• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người ngoài cửa sổ im lặng vài giây, trầm giọng nói: “Cậu đàn rất hay.” Gặp lúc hoàng hôn chiếu xuống tựa như tiên giáng trần.

Lâm Đang sửng sốt hai giây, chậm chạp nói: “Cảm ơn.”

Ngoài cửa sổ không còn tiếng động nào nữa, bóng người dần dần đi xa.

Cô vô thức tiến về phía trước hai bước, nằm lên bậu cửa sổ, vươn cổ nhìn theo bóng lưng anh biến mất sau góc cầu thang.

“Đang Đang! Cậu đang nói chuyện với ai đó?”

Giọng nói của Tống Noãn khiến cô tỉnh lại, quay đầu đi về phía đàn piano, ngón tay tìm kiếm vị trí phím đàn, tuy không trả lời gì nhưng trong đầu cô đang nghĩ đến chuyện của Trình Diễm.

Đến khi chuông chuẩn bị reo, mấy người Lâm Đang mới ra ngoài, cô cố ý kéo Tống Noãn đi về sau, lén hỏi: “Noãn Noãn, Trình Diễm thi thế nào rồi?”

Tống Noãn dừng bước, cau mày nhìn cô: “Sao tự nhiên lại nhắc tới cậu ta?”

Cô mím môi, nhỏ giọng nói: “Vừa nãy mình thấy cậu ấy đi ngang qua phòng đàn.”

“Cậu ta tới phòng đàn làm gì?” Tống Noãn cảm thấy có chút kỳ quái.

Lâm Đang cũng không hiểu, vốn tưởng rằng đến tìm cô gây sự, nào ngờ cậu ấy chỉ khen một câu rồi rời đi. Cô cũng chưa tự yêu bản thân đến mức nghĩ rằng có người đến chỉ gặp riêng cô.

“Chắc chỉ là đi ngang qua thôi.” Lâm Đang nói: “Không phải cậu bảo là thành tích cậu ta không tốt sao? Mình chợt nhớ ra chuyện này nên hỏi thôi.”

“Được rồi, mình đi xem cùng cậu, nhân tiện xem lại thành tích của mình luôn.” Tống Noãn đánh tiếng với mấy người ở trên, bảo họ đi về phòng học trước.

Lý Hòe An quay đầu lại hỏi: “Cậu vừa xem rồi đúng không? Sao lại muốn xem nữa thế?”

Tống Noãn mở miệng nói: “Quên mất rồi, tôi phải đi xem lại lần nữa cho yên tâm.”

Lý Hòe An Thịnh Hạ không nói gì nữa đi về phòng học, Tống Noãn lôi kéo Lâm Đang đi về phía văn phòng.

Sắp vào học, không có ai đến xem thành tích, học sinh khác cũng hướng về phía lớp học, Tống Noãn và Lâm Đang lần lượt xem phiếu điểm.

Nhìn từ dưới lên, rất nhanh đã tìm thấy tên Trình Diễm.

“Tìm được rồi.” Tống Noãn dùng đầu ngón tay chọc vào tên đó, gióng thẳng sang bên cạnh: “Xếp hạng 1780.”

“Toàn khối mình có tổng cộng bao nhiêu người?”

Tống Noãn cúi đầu nhìn: “2281 người.”

Lâm Đang gật gật đầu, lẩm bẩm: “Vẫn còn kém nhỉ…”

“Đi thôi, về lớp học đi.” Tống Noãn lôi kéo cô: “Mình nói cậu nghe, Trình Diễm này không tốt cũng chẳng xấu. Chắc là trước đây chúng ta hiểu lầm cậu ấy, nhưng cậu cũng không cần để tâm quá đến cậu ấy như thế đâu.”

“Mình không quan tâm đến cậu ấy, mình chỉ là… không biết chuyện gì đang xảy ra nữa, mình cứ vô thức nghĩ đến cậu ấy, có lẽ là vì dạo này đụng phải cậu ấy nhiều quá.” Lâm Đang càng nói càng chột dạ, giọng cũng ngày càng nhỏ đi.

Tống Noãn cau mày, quay đầu nhìn cô một cái: “Cậu thích cậu ta rồi hả?”

Cô bình tĩnh lắc đầu: “Không có, mình không thích cậu ấy.”

Tống Noãn nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi, tuy rằng có khả năng cậu ta không có hư như thế, nhưng mà dù sao hai người cũng không thích hợp, tốt nhất cậu đừng nghĩ đến cậu ta nữa…”

Đang nói, Tống Noãn bỗng nhiên dừng bước chân, Lâm Đang không kịp phanh lại, đâm thẳng vào lưng cô nàng.

“Sao bỗng nhiên dừng lại vậy?” Lâm Đang xoa trán, giọng điệu có chút oán trách.

Tống Noãn không nói chuyện, có chút xấu hổ mà nhìn nam sinh ở góc hành lang, không biết anh đã đứng đó bao lâu rồi, có phải đã nghe hết lời bọn họ nói rồi không, cũng không biết có nên đánh tiếng chào hỏi trước không.

Cô kéo Lâm Đang đến bên cạnh, nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi: “Trình Diễm ở phía trước, cậu có muốn chào hỏi không?”

