- Ngày hôm qua có ba người phụ trách căn cứ nghiên cứu đưa thư xin cấp tiền, ta đã phê duyệt. Ác Ma chi thủ chưa giao số tiền một ngàn năm trăm ức USD năm ngoái...
Tổng thống Armstrong luôn im lặng nghe chửi tục:
- A, khốn nạn!
Khi Diệp Dương Thành quay về Khánh Châu thị thì bầu trời đổ mưa phùn. Diệp Dương Thành đứng ở cửa sân bay, giơ cổ tay xem đồng hồ, môi điểm nụ cười.
Hơn một tiếng sau xuất hiện có mặt trong một nhà hàng cao cấp tại Thanh Sơn huyện Khánh Châu thị. Diệp Dương Thành kêu vài món ăn, hắn ngồi bên khung cửa sổ tầng hai thong thả ăn xong bữa tối. Sau khi qua loa ăn bữa tối, Diệp Dương Thành cầm tui xách vi tính lấy laptop ra, ngồi trên bàn ăn khởi động máy, không biết hắn đang làm gì.
Lúc Diệp Dương Thành đến nhà hàng là năm giờ chiều. Đến sáu giờ tối, Phó Diệc Chi mặc áo khoác da màu cà phê đến trước cửa nhà hàng, nhanh chóng lên lầu, đứng trước mặt Diệp Dương Thành.
Chờ tiếp tân rời đi, Phó Diệc Chi khom người hướng Diệp Dương Thành, nhỏ giọng nói:
- Phụ thần.
Thấy Phó Diệc Chi đến, Diệp Dương Thành tùy tay đóng nắp vi tính lại, ra hiệu kêu gã ngồi xuống ghế đối diện.
- Ngồi đi.
Diệp Dương Thành nhẹ giọng hỏi:
- Kêu ngươi chuẩn bị thứ kia đã có chưa?
Nghe Diệp Dương Thành hỏi, Phó Diệc Chi vội gật đầu, nói:
- Diệc Chi đã chuẩn bị xong.
Phó Diệc Chi cầm túi hồ sơ, hai tay giơ cao đưa tới trước mặt Diệp Dương Thành.
- Thứ phụ thần đều nằm trong này.
Hơn sáu giờ sáng mồng tám, ngoại ô Ôn Nhạc huyện, trong công viên công nghiệp Đồng Sang yên tĩnh hơn mười ngày lại vang lên tiếng máy móc vạn chuyển, tiếng công nhân ồn ào. Kỳ nghỉ dài mùa xuân đã kết thúc, đa số công xưởng chọn khai trưởng sản xuất lại vào mồng tám.
Người hơi sốt ruột thì từ mồng sáu đã kêu công nhân về làm việc.
Đỗ Nhuận Sinh mặc đồ tây nghiêm trang, biểu tình hơi hưng phấn đi tới đi lui trên đường cái giữa phân xưởng số một và số hai. Đỗ Nhuận Sinh thường giờ cổ tay xem đồng hồ, sau đó tiếp tục chờ đợi.
Hôm nay cũng là ngày Dương Thành công ty điện tử mở cửa trở lại. Theo ý của Diệp Dương Thành thì quyết định thời gian khởi công là ba giờ chiều, cho các công nhân hai tiếng thích ứng công tác. Sáng mồng chín mới là chính thức làm việc.
Qua một đợt khuếch trương, bây giờ tiểu phó cần số lượng công nhân khoảng bốn trăm năm mươi người. Đỗ Nhuận Sinh vốn cho rằng năm nay vừa khởi công là sẽ đăng tin tuyển dụng ngay, ai ngờ mười chiếc xe bus công tác công ty đưa rước công nhân về lại ngồi chật người.
Mỗi chiếc xe có năm mươi chỗ ngồi, tức là chuyến này kéo trở lại hơn năm trăm người. Trong tình huống đầu năm việc gì cũng hiếm người, Dương Thành công ty điện tử ngược lại không cần lo vấn đề thiếu công nhân.
Nghĩ đến tài xế xe bus ngày hôm qua gọi điện thoại là Đỗ Nhuận Sinh phục sát đất quyết định năm ngoái của Diệp Dương Thành. Có năm trăm công nhân làm việc, năm nay Dương Thành công ty điện tử sẽ phát triển tiến bộ thêm một nấc thang.
Theo lời Diệp Dương Thành dặn dò, cố chống đỡ đến tháng sau, Dương Thành công ty điện tử sẽ lại có vòng khuếch trương mới, khi đó năm trăm công nhân không đủ dùng. Đỗ Nhuận Sinh lại nghĩ đến Diệp Dương Thành cho một mệnh lệnh kỳ lạ.
Các công nhân đa số đến từ Giang Tây, Tứ Xuyên, cũng có người từ Quý Châu, nghĩa là mười chiếc xe bus xa hoa không đi cùng một đường. Vốn ở gần thì về sớm, ở xa thì về muộn, không thể nào trở về Ôn Nhạc huyện cùng một lúc được.
