- Vì sao mỗi lần đều là tư thế mất mặt như vậy đây?
May mắn có kinh nghiệm lần trước, Diệp Dương Thành lập tức nhảy dựng lên khỏi mặt đất, làm như không có việc gì quét mắt quan sát tình huống chung quanh…
Khắp tầm mắt đều là những gò đất đỏ sậm tràn đầy, cạnh gò đất có từng nhóm từng nhóm Âm Linh Thảo sinh trưởng, ngoại trừ trên bầu trời có vài tầng mây mù như ẩn như hiện, cũng không khác biệt với lần trước bao nhiêu.
Lần này thời gian chỉ có hạn, Diệp Dương Thành không định lưu lại nơi này quá lâu. Hắn nhìn trái nhìn phải quan sát một lúc, xác định nơi này cũng không có lệ quỷ, quỷ vương gì đó, mới biến ảo bàn long ngân thương thành một thanh sài đao vô cùng sắc bén.
- Kỳ quái, không phải nói mỗi phiến Âm Linh Thảo Tùng đều cso lệ quỷ canh gác sao?
Một đao chặt bỏ một gốc Âm Linh Thảo cao hơn hai thước, nhìn qua đã được bốn năm tuổi, sau khi cất vào Cửu Tiêu không gian, Diệp Dương Thành mới có chút kỳ quái liếc mắt nhìn hoàn cảnh chung quanh, cảm thấy mơ hồ.
Dựa theo lời nói của những con lệ quỷ lần trước, chỉ bằng quy mô Âm Linh Thảo mà hắn nhìn thấy hiện tại, tuyệt đối phải có vài lệ quỷ xây dựng cơ sở tạm thời tại nơi này, trừ phi tài nguyên Âm Linh Thảo đã cung ứng đủ nhu cầu cho toàn bộ lệ quỷ âm tào địa phủ, nhưng điều này có thể sao?
Suy nghĩ cẩn thận một chút, hắn cũng không nghĩ ra được gì, thật bất đắc dĩ đành bỏ qua nghi hoặc, chăm chú chặt lấy Âm Linh Thảo, phàm là dưới năm trăm năm hắn đều chặt lấy, dù sao Cửu Tiêu không gian thật lớn, không sợ không chứa nổi.
Lần này đi xuống nơi đây hắn cũng không vì liệp sát ác quỷ quỷ vương, mà là đặc biệt đến thu thập Âm Linh Thảo. Mỗi gốc Âm Linh Thảo cao 230m trở xuống bất luận năm tháng bao nhiêu đều trở thành mục tiêu thu thập của hắn.
Bởi vì chuyên chú chặt cây nên hắn không biết, sở dĩ nơi này không có lệ quỷ canh gác không phải vì nguyên nhân nào khác, mà là bởi vì sự xâm nhập đột ngột của chính Diệp Dương Thành.
Một ác quỷ quỷ vương từ mười tám tầng địa ngục lao tới đột nhiên vẫn lạc trong này, ngàn vạn năm chưa từng nhìn thấy lôi điện lại đột nhiên xuất hiện trong âm tào địa phủ…đủ loại dấu hiệu làm cho các ác quỷ nơi này phải khẩn trương sợ hãi.
Vì thế các lão quỷ, ác quỷ ngàn năm chỉ còn cách tụ tập lệ quỷ nô bộc về một chỗ, đây là lựa chọn tốt nhất hiện tại của bọn hắn.
Mà khu vực Âm Linh Thảo Tùng này không quá rộng lớn, vì vậy đã bị đàn lệ quỷ trực tiếp bỏ qua.
Hiện tại trong âm tào địa phủ, nếu không gặp phải lệ quỷ hoặc ác quỷ thì không có gì, nhưng nếu nhìn thấy sẽ gặp vây công, không còn gặp đơn lẻ như ngày trước.
- Được rồi.
Qua hơn một giờ, Diệp Dương Thành đã chặt xuống hơn hai trăm gốc Âm Linh Thảo, nhìn thấy thật nhiều Âm Linh Thảo đặt trong Cửu Tiêu không gian như ngọn núi cao, hắn biết nhiệm vụ đi xuống âm tào địa phủ của mình lần này xem như đã hoàn thành.
