Đỗ Nhuận Sinh suy nghĩ đến năm sau nên mới gật đầu tiền lương gần như là trấn lột. Tình huống cụ thể còn phải chờ đội trưởng đội đặc công đến chính thức nói chuyện.
Đỗ Nhuận Sinh nhìn các thiết bị trong phân xưởng lục tục chỉnh thử xong, tâm tình của gã tốt hơn nhiều.
Hiếm khi Đỗ Nhuận Sinh huýt sáo ra khỏi phân xưởng.
Trong văn phòn Dương Thành hội quỹ từ thiện, Lâm Mạn Ny đặt tờ danh sách xuống mặt bàn.
- Những hoạt động lần này là đợt cuối cùng.
Lâm Mạn Ny ngước lên, cười nói với mấy nhân viên:
- Chờ hết hôm nay làm xong hết bạn rồi buổi tối chúng ta cùng đi ăn cơm không? Mấy ngày nay bận quá.
Một thiếu nữ tuổi bằng Lâm Mạn Ny nháy mắt:
- Ha ha, hội trưởng đại nhân tự bỏ tiền túi sao?
Thiếu nữ cười khúc khích bảo:
- Nếu mỗi người tự trả tiền thì chúng ta không đi.
- Đồ thương tiền!
Lâm Mạn Ny cười mắng:
- Bỏ tiền thì bỏ, tối nay cho các người no chết!
Mấy ngày trước Lâm Đông Mai được Diệp Dương Thành cho phép giao chức vị hội trưởng Dương Thành hội quỹ từ thiện cho Lâm Mạn Ny. Lâm Đông Mai thì tập trung vào xây dựng lại Quang Minh cô nhi viện, dù gì nàng đã lớn tuổi, quản lý một hội quỹ từ thiện, một hội quỹ như quả cầu tuyết càng lăn càng lớn khién nàng bất lực.
Về Lâm Mạn Ny, Diệp Dương Thành kiên trì nâng tiền lương từ ban đầu một tháng hai ngàn đến bốn ngàn cho nàng. Nói đến đây phải nhắc tới chuyện Diệp Dương Thành dốc sức ủng hộ Dương Thành hội quỹ từ thiện thành lập nhanh chóng, nên trên danh nghĩa nó thuộc Dương Thành hội quỹ từ thiện, người đại diện pháp thuật là Diệp Dương Thành. Mặc dù Diệp Dương Thành không có chức vụ gì trong hội quỹ, nhưng thân phận đại diện pháp luật cho hắn quyền lợi can thiệp Dương Thành hội quỹ từ thiện.
Cuối cùng nếu không phải Diệp Dương Thành kiên trì thì Lâm Mạn Ny kiên quyết không chấp nhận tăng lương. Diệp Dương Thành không có nặng bên này nhẹ bên kia, Lâm Mạn Ny tăng lương, sáu nhân viên khác trong Dương Thành hội quỹ từ thiện cũng được thống nhất lên lương.
Lâm Mạn Ny nhìn mấy thiếu nữ trẻ tuổi vây quanh mình, nàng suy nghĩ nếu bên ngoài biết Dương Thành hội quỹ từ thiện do một đám cô nương hai mươi mấy tuổi quản lý vận chuyển có khi nào ngạc nhiên đến rớt cằm?
Lâm Mạn Ny buồn cười lắc đầu, nói:
- Chờ hoạt động lần này kết thúc chúng ta nên đặt văn phòng ở mấy khu huyện. Còn có các chức vụ bí thư trưởng, lý sự, giám sự, nên nhanh chóng quyết định đi.
- Trong huyện thì chúng ta có thành lập hay không cũng đâu sao?
Một thiếu nữ lấy làm lạ hỏi:
- Như bây giờ cũng tốt, cần gì thiết lập những chức vụ đó?
Trong thời gian này Lâm Mạn Ny tìm hiểu sâu, học hỏi về hội quỹ từ thiện, nên buồn cười nói:
- Bởi vì chúng ta nhận người xã hội quyên tiền, thuộc hội quỹ công, cho dù là hội quỹ tư thì phải có quy phạm thứ tự, một số chức vụ quan trọng.
- Huống chi hội quỹ chúng ta đăng ký tạo sách chỉ có hạng mục cứu trợ thiếu niên nhi đồng, bị hạn định trong một thị trấn Ôn Nhạc huyện. Muốn nhanh chóng thông qua thị lý xét duyệt bao trùm diện tích hội quỹ đến toàn Khánh Châu thị, dù chỉ là công tác mặt ngoài cũng phải làm đầy đủ.
Lâm Mạn Ny dứt lời, cửa văn phòng khép kín mở ra.
- Nói rất đúng.
Giọng Diệp Dương Thành chứa ý cười từ bên ngoài vọng vào phòng làm việc:
- Hội quỹ càng lớn càng tốt, cần có quy trình cần thiết, nếu không khó chặn miệng mọi người.
Mấy thiếu nữ quen thân với Diệp Dương Thành, nghe giọng hắn thì mặt mày hớn hở kêu lên:
- A! Là Diệp đại ca đến!
Bởi vì theo thường lệ mỗi lần Diệp Dương Thành đến sẽ được mời ăn tối.
Mấy thiếu nữ rất có hảo cảm với Diệp Dương Thành là đại diện pháp lý hội quỹ, là người siêu tốt. Huống chi hội quỹ từ thiện trên danh nghĩa thuộc Dương Thành hội quỹ từ thiện, Diệp Dương Thành là người chịu trách nhiệm Dương Thành hội quỹ từ thiện. Có tiền, mặt mày không xấu, lại có lòng tốt, quan trọng hơn nghe nói Diệp Dương Thành vẫn còn độc thân.
Tuy các thiếu nữ cảm giác hy vọng không lớn nhưng không ai muốn từ bỏ rùa vàng này. Cho nên mỗi khi Diệp Dương Thành đến khó tránh khỏi cười đùa với mấy thiếu nữ, đề tài thường là các nàng chủ động gợi chuyện.
Nghe giọng Diệp Dương Thành, các thiếu nữ hưng phấn lên. Chỉ có Lâm Mạn Ny là cơ mặt căng cứng, trong ngực như có nai con nhảy, làm nàng hít thở dồn dập.
Diệp Dương Thành đẩy mở cửa phòng đi vào văn phòng của Lâm Mạn Ny, hắn để Nhung Cầu ở bên ngoài.
Diệp Dương Thành bưng cái hộp xám bạc vào văn phòng:
- Trong thời gian này hội quỹ làm việc rất tốt.
Diệp Dương Thành vừa đi vừa cười nói:
- Tần suất lên ti vi cao hơn trước nhiều, tới lúc chính quy cho hội quỹ.
Nói đến đây Diệp Dương Thành nhìn hướng Lâm Mạn Ny, khen ngợi gật đầu, nói:
- Cách nghĩ của Mạn Ny rất chính xác, nhưng bí thư trưởng, lý sự cần phải sàn chọn thật kỹ, đừng qua loa để bất cứ ai làm cũng được.
Lâm Mạn Ny gật đầu ý bảo đã biết. Diệp Dương Thành nói câu đó là ý chỉ những người lấy danh nghĩa từ thiện quyên tiền cho Dương Thành hội quỹ từ thiện, đánh bóng tên tuổi rồi buông tay mặc kệ, thậm chí mượn cơ hội đề cử người. Không chỉ Diệp Dương Thành gai mắt mà Lâm Mạn Ny cũng ghét loại người đó.
Tuy biết rằng trong xã hội này hiện thực nhưng Lâm Mạn Ny không muốn nhận nó. Tựa như ngày hôm qua Lâm Mạn Ny từ chối một chủ xí nghiệp quyên góp ba trăm vạn, bởi vì người đó yêu cầu khi quyên tiền phải có phóng viên đưa tin có mặt, phải nhắc đến công ty của gã trên năm lần.
Lâm Mạn Ny khinh thường làm chuyện bỏ tiền mua tiếng. Lâm Mạn Ny biết từ chối những người này là mất số tiền từ thiện lớn, tạo áp lực rất lớn cho Diệp Dương Thành. Đây là tâm lý rất mâu thuẫn, vì vậy lú nghe giọng của Diệp Dương Thành làm nàng bất giá căng thẳng, một lý do quan trọng khác thì không cần nói ra.
Giờ phút này, nghe Diệp Dương Thành ủng hộ, Lâm Mạn Ny giật mình phát hiện quan niệm của nàng và hắn là giống nhau. Nếu đã thống nhất trận tuyến thì Lâm Mạn Ny thả lỏng tinh thần.
Lâm Mạn Ny hỏi Diệp Dương Thành:
- Sao hôm nay Diệp đại ca có rảnh đến đây?
Diệp Dương Thành cười khẽ:
- Này, đưa tiền tới.
Diệp Dương Thành đặt cái hộp xám bạc xuống bàn của Lâm Mạn Ny, nói:
- Vẫn làm theo cách cũ đi.
Cách cũ tức là nặc danh quyên số tiền này.
Nghe Diệp Dương Thành nói, mấy thiếu nữ liếc nhau, lòng dâng lên cảm xúc kính nể. Các thiếu nữ lấy làm lạ là Dương Thành hội quỹ từ thiện thuộc Dương Thành công ty điện tử, Diệp Dương Thành làm như vậy có khác gì bật đèn giả bộ bí ẩn?
Nhưng Diệp Dương Thành không giải thích, bọn họ sẽ không tìm hiểu lý do. Chỉ cần hội quỹ có tiền bổ sung, để các nàng không thất nghiệp là tốt rồi, suy nghĩ nhiều chi cho mệt?
Lâm Mạn Ny đã thói quen cách làm của Diệp Dương Thành, nàng cười tủm tỉm gật đầu. Lâm Mạn Ny giao hộp cho một thiếu nữ kiểm kê nhập vào kho, cùng mấy thiếu nữ khác trò chuyện.