• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đôi mắt của Trình Diễm lập tức đỏ hoe: “Là tôi, tôi… muốn xin lỗi, tôi không nên nói như vậy.”

Lâm Đang ngẩn ra một chút, rồi nói nhỏ: “Không sao đâu, cậu không nói sai đâu, thị lực của mình kém, sau này muốn tìm việc làm thật sự sẽ rất khó, việc cậu không thích mình cũng là chuyện bình thường.”

“Tôi… xin lỗi…” Trình Diễm không kìm nổi, nghẹn ngào nói.

“Cậu đang ở gần nhà mình sao? Hình như mình nghe thấy giọng của cậu.”

“Không, không…” Trình Diễm vội vàng định lẩn ra sau thân cây.

Lâm Đang đã nhìn thấy, cô nói: “Cậu đứng dưới gốc cây phải không? Hình như mình thấy cậu rồi, cậu ngẩng đầu lên đi, tầng ba là phòng của mình đấy.”

Trình Diễm ngẩng đầu theo bản năng, thấy cô gái nhỏ đang đứng bên cửa sổ sát đất. Phòng cô không bật đèn, có vẻ đã chuẩn bị đi ngủ. Trình Diễm khẽ cười: “Cậu ngủ rồi à? Vậy tôi về trước đây.”

Lâm Đang im lặng một lúc, không nghe thấy bên kia gác máy, cô lấy hết can đảm mở miệng: “Có lẽ mình sẽ phải ra nước ngoài làm phẫu thuật điều chỉnh thị lực, nếu mình có thể nhìn rõ hơn, liệu cậu có thích mình không?”

Nước mắt Trình Diễm lập tức rơi như mưa, vội vàng chạy ra ngoài.

“Như vậy cũng không được sao?”

“Tôi đang ở trước cửa nhà cậu, cậu ra ngoài đi.”

Giờ này bà ngoại và dì Trần đều đã ngủ, Lâm Đang xỏ dép, lén lút đi ra ngoài. Cô cảm thấy rất thất vọng, nhưng vẫn muốn được gặp Trình Diễm. Cô nhẹ nhàng đẩy tay nắm cửa, sau đó bị người bên ngoài ôm chầm lấy.

Cô chỉ hoảng hốt một chút, nhưng khi ngửi thấy mùi hương quen thuộc đó, cả người dần thả lỏng lại.

“Mình đóng cửa lại trước đã.” Cô nhẹ nhàng đẩy anh ra, cẩn thận đóng cửa lại.

Sau khi bị đẩy ra, Trình Diễm không còn dũng khí ôm cô thêm lần nữa, chỉ đứng từ xa nhìn cô.

Sau một lúc im lặng, Lâm Đang nở nụ cười, mở lời trước: “Không sao đâu, cậu đừng cảm thấy có lỗi, vốn dĩ cậu không có nghĩa vụ phải thích mình, không thể vì mình không nhìn rõ mà tất cả mọi người trên thế giới này đều phải theo ý mình.”

“Đừng nói như vậy… đừng nói như vậy mà…” Trình Diễm bước thêm hai bước, khẽ nâng mặt cô lên rồi lau nước mắt cho cô.

“Mình… Muộn quá rồi, mình về ngủ đây.” Nói xong, cô nhẹ nhàng rút khỏi tay anh, quay lưng muốn đi.

Trình Diễm không nhịn được nữa, ôm lấy cô từ phía sau, vừa khóc vừa nói: “Xin lỗi, xin lỗi cậu, là tôi khốn nạn, tôi không nên nói như vậy với cậu, tôi không hề ghét cậu, cũng chẳng hề để ý đến việc mắt cậu có nhìn thấy gì hay không…”

“Cậu mắng tôi, đánh tôi đi mà, nhưng đừng khóc một mình được không?” Trình Diễm chấp nhận, cho dù là niềm vui ngắn ngủi thì sao chứ? Ít nhất vẫn là vui vẻ: “Tôi nghe Tống Noãn nói cậu đã khóc mấy ngày rồi. Đừng khóc nữa, chúng ta vẫn là bạn tốt nhất, cậu vẫn là người quan trọng nhất trong lòng tôi, không cần phải làm phẫu thuật gì cả, tôi không có ghét cậu.”

Lâm Đang vẫn không chịu tin: “Phẫu thuật không nguy hiểm, cậu đừng dùng mấy chuyện này để lừa mình.”

Trình Diễm biết nếu phẫu thuật có thể điều chỉnh thị lực  thì trước đây cô đã làm từ lâu rồi. Anh vừa khóc vừa cầu xin cô: “Tôi không lừa cậu, lúc trước là tôi nói dối, xin lỗi, tôi không nên nói dối cậu, đừng đi làm phẫu thuật mà.”

“Nhưng tại sao lúc trước cậu lại nói dối?”

“Vì yêu sớm sẽ bị phạt, nên tạm thời không muốn nhắc đến chuyện này.” Trình Diễm nghĩ, đây là lần cuối cùng anh nói dối cô: “Thi đại học xong chúng ta lại nói tiếp chuyện này được không?”

Lâm Đang xoay người lại, nắm chặt lấy vạt áo của anh, nhìn anh rồi hỏi: “Thế cậu có thích mình không?”

“Ừ.” Trình Diễm chống tay lên cửa, nhìn cô rồi gật đầu.

“Nhưng họ nói cậu có người mình thích rồi. Có phải hôm đó cậu đi gặp cô ấy nên trên người mới có mùi nước hoa nồng nặc, làm mình không ngửi thấy mùi của cậu nữa.”

