Ngoài ra, trong hương chỉ có một con đường xi măng do chính phủ xuất tiền xây dựng, cũng là con đường ra vào chủ đạo của Tây Đại Trại hương, còn lại đại đa số thôn dân muốn về nhà, đều phải đi xa hơn một chút, thậm chí phải đi đường núi gập ghềnh một hai canh giờ mới có thể về đến nhà.
Trên thực tế, mặc dù lão bách tính trong hương tương đối phân tán, nhưng chỉ cần lấy con đường chủ đạo làm trụ cột, xây dựng hai đường núi hai bên, việc đi lại của người dân cũng sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Nhưng sửa đường cần có tiền, xây dựng đường trên núi lại càng cần nhiều tiền, chính phủ cũng không còn tiền, bỏ tiền ra xây một con đường chủ đạo đã là cực hạn, còn muốn xây dựng hai nhánh đường xi-măng trên núi? Trừ phi Bồ Tát hiển linh, hoặc là thần tài bỏ ra một số lượng lớn vàng bạc châu báu.
Ý nghĩ này đã cắm rễ rất sâu trong đầu các hương dân, hơn nữa còn rất chút nghi ngờ, cho đến hơn một tháng trước, khi ba chiếc xe tải lớn ầm ầm xuất hiện tại Tây Đại Trại hương, suy nghĩ của các thôn dân mới từ từ thay đổi...
Mấy cô gái đến thôn này, mang theo tám nam nhân cao to và một con chó vàng nhìn qua hết sức hung ác, vừa nhìn cũng biết là người có tiền trong thành tới.
Ban đầu, các hương dân còn đang nghị luận, năm cô nương xinh đẹp này có phải đầu óc có vấn đề hay không, không hưởng thụ cuộc sống xa xỉ trong thành, lại lái bốn chiếc xe con và ba chiếc xe tải lớn chạy đến Tây Đại Trại hương thâm sơn cùng cốc này không phải là tìm khổ hay sao?
Nhưng rất nhanh, các hương dân được các quan viên chính phủ gì đấy giải thích, thì ra năm cô gái này không phải tới đây tìm khổ, mà là tới sửa đường trong hương.
Tin tức này truyền đến tai hương dân, lập tức liền có hơn ngàn hương dân tụ tập đến bãi đất trống phía trước xe tải, dùng ánh mắt tò mò nhìn năm cô gái xinh đẹp hoàn toàn không giống như những cô nương nông thôn...
Mới đầu, cũng không ai tin trên đời này còn có người tốt như vậy, vô cớ chạy đến nơi này sửa đường cho bọn hắn, nhưng năm cô gái kia cũng không nói nhảm gì thêm, trực tiếp kêu mấy nam nhân đi theo lái xe ngăn đường...
Ba chiếc xe tải lớn chở đầy xi măng, cát, đá… vừa nhìn thấy những vật liệu dùng cho sửa đường, lúc này bọn họ mới tin những lời của mấy quan chức ở huyện..., lập tức có mấy thôn dân đề xuất muốn làm giúp miễn phí, sửa đường đi cho hương.
Cho nên, cảnh tượng sửa đường rầm rộ đã diễn ra ở Tây Đại Trại hương, sau khi chuyến xe xi măng, cát sỏi, đá vụn đầu tiên vận chuyển đến Tây Đại Trại hương, mấy ngày tiếp theo số lượng lớn đồ dùng xây dựng như thép, xẻng, búa cũng liên tục được vận chuyển đến Tây Đại Trại hương.
Hơn ngàn tên thanh niên, tráng niên, trung niên của Tây Đại Trại hương đều tham dự vào trong đại quân sửa đường, con đường vốn dự tính cần thời gian hơn hai tháng mới có thể hoàn thành, lại chỉ trong một tháng ngắn ngủn liền chính thức xong việc.
Đường thông, thời gian các hương dân vào núi rời núi cũng giảm đi một ngày, cả Tây Đại Trại hương rơi vào trong không khí cuồng hoan, cũng không biết là người nào đề xuất ý kiến, nói là muốn cảm tạ năm cô gái trong thành tới giúp bọn họ sửa đường, muốn xếp đặt một buổi tiệc trong hương, được các hương dân nhiệt liệt ủng hộ.
Cho nên, lần lượt từng chiếc bàn chiếc ghế được các nam nhân liên tục chuyển từ nhà mình, đưa đến bãi đất trống ở trường tiểu học Tây Đại Trại hương, còn các nữ nhân lấy những thứ đồ tốt nhất trong nhà mình, thể hiện sở trường nấu ăn, sau đó đặt vào giỏ mang đến trường tiểu học...
Hơn tám mươi bàn tiệc, bắt đầu chuẩn bị từ hơn bảy giờ sáng, hơn bốn giờ chiều mới xong việc, các hương dân người lấy trứng gà, người tặng dưa leo, nhà nào cũng có món ăn đặc biệt của nhà mình, hơn tám mươi bàn tiệc hoàn toàn không có món nào giống nhau.
Đám người Lâm Mạn Ny cũng không ở Tây Đại Trại hương cả ngày, bởi vì ngoài Tây Đại Trại hương, lần này địa điểm hành thiện của các nàng còn hơn bảy tám nơi, cho nên, các nàng căn bản không hề nghe nói về bữa tiệc do các hương dân tự tổ chức.
Cho đến khi các hương dân chuẩn bị xong, trưởng làng của Tây Đại Trại hương mới gọi điện cho Lâm Mạn Ny, chỉ nói là có việc, chứ không chịu nói rốt cuộc là chuyện gì.
Khi năm cô gái Lâm Mạn Ny cùng tám hộ vệ và một con chó Trung Hoa được cường hóa cùng đi đến Tây Đại Trại hương, các nàng mới trợn tròn mắt khi nhìn thấy trên bãi đất trống lại bày đầy cái khay thức ăn và rượu thịt.
- Vương trưởng làng, chuyện này là thế nào?
Vừa nhìn thấy tám mươi bàn tiệc bày biện trên bãi đất trống, sắc mặt Lâm Mạn Ny nhất thời sụp xuống, thân thể khẽ run rẩy, chỉ vào các bàn tiệc trên bãi đất trống, hỏi trưởng làng họ Vương:
- Ngươi nghĩ chúng ta tới nơi này hỗ trợ sửa đường, là... là vì cái này sao?
- Không không không, Lâm tiểu thư, cô tuyệt đối đừng hiểu lầm.
Vừa nghe thấy câu hỏi của Lâm Mạn Ny, Vương trưởng làng đã gần năm mươi tuổi vội vàng lắc đầu giải thích:
- Đây là các hương dân tự mình tổ chức, ta cũng mới biết được, tuyệt đối không phải ý của ta.
- Thật sao?
Cảm xúc hơi có vẻ kích động của Lâm Mạn Ny từ từ được khống chế, nhưng trên mặt rõ ràng còn lưu lại mấy phần nghi ngờ, phải biết rằng, loại cử động xây dựng qua loa để ăn tiền hối lộ, nàng cũng không phải chưa từng thấy. Đối với loại cử động hao tài tốn của này, nàng hết sức không thích.
- Đúng vậy.
Vương trưởng làng nặng nề gật đầu:
- Ta thề với trời, đây tuyệt đối là bữa tiệc đáp tạ do các hương dân tự mình tổ chức, hơn nữa, còn là từng nhà lấy ra một cái bàn, một cái ghế, lấy ra một chút thức ăn hoặc là thêm một chén rượu hợp lại, nếu không tin, Lâm tiểu thư có thể nhìn xem, rượu và thức ăn bày biện trên bàn đều không giống nhau.
- Ừ?
Lâm Mạn Ny hồ nghi nhìn Vương trưởng làng một cái, quay đầu lại nhìn kỹ, thật đúng là như vậy. Trên bàn này có bày biện dưa leo trứng tráng, bàn kia lại không có, bàn bên kia có ngô, bàn bên này lại không có...
Sau khi cẩn thận quan sát, Lâm Mạn Ny xem như hoàn toàn tin tưởng, hơn nữa trong quá trình quay người lại, đã tính toán giản lược chi tiêu của một bàn tiệc như vậy.
Rượu đế là nhà mình ủ, bàn ghế, chén bát đều là chắp vá lung tung, thức ăn bày biện trên mặt bàn, rõ ràng cũng chủ yếu là đồ chay, một bàn rượu và thức ăn như vậy, nhiều lắm cũng chỉ tốn một trăm đồng, hơn nữa lại chia đều cho mỗi hương dân...