Mặc dù bị thời gian hạn chế nên không thể đi tìm ác quỷ thu phục gia tăng tốc độ tu luyện thần quyết, nhưng hắn cũng biết chỉ cần hắn có thời gian, vẫn có thể tùy thời đi xuống nơi này để tu luyện Cửu Tiêu Thần Quyết.
Vì vậy hắn đứng ở vị trí rơi xuống khi nãy, hít vào một hơi bình ổn tâm tình, ném ra Thần Ngục Lệnh:
- Âm dương thông đạo, mở!
…
- Cha, lần này cha phải cảm ơn con trai của cha đó.
Hoàng Chí Hoan cười hắc hắc nói:
- Tuy rằng con của cha bị đánh, còn bị đánh thật thảm…
- Đầu của con đây? Đầu không tổn thương chứ?
Hoàng Thương Tùng càng nghe càng cảm thấy không thích hợp, xét đến cùng vẫn hoài nghi con mình bị đánh trúng đầu nên biến thành tinh thần thất thường.
- Con không sao cả.
Hoàng Chí Hoan trợn mắt, tiếp tục nói:
- Cha biết kẻ đánh tụi con, cuối cùng bị thế nào không?
- A…
Hoàng Thương Tùng thả lỏng, nói:
- Con báo công an sau đó đám người kia đã bị nhốt lại?
- Sai lầm rồi, cả nhà của hắn đều chết kiều kiều.
Hoàng Chí Hoan nhếch môi, kiêu ngạo:
- Chẳng những cả nhà chết hết, ngay cả sản nghiệp cũng bị người đóng gói lấy đi rồi.
- Cái gì?
Hoàng Thương Tùng trợn tròn mắt:
- Ai động thủ? Người đánh con là ai?
- Người động thủ là anh trai của bạn học con, bạn học của con cùng bạn gái của hắn đều bị đánh.
Trong giọng nói của Hoàng Chí Hoan đầy vẻ sùng bái:
- Ban đầu con còn muốn gọi điện cho cha đâu, kết quả cha đoán thế nào?
- Thế nào…
- Kết quả bạn con gọi điện cho anh của hắn.
Hoàng Chí Hoan nói tiếp:
- Sau đó con còn tưởng rằng trễ như vậy anh hắn sẽ không tới được, ai biết chưa đầy hai giờ sau hắn đã đến Cù Hằng, chậc chậc…cha không thấy được anh của hắn vô cùng hung hăng càn quấy, bá đạo lại không mất lý trí, nếu con trai của cha là con gái, con tuyệt đối lựa chọn gả cho hắn…
- Phi phi phi, cha chỉ có một dòng độc đinh như con, đừng nói xui xẻo.
Hoàng Thương Tùng mắng một câu, truy hỏi:
- Vậy đối phương là ai? Rốt cục xảy ra chuyện gì?
- Hắc hắc, con biết cha sẽ tò mò.
Hoàng Chí Hoan thích thú:
- Con nói cha nghe, đối phương hình như là con trai của chủ tịch công ty giải trí ẩm thực hữu hạn Cửu Hổ của Cù Hằng thị, tên là Vương Chấn Huy…
Hắn đem mọi chuyện kể lại từ đầu tới cuối, vốn tưởng rằng cha mình sẽ có ý kiến gì, nhưng đột nhiên hắn biến thành trầm mặc.
Trong lòng thấp thỏm, Hoàng Chí Hoan hỏi:
- Cha, cha làm sao vậy?
- …
Bên kia điện thoại không thanh âm, bởi vì Hoàng Thương Tùng đã hoàn toàn ngây dại.
Khi hắn nghe được con trai nói, anh của bạn học lại có thể đêm hôm khuya khoắc mời được bí thư thành ủy, chủ tịch thành phố, phó chủ tịch thường vụ đến, hắn thật sự vô cùng rung động chẳng khác gì gặp phải động đất cấp tám.
Thanh niên kia nếu không phải tiền tài quyền thế ngập trời, chính là mánh khóe thông thiên, là một đại nhân vật tột cùng!
Mà bây giờ hắn nghe được con mình nói người như vậy muốn gặp mặt vợ chồng mình, tựa hồ còn muốn bàn công việc…
Đây là cái gì? Đây là bánh nóng lớn từ trên trời rơi xuống đập trúng Hoàng Thương Tùng đến hôn mê!
- Con trai…
- Dạ?
- Con gặp được quý nhân…
- Kỳ thật, con biết.