Cầu thang hai người đang đi không quá đông, chỉ thỉnh thoảng có một hai người đi qua.
“Sau này sẽ không thức muộn như vậy nữa, mình cũng phải nghỉ ngơi sớm để có sức tập vũ đạo nữa.” Lâm Đang tự nhủ: “Nhưng mà lần này cậu ấy không nói gì mình nữa, cũng không bảo với mình là không được chơi với cậu.”
“Sao cậu ấy lại không cho cậu chơi với tôi.” Thật ra Trình Diễm không cần đoán cũng nghĩ ra nguyên nhân, nhưng để có chuyện nói với cô, anh vẫn hỏi.
Bởi vì anh không học giỏi? Hút thuốc? Đánh nhau?…
Lâm Đang suy nghĩ một hồi, lại cảm thấy mấy lý do này quá đả thương lòng tự trọng người khác. Hơn nữa cô cũng không chắc liệu Trình Diễm có đánh nhau hay hút thuốc thật không. Nên cô lựa chọn một trong những lý do mà cô thấy phù hợp nhất:
“Vì cậu ấy sợ mình yêu sớm, không cho cậu với mình yêu nhau.”
Trình Diễm đang định bước lên bậc thang thì dừng lại, từ từ bước xuống không chút tiếng động. Anh lẩm bẩm: “Thật sao? Tại sao cậu ấy lại nghĩ như vậy?”
Lâm Đang không dừng lại, tiếp tục đi từng bước nhỏ lên cầu thang: “Mình cũng không biết, mình nói với cậu ấy rất nhiều lần rằng hai chúng ta chỉ là bạn, nhưng mà cậu ấy không tin. Mỗi lần mình nhắc đến đều không tin.”
Trình Diễm nhếch khóe miệng, cười khổ, đi theo cô lên tầng: “Cậu thường xuyên nhắc đến tôi với cậu ấy?”
Lâm Đang suy nghĩ một lúc: “Hình như không có mà, mình cũng không biết nữa. Dù sao thì hàng ngày bọn mình nói rất nhiều chuyện không phải sao? Chắc là mỗi lần gặp cậu thì sẽ nhắc một lần.”
Trình Diễm đáp lại, không nói nữa. Lúc này, chuông vào lớp vang lên, hai người đã đi đến cửa phòng học.
Mọi người đều đã vào lớp, vừa bước vào Lâm Đang đã đón nhận vô số ánh mắt. Do thường xuyên nhận được những ánh nhìn như vậy nên cô đã quen, nhưng Trình Diễm có thể thấy rõ trong mắt họ một chút ẩn ý sâu xa.
Anh hơi cúi thấp đầu, hạ giọng: “Chúng ta đi xuống phía dưới, đằng sau còn chỗ.”
Lâm Đang không ý kiến, đi phía sau anh đến chỗ cuối cùng, chọn một băng ghế rồi ngồi xuống.
Giáo viên đã bắt đầu giảng bài. Trình Diễm tránh ra một chút để Lâm Đang nhìn được màn hình máy tính của mình. Anh biết Lâm Đang thị lực kém nên không nhìn được màn hình máy tính, chỉ có thể “kéo” cô theo mình.
Giống như các lớp tin học trước, sau khi giáo viên giảng lý thuyết sẽ để học sinh tự thực hành. Trình Diễm, giống như Tống Noãn trước kia, chỉ Lâm Đang cách làm.
Chỉ là anh nghiêm túc hơn Tống Noãn khá nhiều. Trong quá trình giải thích sẽ không kể chuyện tầm phào hay buôn dưa khiến Lâm Đang bật cười, anh chỉ đơn thuần muốn Lâm Đang hiểu bài học.
Lâm Đang cũng không quá để ý chuyện này, chỉ chuyên tâm đặt câu hỏi theo lời giảng của anh. Có đôi khi câu hỏi vượt ra ngoài phạm vi bài học, thậm chí vượt ra khỏi môn tin học nhưng anh vẫn nghiêm túc trả lời.
Anh cũng không biết Lâm Đang có thực sự hiểu hay không, chỉ hoàn thành nhiệm vụ trả lời của mình..
Nếu ví Lâm Đang là cuốn “Mười vạn câu hỏi vì sao”, thì Trình Diễm là cuốn sách có đầy đủ đáp án của 10 vạn câu hỏi đấy.
“Bây giờ cậu đang gõ chữ ở Word hả?” Lâm Đang chống khuỷu tay lên đầu gối, lấy tay đỡ đầu mình.
“Ừm.” Trình Diễm lôi bàn phím ra, vừa gõ vừa nhìn màn hình.
“Cậu định gõ gì thế?” Lâm Đang hỏi.
Trình Diễm cong mắt, nhẹ giọng nói: “Phần ba bài <Life likes a summer flower> của
Rabindranath Tagore.”
Hai mắt Lâm Đang sáng lên, hơi đứng dậy dựa vào bàn máy tính, nhìn chằm chằm vào màn hình đang phát sáng: “Trùng hợp thật đấy, đây là bài hát mình chọn cho cuộc thi ngâm thơ năm ngoái.”
Trình Diễm quay đầu nhìn cô một cái: “Ừ” Anh biết.
Nói rồi anh quay đầu lại, vừa ngâm nga vừa gõ chữ.