Lâm Đang sửng sốt một chút, mặt đỏ bừng. Cô chưa bao giờ nói xấu sau lưng người khác, mà vừa vặn lại bị bắt quả tang thế này bao giờ.

“Chào đi…” Cô nắm tay Tống Noãn, giả vờ bình tĩnh bước tới, hướng tới bóng dáng cao gầy rồi khẽ gật đầu.

Cô không nhìn thấy biểu cảm trên mặt anh, cũng không biết anh có nghe thấy hay không, cô chỉ kéo Tống Noãn vội vàng đi vòng qua anh, đi thẳng vào lớp, nhỏ giọng nói với cô nàng rằng tốt nhất lần sau không bàn tán về người khác nữa.

Xấu hổ cả một buổi tối, Lâm Đang mới quên đi chuyện này, phần lớn các tiết học hôm sau đề là về đề thi, Lâm Đang không làm bài thi, nghe không hiểu gì nên chỉ ngồi trên ghế ngơ ngác.

Có giáo viên rất tốt, chỉ chữa đề thi rồi kết thúc tiết học, nhưng cũng có giáo viên chửi bới cả nửa giờ học.
Lâm Đang nằm trên bàn, núp sau bục giảng, không dám ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nghe thấy giáo viên môn chính trị ở trên bục giảng không ngừng mắng. Nửa giờ sau mới mắng xong và bắt đầu phát bài kiểm tra.

Quả nhiên, chỉ một lúc sau cô liền nghe thấy một giọng nữ khe khẽ nức nở, vừa khóc vừa lên nhận bài kiểm tra.

Vốn muốn an ủi cô ấy vài câu, nhưng nhìn đến giáo viên ngồi bất động như núi trên bục giảng, cô liền ngậm chặt miệng lại.

“Khóc là được rồi, nếu là tôi thi được ít điểm như vậy, tôi cũng khóc.” Giọng nói của thầy lại vang lên từ trên bục giảng, không biết có phải áy náy hay không mà bổ sung thêm một câu: “Khóc nghĩa là vẫn còn cứu được, vẫn còn biết xấu hổ đấy.”

Lâm Đang không biết những lời này có thể an ủi được những bạn thi không đạt không, nhưng cô nghe đến tê cả da đầu.

Trên bục giảng đọc tới tên Tống Noãn, chính trị của cô nàng khá tốt, lần này thi được hơn 80, gần 90 điểm. Lâm Đang mỉm cười với cô nàng, tuy không nhìn thấy biểu cảm của Tống Noãn nhưng cô biết chắc cô nàng cũng đang cười với mình.

Nhưng ngay sau đó, cô liền cười không nổi.

“Trình Diễm.”

Giáo viên gọi đến tên, không báo điểm, trực tiếp ném bài thi từ bục giảng xuống.

Lâm Đang nghe thấy có tiếng bước chân từ phía sau truyền đến, ngừng ở bên cạnh cô, sau đó anh ngồi xổm xuống.

“Bài thi của tôi rơi cạnh chân cậu.”

“Hả?” Lâm Đang nhấc mạnh chân lên, cong chân ở dưới ghê.

Cô vừa mới nghe đến tên Trình Diễm đã mất tập trung, hoàn toàn không cảm nhận được bài thi rơi bên cạnh mình. Cô nhìn anh cúi xuống nhặt bài thi, sau đó ngẩng đầu lên nhìn mình và nói cảm ơn.

“Không có gì.” Cô đặt tay lên mép ghế, không biết vì sao mà tim đập hơi nhanh.

Bóng người kia không nói thêm gì nữa, đứng dậy, quay người rồi rời đi.

Bài thi phát xong, một buổi học cũng sắp kết thúc, giáo viên vừa giảng xong câu chọn đáp án thì chuông reo, Lâm Đang còn chưa kịp định thần lại thì Tống Noãn đã tới.

“Làm mình sợ muốn chết, còn may chính trị mình thi khá tốt, nếu không lại phải nghe mắng, mình thấy có mấy bạn nữ lớp mình bị giáo viên mắng đến khóc rồi.”

Lâm Đang gật đầu, tuy rằng cô không thi, nhưng cũng đồng cảm với mọi người: “Mình vừa nghe thấy xong, giáo viên chính trị cũng hơi khắc nghiệt thật.”

Tống Noãn thở dài một tiếng: “Ai bảo thầy ấy là chủ nhiệm toàn khóa chứ. Thầy cũng không phải nhắm vào lớp mình đâu, mình nghe nói lớp thầy chủ nhiệm bị mắng như cơm bữa. Mong là năm sau không gặp giáo viên này nữa.”

Lâm Đang tán thành, cô biết giáo viên chính trị cũng chỉ muốn rèn luyện cho học sinh, nhưng vẫn là cảm thấy thầy ấy làm như vậy hơi tổn thương người khác.
Hai người đang trò chuyện, ngoài cửa lớp bỗng truyền đến giọng của chủ nhiệm lớp: “Mấy bạn có tên sau đây theo tôi xuống văn phòng có việc: Thịnh Hạ, Lý Hoè An, Lâm Đang…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK