Đại Tráng nằm giường bên cạnh nghe xong Diệp Cảnh Long nói chuyện điện thoại với Diệp Dương Thành, không khỏi cảm thấy tò mò, tuy rằng trên người nhiều chỗ bị thương, chân trái còn bị băng thạch cao, nhưng cũng không làm ảnh hưởng lòng hiếu kỳ của hắn:
- Vừa gọi điện cho anh trai của cậu sao?
Diệp Cảnh Long vừa đặt di động xuống liền nghe được câu hỏi của bạn, trên mặt lộ ra dáng tươi cười tự hào, gật mạnh đầu ừ một tiếng.
Đối với Diệp Cảnh Long mà nói, Diệp Dương Thành là tấm gương lớn nhất của hắn, mà tối nay trong ti vi nhà hàng nhìn thấy anh trai lên đài chủ tịch nói chuyện, loại cảm giác tự hào này căn bản không cách nào dùng lời nói hình dung, hắn chỉ biết, mình có được một anh trai vô cùng lợi hại!
Từ lần đó đi theo anh trai tham quan công ty, sau đó cùng nhau nói chuyện hơn một giờ, Diệp Cảnh Long đã thay đổi, đổi lại là ngày trước nếu trong ti vi nhìn thấy anh trai mình bỏ ra ba trăm triệu làm từ thiện, chỉ sợ hắn đã nhảy bật lên thật cao, sợ người khác không biết Diệp Dương Thành là anh trai ruột của hắn.
Nhưng hiện tại hắn đã thành thục hơn rất nhiều, ít nhất khi nhìn thấy Diệp Dương Thành trong ti vi, hắn cũng không lớn tiếng hô to, không hoa chân múa tay vui sướng, chỉ đem nỗi tự hào chôn sâu đáy lòng, nếu không cần thiết hắn sẽ không đi tìm anh trai xin giúp đỡ.
Hai anh em cùng nhau trưởng thành, đây là lần đầu tiên Diệp Cảnh Long khát vọng dùng năng lực của mình chứng minh hết thảy, nhưng tình huống hiện tại, nếu hắn không nói với anh trai, chỉ bằng một học sinh từ ngoài đến như hắn, căn bản không phải là đối thủ của thanh niên kia.
Trừ phi…hắn nguyện ý bảo trì trầm mặc, chỉ biết nén giận uất ức. Nhưng điều này là không khả năng, nếu người bị đánh chỉ là một mình hắn, có lẽ với tâm tính hiện tại của hắn thật sự chọn lựa lui một bước trời cao biển rộng. Nhưng mấu chốt là người bị đánh còn có bạn học cùng bạn gái của người ta, còn có cả Mạnh Văn Tuệ, bạn gái của hắn.
Bốn người đều bị đánh, nếu không phải Diệp Cảnh Long cùng đại Tráng gắt gao cố gắng bảo vệ hai cô gái, chỉ sợ cả hai cô gái cũng không chỉ bị thương nhẹ, mà nằm trên giường bệnh như hai người bọn họ.
Cho nên cơn tức này Diệp Cảnh Long không thể nuốt xuống, nhưng lúc ấy hắn cũng không nghĩ tới muốn nói cho Diệp Dương Thành, mà muốn thông qua pháp luật giải quyết chuyện này. Nhưng sau khi Mạnh Văn Tuệ nghe xong lời của hắn, chỉ hỏi, anh có chứng cớ gì nói người ta đánh anh?
Pháp luật luôn nói chứng cớ, anh không có nhân chứng lại không có bằng chứng, về việc dùng máy giám thị cũng không thể nào, dưới tình huống hoàn toàn không có chứng cớ, anh muốn nói pháp luật với người ta?
Bị lời nói này của bạn gái đả kích, cuối cùng Diệp Cảnh Long lấy ra di động gọi cho Diệp Dương Thành, bởi vì chuyện này đã vượt ngoài khả năng giải quyết của hắn.
- Anh của cậu làm cái gì ah?
Đại Tráng cũng không biết tình huống trong nhà bạn học, nhưng từ biểu hiện cùng cách ăn mặc của thanh niên kia, hẳn là phú gia công tử dính líu tới hắc bang, nếu không có thủ đoạn nhất định, có đến chỉ là uổng công.
Nhìn ra được đại Tráng lo lắng, Diệp Cảnh Long nói:
- Yên tâm đi, anh của tôi lợi hại hơn cậu tưởng tượng một chút đó.
- Hi vọng đi…
Nghe câu trả lời mười phần tin tưởng của bạn học, trong lòng đại Tráng vẫn có chút không tin, chỉ đành cười gượng, quay đầu nhỏ giọng nói chuyện với cô bạn gái.
Mà Diệp Cảnh Long chỉ nhìn theo bóng lưng hắn nhếch miệng cười, lắc đầu không đi giải thích.
Thấy đại Tráng quay lưng, Diệp Cảnh Long ho khan một tiếng, nhu nhu vùng ngực có chút đau đớn, nhìn Mạnh Văn Tuệ ngượng ngùng cười:
- Văn Tuệ, có thể đi rót cho anh ly nước không…
- …
Mạnh Văn Tuệ trợn trắng mắt, lại có chút đau lòng nhìn toàn thân đầy vết thương của bạn trai, gật đầu đứng dậy đi rót nước.
Ngay khi nàng rời đi, sắc mặt Diệp Cảnh Long liền nhăn nhó, nhe răng trợn mắt hít hà, hiển nhiên là đau không chịu nổi còn làm bộ giả vờ anh dũng trước mặt cô bạn gái…
Từ huyện Ôn Nhạc đi thẳng tới Cù Hăng thị, dọc theo đường đi vẫn duy trì tốc độ gần 170km/h, một đường bay nhanh, chỉ hơn một giờ Diệp Dương Thành đã rời khỏi đường cao tốc, tiến vào phạm vi Cù Hằng thị.
Sắc mặt hắn có chút âm trầm, càng nhiều chính là tức giận.
Hiện tại hắn còn chưa biết toàn bộ câu chuyện, nhưng đối với việc em trai cùng cô bạn gái bị đánh, hắn hiển nhiên sẽ không dễ dàng bỏ qua, vô luận là ai, chỉ cần dám động tới người nhà của hắn, phải có giác ngộ bị trả thù.
Tuy rằng tính cách bao che khuyết điểm của hắn còn chưa đến nỗi là mù quáng, nhưng em trai bị đánh vào bệnh viện, chỉ là một tiểu học sinh từ ngoài đến đi học, cho dù gây chuyện với ai còn có thể gây được bao nhiêu sóng gió? Bất kể nói thế nào, đánh người luôn không đúng đi?
Trước tiên đến bệnh viện tìm Diệp Cảnh Long, sau khi hiểu rõ tình huống mới tiếp tục làm ra quyết định, Diệp Dương Thành cũng không do dự, trực tiếp vận dụng thần quyền tập trung vị trí hiện tại của em trai, mạnh mẽ giẫm ga chạy thẳng tới bệnh viện Cù Hằng thị.
Khi Diệp Dương Thành nhận được điện thoại là hơn 10h tối, chạy tới Cù Hằng cũng vừa qua mười hai giờ, có thể thấy tốc độ xe của hắn cực nhanh.
Đi thẳng vào cửa bệnh viện, trực tiếp đi tới quầy thu ngân, Diệp Dương Thành hít sâu một hơi dằn nén cảm xúc trong lòng mình, nhìn nhân viên sau quầy mỉm cười hỏi:
- Chào cô, xin hỏi bên phòng bệnh ở phương hướng nào?
- Anh đi thẳng về phía trước sẽ nhìn thấy bảng hướng dẫn, đi theo hướng dẫn là được rồi.
Người phụ nữ hơn bốn mươi cười cười chỉ dẫn.
Mà Diệp Dương Thành nhìn nàng gật đầu mỉm cười, nói tiếng cảm ơn liền nhấc chân rời đi, vừa xoay người, nụ cười trên mặt đã biến mất…em trai bị người đánh nhập viện, hắn làm sao còn cười được?
Theo bảng hướng dẫn đi nhanh tới, Diệp Dương Thành đến trước một tòa lầu cao sáu tầng, có tới sáu cửa ra vào.
Hắn trực tiếp đi lên bậc thang, chưa đầy hai mươi giây sau đã xuất hiện trên lầu tư, nhanh chóng tìm được phòng bệnh 406 mà Diệp Cảnh Long đã nói.
- Thôi đừng đợi nữa, nghỉ ngơi sớm một chút đi.
Nhìn thấy đã 12h30, đại Tráng ngáp dài nói:
- Tôi phỏng chừng sáng sớm mai anh của cậu mới tới được.
- Phải đó, hay là đi ngủ sớm một chút đi.
Nghe được lời nói của đại Tráng, Mạnh Văn Tuệ cũng cảm thấy không sai, dù sao lúc gọi điện đã là đêm khuya, trễ như vậy còn lập tức chạy tới được sao? Nàng cảm thấy khả năng không lớn, hiện tại nên nghỉ ngơi mới tốt.
Nhưng thần thái Diệp Cảnh Long vẫn kiên định nói:
- Chờ một chút đi, anh của tôi nói lập tức tới ngay, nhất định sẽ tới, nói không chừng hiện tại đang trên đường đi.
- Cậu…
Nghe được Diệp Cảnh Long kiên trì, đại Tráng thiếu chút nữa buột miệng nói chờ được thì thế nào? Nơi này là Cù Hằng thị mà không phải Khánh Châu thị, cánh tay của anh cậu có lớn bằng đùi to của người ta không? Đợi chỉ vô ích!
Nhưng hắn lại đem lời này nuốt xuống, bất đắc dĩ lắc đầu nói:
- Tùy cậu vậy, cậu muốn chờ thì chờ đi, tôi buồn ngủ quá rồi, ngủ đây…
- Phanh phanh…
Đại Tráng còn chưa nói xong cửa phòng đột nhiên bị gõ lên, thanh âm không lớn nhưng rất nhanh.
Bốn người chợt ngẩn ra, đại Tráng theo bản năng nhìn đồng hồ, giờ này…sao có thể?
- Là anh của tôi đến đây.
Diệp Cảnh Long nghe tiếng gõ cửa, trên mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, quay đầu nhìn đại Tráng:
- Nhất định là anh tôi đã đến.
- Em đi mở cửa.
Mạnh Văn Tuệ thoáng ngây người, liền nghe được lời nói vui sướng của bạn trai, nàng hồi phục lại tinh thần vội vàng đứng dậy bước nhanh tới cửa phòng.
Sau đó cửa phòng mở ra, Diệp Dương Thành trong bộ âu phục đen mang cà vạt sọc xanh đỏ xuất hiện trong tầm mắt nàng, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Diệp Dương Thành ăn mặc chính thức như vậy, tuy rằng nàng cũng không gặp được hắn vài lần.
- Văn Tuệ, em cũng bị thương?
Diệp Dương Thành vốn tưởng rằng chỉ có Diệp Cảnh Long cùng bạn học ở chung phòng bị thương, không nghĩ tới nhìn thấy trên trán Mạnh Văn Tuệ cũng băng bó, má trái còn bị bầm tím, điều này nhắc nhở Diệp Dương Thành một chuyện…chẳng những em trai bị đánh, ngay cả cô gái nhỏ xinh này cũng bị người đánh!
Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Diệp Dương Thành trầm xuống, một nét buồn bực lóe lên trong mắt, bất kể là ai đã hạ thủ, hắn nhất định phải cho người kia quỳ xuống xin lỗi!
- A…em…em không sao…
Không biết vì sao vừa thấy được sắc mặt có vẻ âm trầm của Diệp Dương Thành, trong lòng Mạnh Văn Tuệ có cảm giác kinh sợ, lắp bắp trả lời một câu mới miễn cưỡng trấn định cảm xúc, nói:
- Diệp…Diệp đại ca, Cảnh Long…
- Đóng cửa lại đi.
Lúc này Diệp Dương Thành đã nhìn thấy em trai đang ngồi trên giường nhìn mình, cũng không đợi Mạnh Văn Tuệ giải thích, khẽ lắc đầu đi vào.
- Dạ.
Trong lòng Mạnh Văn Tuệ nhẹ nhàng thở ra, nhìn thấy khí tức khiến người run sợ của Diệp Dương Thành, nàng thật khó thể thích ứng.
- Ca…
Tuy rằng Diệp Cảnh Long đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thấy anh trai thật sự chạy tới trong lòng hắn vẫn khó tránh khẩn trương, có chút câu nệ nói.
- Nói cho anh biết, rốt cục là chuyện gì xảy ra?
Nhìn toàn thân em trai đầy vết thương, cùng sắc mặt trắng bệch như mất máu rất nhiều, vô luận là thần thái hay ngữ khí của hắn đều có vẻ thật bình tĩnh.
Diệp Cảnh Long thoáng cúi đầu, nói:
- Lúc mới khai giảng, Văn Tuệ bị nhóm nữ sinh bản địa cười nhạo vũ nhục trong căn tin, trong đó có một nữ sinh tên Cừu Lỵ Lỵ, là một trong mấy nữ sinh cười vui vẻ nhất…
- Sau đó thì sao?
Diệp Dương Thành nhíu mày.
- Sau đó…ngày đó khi em kéo Văn Tuệ rời đi, Cừu Lỵ Lỵ đã học chung một lớp với Văn Tuệ…tối nay tụi em đi một quán ăn gần trường dùng cơm, sau đó…
Hắn đem mọi chuyện diễn ra từ đầu tới cuối nói cho Diệp Dương Thành, khi hắn cúi đầu nói chuyện không nhìn thấy được sắc mặt anh trai đã xanh mét…
Chỉ vì loại chuyện nhỏ nhặt cơ hồ không tính là mâu thuẫn gì lại đi thuê một đám lưu manh dùng gậy bóng chày đánh đập học sinh cùng trường?
- Hắn thật ngưu bức sao!
Thanh âm âm trầm vang lên bên tai bốn thiếu niên nam nữ trẻ tuổi.
Khuôn mặt Diệp Dương Thành tái xanh, hai mắt híp lại…