Mà đối với Diệp Dương Thành mà nói, hắn xem trọng Vương Tuệ Tuệ, dù sao nàng là nhân viên của hắn, không ai được động nàng, dù là thiên vương lão tử cũng không được!
Nếu như nói Chu gia lấy đi đồ cưới, nhưng đối đãi tốt với Vương Tuệ Tuệ, Diệp Dương Thành cũng sẽ không nhúng tay vào việc nhà của nàng, nhưng hiện tại Chu gia lấy được đồ cưới nhưng lại ngược đãi nàng đầy thương tích, ngay cả nhi đồng cũng có thể không giữ lại được…
Đừng nói quan hệ bạn thân giữa hắn cùng nàng, cho dù là người xa lạ, Diệp Dương Thành cũng tuyệt đối không trơ mắt mà nhìn, trước kia hắn làm việc thiện có lẽ vì công đức huyền điểm, nhưng hiện tại hắn có ý nghĩ khác hẳn.
- Sưu…
Tốc độ xe càng lúc càng nhanh, hắn hoàn toàn không hề nhìn tới cameras giao thông chụp ảnh xe mình.
Vào lúc này, bên trong phòng cấp cứu bệnh viện trấn Bảo Kinh…
Vương Tuệ Tuệ hoàn toàn hôn mê sâu, nữ bác sĩ chủ trị nhìn vết thương ghê người trên thân thể nàng, không khống chế được cảm xúc thấp giọng mắng:
- Đây là tên hỗn đản lòng dạ hiểm độc nào đã hạ thủ, đây là một con người, còn là một phụ nữ có thai, không phải súc sinh ah…
- Cho dù là súc sinh cũng không nên ngược đãi như vậy đi.
Một tiểu hộ sĩ rửa sạch vết thương trên người Vương Tuệ Tuệ, không nhịn được bổ sung một câu:
- Xuống tay quả thật là không phải người!
- Trước tiên xử lý tốt vết thương trên người nàng, động tác nhanh một chút.
Nữ bác sĩ cau mày, nói:
- Phải toàn lực bảo trụ đứa bé trong bụng nàng, nhanh!
Mọi người đều bận rộn, không ai chú ý tới mí mắt Vương Tuệ Tuệ chợt run rẩy…
Đèn mổ đột nhiên hiện ra một luồng điện trong suốt, dùng tốc độ mà người thường không thể nhìn thấy sưu sưu rơi xuống đầu Vương Tuệ Tuệ, nhanh chóng dung nhập vào làn da của nàng, sau đó vô ảnh vô tung biến mất.
Công tác cấp cứu vẫn đang khẩn trương, đèn mổ bắn ra luồng điện ngày càng thêm dày dặc…
Đợi khi cấp cứu chấm dứt, trên trán Vương Tuệ Tuệ hiện ra một đạo ánh sáng, mơ hồ ẩn hiện bên dưới trán, rất nhanh liền khuếch tán, cuối cùng mất đi bóng dáng.
Diệp Dương Thành lái xe từ huyện Ôn Nhạc chạy tới huyện Long Hóa Cù Hằng thị khoảng hơn năm giờ, mà từ huyện Long Hóa quay về trấn Bảo Kinh huyện Ôn Nhạc chỉ dùng hai giờ thời gian, tốc độ nhanh tới gấp đôi.
- Dát chi…
Thanh âm tiếng phanh xe chói tai vang lên ngay cửa bệnh viện trấn, hơn mười giờ đêm người bệnh hoặc người nhà bệnh nhân còn đang xếp hàng lấy thuốc hoặc làm thủ tục đều đưa mắt nhìn ra, nhưng khi ánh mắt họ nhìn thấy rõ chiếc xe, Diệp Dương Thành đã xuất hiện ngay trong đại sảnh bệnh viện, đi thẳng về phòng săn sóc đặc biệt.
Nhìn thấy hành động gấp gáp của hắn, mọi người không khỏi ngây ra, hồi lâu có một nam tử chợt thở dài, nói:
- Có lẽ trưởng bối trong nhà hắn xảy ra chuyện đi…
- Đứa nhỏ này thật sự hiếu tâm.
Một lão thái thái tóc bạc nhìn theo bóng lưng đi xa của Diệp Dương Thành tán thưởng một câu, thần tình hâm mộ…
Diệp Dương Thành chạy nhanh lên bậc thang, khi đi tới phòng săn sóc đặc biệt thì Vương Tuệ Tuệ cũng vừa tỉnh lại, đang nằm trên giường nhỏ giọng nói chuyện với Ngô Ngọc Phương.
Diệp Dương Thành đẩy cửa phòng bệnh, vừa đi vào liền mở miệng:
- Mẹ, Tuệ Tuệ thế nào?
- Bác sĩ nói không có gì đáng ngại.
Đột nhiên nghe được thanh âm của con trai, Ngô Ngọc Phương cũng không kinh ngạc, lập tức đứng lên nói:
- Nhưng có thể phải lưu lại vết sẹo.
- Nhi đồng thế nào đây?