“Tôi không thích người khác, hôm đấy nhà tôi có chút chuyện, trong nhà có phun nước hoa, tôi với dì ấy đứng gần nhau nên mới bị ám mùi.”

Hôm đó nhà anh xảy ra chuyện thật, ba anh vay nợ cờ bạc bị đánh suýt chết, vào đồn công an, là cảnh sát đến tìm anh. Ngày hôm đó còn có một bà cô đến đồn làm biên bản bị lửa đảo, có lẽ mùi nước hoa là của bà ấy.

Lâm Đang ôm anh, dựa vào lòng anh, lau nước mắt trên mặt: “Mình hiểu rồi, chúng ta vẫn là bạn tốt nhất.”

Cảm giác thiếu thốn trong lòng anh lại được lấp đầy, anh vuốt ve mái tóc ngắn của cô, nhẹ giọng nói: “Đang Đàn. Ngày mai đi học nhé? Tôi sẽ đợi cậu dưới cây đó.”

“Ừm, mình sẽ đi học. Trình Diễm, mình nhớ cậu lắm.”

Anh cũng rất nhớ cô.

“Tôi biết rồi.” Anh nói: “Lúc tôi gọi điện cho cậu, có phải cậu ngủ rồi không?”

“Vừa mới ngủ được một lúc thôi.”

“Đang Đang, xin lỗi vì đã đánh thức cậu.” Anh mỉm cười: “Khuya quá rồi, cậu về đi, mai chúng ta lại gặp nhau được không?”

Lâm Đang ngoan ngoãn gật đầu: “Ừm, mai chúng ta gặp lại.”

Trình Diễm cong môi, nhẹ nhàng đẩy cô ra, vuốt nhẹ tóc cô rồi nói: “Đang Đang ngủ ngoan.”

Cô cũng mỉm cười, đôi mắt sưng đỏ híp lại: “Ngủ ngon.”

Cửa mở ra, cô lùi vào trong, từ khe cửa nhìn bóng dáng bên ngoài, không ngừng vẫy tay với anh, cho đến khi cửa được đóng chặt. Cô cười tươi, nhón chân vui vẻ nhảy trở lại phòng của mình.

Nếu là bình thường mà đi ngủ vào giờ này thì sáng hôm sau cô chắc chắn không dậy được, nhưng hôm nay cô dậy rất sớm, nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân, ăn sáng xong, xách balo chuẩn bị ra ngoài.

Bà ngoại đi theo cô, có chút ngạc nhiên: “Sao hôm nay lại muốn đi học vậy?”

“Bà ngoại, con cảm thấy không còn khó chịu nữa, muốn đi học ạ.”

Bà ngoại liên tục dặn dò: “Đi đường cẩn thận, có chuyện gì thì gọi cho bà nhé.”

Cô vội vã lên xe, vẫy tay ra ngoài: “Con biết rồi, bà ngoại!”

Thời tiết bên ngoài rất đẹp, mặt trời vừa mới lên từ phía đông, chưa làm cho mặt đất thành một cái chảo hấp, gió vẫn còn mát, thổi đến làm cơn buồn ngủ ngay lập tức tan biến.

Cô mở cửa sổ, nhìn về phía xa, cố gắng tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.

Xe đến gần trường học, cuối cùng cô cũng tìm thấy người đứng dưới gốc cây ngô đồng như đang mỉm cười với mình.

“Trình Diễm!” Cô gần như nhảy ra khỏi xe, vui vẻ đứng trước mặt chàng trai, “Chúng ta vào lớp thôi.”

“Ừ.” Trong lòng Trình Diễm cũng vui vẻ, sau đó từ từ đi bên cạnh cô.

Cô vẫn giống như trước đây, muốn nói gì thì nói, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt của chàng trai luôn chăm chú nhìn mình. Cảm xúc hiện giờ của cô không chỉ là vui vẻ bình thường, mà còn nhiều thêm chút hạnh phúc và thỏa mãn.

Hai người vừa cười đùa vừa bước vào lớp, cô mở balo, lấy bữa sáng ra đưa cho anh: “Mình mang đồ ăn cho cậu nè.”

Trình Diễm nhận lấy bánh bao, cắn một miếng: “Mắt cậu vẫn còn hơi sưng.”

Lâm Đang xoa mắt: “Thật sao?”

“Ừ.” Trình Diễm định vuốt ve mắt cô, nhưng nhìn quanh lớp học, anh đành phải kiềm chế: “Tôi có mua cái này.”

Anh lấy từ trong ba lô ra một thứ gì đó, đặt trong lòng bàn tay đưa cho cô xem.

Lâm Đang chỉ thấy một mảnh màu hồng, không đoán được đó là gì, cô đưa ngón tay nhẹ nhàng chạm vào, rồi nghe thấy tiếng kêu trong trẻo. Cô hỏi: “Đây là lục lạc à?”

“Ừ, tôi sẽ treo cái này lên balo, sau này cậu nghe thấy tiếng kêu là biết tôi đến rồi.” Trình Diễm mỉm cười, lắc lắc lòng bàn tay, lại phát ra hai tiếng kêu trong trẻo.

Lâm Đang cười tươi, mắt cong lên: “Cảm ơn cậu, Trình Diễm.”

Trình Diễm nghĩ cô không cần cảm ơn anh, là anh nên cảm ơn cô mới đúng.

“Cậu thích màu hồng nhạt lắm à?” Lâm Đang hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK