứa con của đại dương, Hải Thần đại đạo.
- Ầm...
Mặt biển vốn bình tĩnh, bỗng chốc nhấc lên cao gần vài trăm thước.
Phảng phất giống như chúc mừng đứa con của biển cả ra đời...
- Thời gian đã không còn nhiều lắm, ba tháng tiếp theo phải nghĩ mọi biện pháp đề thăng thực lực của tổng hợp... nhưng đẳng cấp của Phù Không thần điện nhất định phải tăng, ngồi mài đao cũng không làm mất kỹ thuật đốn củi, Phù Không thần điện chính là một đại lợi khí để ta đối phó với đại quân quỷ vật.
Sau khi cáo biệt Lâm Mạn Ny, chiếc xe của Diệp Dương Thành liền trực tiếp bị hắn thu vào trong Cửu Tiêu không gian, mang theo Diệp Đồng Hân ngược về Phù Không thần điện.
Vốn Diệp Dương Thành định mở rộng đội ngũ thần sử trước, sau đó tiến hành đề tăng đẳng cấp của Phù Không thần điện, nhưng áp lực đột nhiên xuất hiện lại làm cho Diệp Dương Thành bỏ qua tính toán trước đó, thời gian của hắn quả thật không còn nhiều, hắn phải nắm chặt hết thảy cơ hội, cố gắng hết sức đề tăng thực lực.
Địa Cầu sắp xảy ra biến đổi lớn, tương lai chờ đợi Địa Cầu rút cuộc là quỷ vật hoành hành hay là thần điện đương gia làm chủ, phải nhìn kết quả chiến tranh xảy ra ba tháng sau.
Nghĩ tới đây, Diệp Dương Thành không còn chần chờ nữa, sau khi dặn dò Diệp Đồng Hân mấy câu, liền trực tiếp bay đến chỗ đầu mối của Phù Không thần điện, cũng chính là ngay phía trên Hoa Hạ thần điện.