“Cậu nhớ cả bản Tiếng Trung lẫn Tiếng Anh hả? Giỏi thật đấy!” Lâm Đang đang dựa đầu vào bàn máy tính, nghe anh ngâm nga đến “Tình yêu là một đống vi khuẩn lam đang vùng vẫy” liền vô cùng tò mò mà hỏi: “Sao Tagore lại hình dung tình yêu như vậy nhỉ?”
Trình Diễm dừng gõ một chiếc sau lại tiếp tục, tất cả những gì anh có thể nghĩ đến là: Lâm Đang và Lý Hòe An cùng nhau diễn thuyết trên sân khấu, Lâm Đang ngồi cùng xe ô tô với Hứa Phục Triều, Lâm Đang tham gia thi đấu với Tống Noãn…
Anh không biết Tagore đã trải qua những gì trước và trong khi biết bài này, nhưng dường như anh cảm nhận được, cũng đã trải qua sự cay đắng và bất đắc dĩ này.
“Bao giờ cậu lớn thì cậu sẽ biết.” Anh nói: “Sẽ có người dạy cậu mấy cái này.”
Nhưng người này sẽ không phải là anh.
Lâm Đang ngơ ngác, sau lại gật đầu, nghĩ rằng có lẽ vấn đề này quá phức tạp, Trình Diễm không giải thích được nên mới ra vẻ uyên thâm như người lớn.
Cô quyết định để lại cho anh chút thể diện “Ồ, được rồi, mình hiểu rồi.”
Trình Diễm nhanh chóng hoàn thành bài tập giáo viên giao. Sau khi nộp xong có chút bối rối, không biết phải làm gì tiếp theo.
“Nghe nhạc đi, cậu có tai nghe không?” Lâm Đang ngồi lại xuống ghế.
“Có.” Trình Diễm lấy chiếc tai nghe rối rắm từ trong túi quần ra, gỡ rồi một cách thô bạo, cắm vào máy tính rồi đưa cho Lâm Đang: “Cậu muốn nghe gì?”
“Mình cũng không biết, phát bài nào cũng được.”
Trình Diễm search một trang web âm nhạc, chọn ngẫu nhiên một bài hát, nhấn vào nút phát. Sau đó một luồng âm thanh phát ra.
“Bài gì vậy?” Lâm Đang hạ giọng xuống theo bản năng, thì thầm hỏi.
“Để tôi xem… <Ám hiệu> của Châu Kiệt Luân.” Anh nói.
“Chưa từng nghe qua…” Lâm Đang giẫm hai chân lên thành ghế, giữ tai nghe rồi lắc lư theo điệu nhạc.
Bài hát vừa hết thì chuông tan học reo. Lâm Đang tháo tai nghe ra, đưa lại cho Trình Diễm, Giai điệu vẫn còn trong đầu cô nhưng cô không thể nghe rõ lời bài hát.
Cô bám vào cầu thang, đi xuống từng bước theo Trình Diễm, vẫn ngâm nga giai điệu: “Bài này nghe hay đấy. Lời bài hát là gì?”
Trình Diễm mở điện thoại lên, tìm kiếm trên mạng rồi đọc từ trong điện thoại ra: “Anh sợ em đau lòng/ Mà chẳng ai giúp em lau giọt lệ/ Đừng quan tâm thị phi/ Chỉ cần chúng ta cảm thấy đúng.”
Lâm Đang ghi nhớ lời bài hát, hòa quyện chúng với giai điệu rồi ngân nga: “Thế này hả?”
“Ừ.” Tim Trình Diễm như đập chậm lại, mỗi lần đập lại khiến anh tê dại.
“Nghe hay đấy.” Lâm Đang lặp lại một lần nữa, rồi lại tăng nhanh bước chân: “Chúng ta phải nhanh lên, sắp muộn giờ rồi.”
Cô bước xuống lầu, trong miệng vẫn còn ngân nga bài hát. Tiếng hát có chút ngây ngô, lại có chút ngọt ngào vang vọng khắp cầu thang, xuyên thẳng vào trái tim Trình Nghiên.
“Cậu đi chậm thôi, cẩn thận không ngã.” Anh thoát ra khỏi tâm tưởng, nhẹ giọng nhắc nhở.
“Được rồi.” Miệng thì nói đồng ý, nhưng chân cô vẫn không hề chậm lại, có vẻ rất vui.
Trình Diễm không còn cách nào khác ngoài việc chuẩn bị sẵn sàng đỡ cô bất cứ lúc nào.
Thần kì là cô không hề ngã suốt quãng đường, lại còn chạy thẳng vào lớp và ngồi vào chỗ trước khi chuông vào lớp reo lên.
Giáo viên bắt đầu giảng bài, Trình Diễm cũng tập trung vào bài học. Thẳng đến buổi chiều tan học, anh lại đưa Lâm Đang ra cổng trường.
Học kì 2 lớp 11, nhiều học sinh trở nên nghiêm túc hơn, không đi chơi sau bữa tối nữa. Đa phần đều đang đọc sách, học bài hoặc trò chuyện.
Trình Diễm trở lại chỗ ngồi, lấy sách toán ra chuẩn bị xem trước mấy trang. Nam sinh ở bàn trước đột nhiên quay đầu lại, nhìn anh đầy ẩn ý: “Đại ca, đang hẹn hò với bạn hot girl nhà giàu đó hả?”