Nhưng Diệp Dương Thành kêu Đỗ Nhuận Sinh sắp xếp cho công ty phục trách ăn ở, xếp đám công nhân lên xe đầu tiên ở lại một nhà trọ trên dường đi, chờ xe bus khác đến. Sau khi tập hợp đủ mười chiếc xe mới quay về Ôn Nhạc huyện.
Trên xe bus treo biểu ngữ, quảng cáo thì Đỗ Nhuận Sinh còn hiểu được, nhưng tại sao phải bỏ tiền ra chờ mười chiếc xe đến đông đủ mới trở về Ôn Nhạc huyện? Thời gian lại là buổi sáng trước hôm công xưởng mở cửa một ngày?
Đỗ Nhuận Sinh ôm đầy thắc mắc với mệnh lệnh kỳ lạ này, nhưng gã ngoan ngoãn nghe theo lời Diệp Dương Thành. Đỗ Nhuận Sinh không thể hiểu đạo lý số lượng trên hết.
Ngẫu nhiên có một chiếc xe bus xuất hiện trước mặt mọi người chưa chắc gây phản ứng lớn, nhưng nếu mười chiếc xe bus xa hoa cùng xuất hiện thì sao? Rung động thị giác và xúc động tâm lý hơn hẳn một chiếc xe.
Sáng sớm sáu giờ rưỡi là lúc đa số công xưởng mở cửa, các công nhân ra khỏi nhà thuê, hoặc đi bộ hoặc lái xe đi công xưởng mình công tác.
Tây Giao Ôn Nhạc huyện có bốn khu công nghiệp, hai bên đường giữa các khu công nghiệp rải rác nhiều nhà xưởng nhỏ. Đến thời gian di làm hoặc tan tầm, con đường giữa khu công nghiệp và thị trấn sẽ xuất hiện rầm rộ đại quân công nhân, hấp dẫn nhiều người bán hàng rong tụ tập ở vỉa hè trước không thôn sau không điếm, thành phong cảnh kỳ quặc trên đường tan tầm.
Lúc này trùng hợp là thời gian đi làm đông nhất, sóng người đường nhị giai dâng lên, tiếng cười nói vang vọng chân trời.
Khi các công nhân dần chiếm một nửa con đường đi tới chỗ làm thì tiếng kèn vội vã kêu rõ to hấp dẫn các công nhân chú ý. Bọn họ bản năng ngoái đầu lại nhìn sau đó trợn tròn mắt.
Mười chiếc xe bus xa hoa màu đỏ chạy nhanh trên đường cái xếp thành hàng dài phía xa. Tài xế xe bus đi đầu đang nhấn kèn inh ỏi, đoàn xe chậm rãi chạy hướng khu công nghiệp Đồng Sang cách mấy km.
Hai bên thân xe mười chiếc xe bus treo đầy biểu ngữ giống nhau, từ đầu xe kéo dài tới đuôi xe. Biểu ngữ viết một hàng chữ vàng cam to: Xe chuyên đưa rước công nhân viên chức Dương Thành công ty điện tử về quê trở lên làm việc.
Không cần ngôn ngữ ca ngợi, khoác lác, giả tạo, mười tám chữ đơn giản đó đủ khiến công nhân của công xưởng khác hưởng ứng mãnh liệt.
Một nam nhân hơn bốn mươi tuổi mặc đồng phục công tác nửa cũ nửa mới đứng bên đường cái nhìn mười chiếc xe bus xa hoa chậm rãi chạy qua trước mặt mình.
- Tía má ơi, lão bản công ty này bị khùng sao?
Nam nhân hơn bốn mươi tuổi chua xót nhỏ giọng nói:
- Lại còn xe chuyên đưa rước.
Nam nhân hơn bốn mươi tuổi mới nói xong nữ nhân đứng bên cạnh gã, hình như là thê tử của gã liếc xéo nói:
- Ngươi thì biết gì? Lão bản người ta chăm sóc công nhân.
- Đâu như Khu Đông Qua (vừa keo kiệt vừa lùn vừa mập) trong nhà máy chúng ta? Gia làm việc ba năm cho hắn, thế mà cuối năm ngoái hắn làm gì? Cho một người lì xì năm mươi khối tiền, còn làm bộ dáng đau lòng nhỏ máu, so sánh với lão bản này thì Khu Đông Qua nhà máy chúng ta chẳng là gì.
Nghe nữ nhân nói, một thiếu nữ trẻ đứng đằng trước nàng ngoái đầu lại:
- Nhưng không biết tiền lương của công ty này thế nào?
Thiếu nữ do dự nói:
- Lần này trở về ta đang định đổi công tác.
Mắt nữ nhân sáng lên:
- A?
Nữ nhân tiến lên trước một bước nói với thiếu nữ:
- Tiểu Mã, hay giữa trưa chúng ta đi hỏi xem? Đại tỷ và đại ca của ngươi cũng đang định đổi chỗ.
Thiếu nữ cười đồng ý:
- Được, cùng nhau đi xem.