Diệp Dương Thành nhìn Vương Tuệ Tuệ cười, đưa tới ánh mắt trấn an, lại tiếp tục hỏi:
- Nhi đồng không có sao chứ?
- Tuệ Tuệ vận động quá mức độ, cũng may thể cốt mạnh khỏe, không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với nhi đồng.
Ngô Ngọc Phương nghiêng đầu nhìn thoáng qua Vương Tuệ Tuệ, sau đó nói:
- A Thành, Tuệ Tuệ nói thế nào cũng là bạn học của con, còn làm việc cho con, lần này xảy ra chuyện lớn như vậy, con cũng không thể mặc kệ.
- Mẹ nuôi, con…
Vương Tuệ Tuệ đang định mở miệng nói gì đó, lại bị Diệp Dương Thành xua tay cắt đứt.
- Mẹ, mẹ còn không biết con trai của mình sao? Nếu chuyện này mà con cũng không quản, Tuệ Tuệ chẳng phải bị tên súc sinh kia không công khi dễ sao? Hơn nữa con không phải vừa nghe tin Tuệ Tuệ xảy ra sự cố, lập tức chạy về sao? Mẹ nhanh chóng nói con nghe chuyện gì xảy ra, sáng mai con sẽ đi tìm hắn tính sổ.
Nói xong lời này, Diệp Dương Thành đột nhiên nhớ ra chuyện gì, ngẩn người, nhìn Vương Tuệ Tuệ:
- Tuệ Tuệ, vừa rồi cô gọi mẹ của tôi…là gì?
- Ác, chuyện này mẹ đang định nói với con đâu.
Không đợi Vương Tuệ Tuệ mở miệng giải thích, Ngô Ngọc Phương đã cười nói:
- Trải qua cha mẹ thương lượng, cha mẹ quyết định nhận Tuệ Tuệ làm con gái nuôi, trước kia sinh Cảnh Long đã mong có con gái, nhưng không nghĩ tới sinh ra hai thằng nhóc tụi con, hiện tại cha mẹ nhận con gái nuôi, con không có ý kiến đi?
- Mẹ…
Diệp Dương Thành dở khóc dở cười:
- Nếu mẹ cùng cha đều đã quyết định, kẻ làm con còn có thể có ý kiến gì đây?
Nói tới đây hắn nhìn qua Vương Tuệ Tuệ, trầm ngâm một lát, nói:
- Đợi ngày mai giải quyết xong chuyện của Tuệ Tuệ, con sẽ cho người đặt mười bảy mười tám bàn trong nhà hàng, mời toàn bộ thân thích tới tham dự.
Đối với việc cha mẹ muốn nhận Vương Tuệ Tuệ làm con gái nuôi, Diệp Dương Thành không có ý kiến gì, cha mẹ đã nói ra khỏi miệng, dù hắn không đồng ý, hữu dụng sao? Huống chi Vương Tuệ Tuệ cũng không phải cô gái xem trọng tiền tài hay bợ đỡ, trong nhà có thêm em gái kết nghĩa, tựa hồ cũng không phải là chuyện xấu.
Mà Ngô Ngọc Phương lập tức gật đầu cười, điều kiện trong nhà không tệ, làm mâm cỗ cũng không chuyện gì lớn, còn có thể để Tuệ Tuệ nhận thức được Diệp gia xem trọng nàng, cớ sao mà không làm đây?
Diệp Dương Thành kéo ghế ngồi xuống bên giường, nói:
- Hình như cô nhỏ hơn tôi vài tháng đi?
- Phải…anh lớn hơn tôi vài tháng.
Tuy rằng toàn thân tổn thương, nhưng tính cách Vương Tuệ Tuệ cũng không thay đổi bao nhiêu, nghe hắn hỏi liền trừng mắt nói:
- Sau này tôi có phải nên sửa miệng gọi anh là ca ca nuôi không?
- Khụ…nhét thêm chữ “nuôi” thật khó nghe.
Diệp Dương Thành ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói:
- Trực tiếp gọi ca ca đi, từ nhỏ tôi không có em gái, bao nhiêu tuổi lại có thêm em gái kỳ thật không tệ lắm.
- Ha ha…
Vương Tuệ Tuệ khẽ cười một tiếng, sắc mặt nghiêm nghị:
- Từ nhỏ tôi cũng không có ca ca, lớn như vậy có thêm ca ca kỳ thật cũng rất tốt.
- …
Diệp Dương Thành lật mắt, bại trận.
Hắn đứng dậy, nhìn mẹ mình, nói:
- Mẹ, giờ này không còn sớm, mẹ nhanh chóng về nhà nghỉ ngơi đi, tối nay con ở lại đây là được rồi, mẹ xem thế nào?
- Vậy…được rồi.
Ngô Ngọc Phương cũng không do dự quá lâu, nghĩ nghĩ lại gật đầu, nói:
- Sáng mai mẹ đôn canh gà cho Tuệ Tuệ, cùng mang qua đây.
- Cần con đưa mẹ về không?
Diệp Dương Thành cười hỏi.