Trình Diễm lắc đầu, mỉm cười bất lực rồi nhẹ nhàng bảo Lâm Đang đi rửa tay cùng anh.
Giáo viên học kỳ này cũng không khác gì nhiều so với học kỳ trước, hầu như chẳng cần giới thiệu bản thân mà vừa vào lớp đã bắt đầu dạy ngay.
Mới đầu năm học, học sinh lớp 12 chẳng ai có chút cảm giác khẩn trương gì, đứa thì lơ đễnh, đứa thì nói chuyện rôm rả.
Lâm Đang nghe loáng thoáng có người bàn tán ở hàng ghế phía trước, rằng lớp trưởng đã thay Trình Diễm để sang lớp 8. Cô khẽ chọc vào tay Trình Diễm, bảo anh nghe thử, nhưng anh chỉ nắm lấy ngón tay cô, ra hiệu cô chăm chú nghe giảng.
Mấy đứa ngồi phía sau thấy vậy cười khúc khích, làm chẳng ai còn tập trung học được nữa.
Từ đó, danh hiệu “thánh cưng chiều” của Trình Diễm lại được nâng lên một tầm cao mới, trở thành “siêu thánh” của toàn khối 12. Tiếng tăm này lan rộng khắp cả khối 11, khối 10.
Những chuyện này Lâm Đang hoàn toàn không hay biết. Cô ngồi xổm dưới gốc cây bên sân trường, tay cầm nhành cây nhỏ vẽ vời lên mặt đất khô cằn, lắng nghe Trình Diễm kể chuyện hồi bé. Càng nghe, mặt đất khô dần biến thành bùn.
“Vậy có bao giờ cậu cảm thấy ghét cuộc sống này không?” Cô hỏi.
“Hồi trước thì có,” Trình Diễm trả lời. Làm sao mà anh không ghét chứ, thậm chí là căm thù.
Mẹ anh suốt ngày ngồi lì ở sòng mạt chược, còn bố thì dính lấy chiếu bạc.
Sau này mẹ mất, bố anh lại nhiễm thói cờ bạc, lao vào chứng khoán và cờ bạc online, tiền mất như nước, đến mức chẳng còn một xu dính túi. Gia cảnh vốn đã khó khăn, giờ lại càng thêm khốn đốn.
Hồi nhỏ, anh gần như không có nổi một bữa ăn đúng giờ, quần áo thì toàn mặc đồ người ta thải ra. Đến mùa đông, tay chân anh nứt nẻ đến rớm máu.
May mắn là lúc đó ông nội vẫn còn sống, và khi ấy chưa phải đóng học phí, nên anh mới học hết tiểu học và trung học.
Nhưng trẻ con ở độ tuổi ấy thì thường ganh đua, so sánh. Còn với những đứa nhà nghèo như anh, chẳng ai muốn kết bạn. Đã thế, nhà anh không phải mất hoàn toàn khả năng lao động, nên muốn xin trợ cấp hộ nghèo cũng chẳng dễ.
Ban đầu, anh học rất giỏi, nhưng vì chuyện gia đình, nhiều bạn học coi thường, bắt nạt anh. Thầy cô chứng kiến nhiều cũng dần mất đi sự cảm thông ban đầu, thay vào đó là sự chán chường, bực bội.
Sau này, anh nhận ra mình không thể để lộ điểm yếu. Một người tay trắng như anh, nếu để người khác nhìn thấy sự khao khát và yếu đuối của mình thì rất nguy hiểm.
Anh thà giả vờ là một kẻ bế tắc cùng đường, vì ít nhất người như thế không ai dám ức hiếp.
Anh chỉ kể với Lâm Đang vài chuyện không quá bi thảm, nhưng cô đã khóc không thành tiếng.
Anh thầm cảm thấy may mắn. May mà bên cạnh cô chỉ có một mình anh gặp khó khăn, chứ nếu không, cô sẽ phải chia sẻ sự đồng cảm của mình cho không biết bao nhiêu người nữa.
“Hồi trước ghét cuộc sống lắm, nhưng giờ không còn ghét như vậy nữa.” Anh nói.
Lâm Đang mắt đỏ hoe nhìn anh: “Tại sao?”
Vừa khóc, Trình Diễm vừa cười, đưa tay lau nước mắt cho cô: “Vì bây giờ tôi có cậu rồi.”
Lâm Đang càng khóc dữ hơn, vứt nhành cây trong tay đi và lấy tay lau nước mắt cho anh: “Trình Diễm, đừng khóc nữa, mình sẽ luôn ở bên cậu mà.”
Trình Diễm chỉ cười, không nói gì thêm.
Anh nghĩ, trên đời làm gì có ai ngốc như Lâm Đang, may mà cô gặp được Trình Diễm, anh sẽ không bao giờ ức hiếp cô.
Tiếng chuông hết giờ vang lên lúc nào không hay. Học sinh trên sân đều lục tục trở về lớp, Trình Diễm cũng kéo Lâm Đang đứng dậy.
Vì ngồi xổm quá lâu, chân Lâm Đang bị tê, cô phải vịn vào tay Trình Diễm, nửa người nghiêng cả vào anh, nhảy lò cò trên một chân.
Chân Trình Diễm cũng bị tê, nhưng anh chẳng nói gì, chỉ liên tục nhắc cô đi chậm lại.
“Làm gì đấy? Làm gì đấy?!” Một thầy giáo đeo thẻ trên cổ hét lên với cả hai.
Trình Diễm nhìn vào tấm thẻ, trên đó ghi “Giáo vụ”.
“Giữa ban ngày ban mặt, hai em làm gì vậy? Đã học lớp 12 rồi mà còn muốn bị kỷ luật à?”
“Thầy ơi, chân em bị tê, không đứng vững, bạn em chỉ đang đỡ em thôi.” Lâm Đang vội vàng giải thích.
Thầy giáo kia chống cái bụng bia của mình, ánh mắt dò xét nhìn cả hai: “Lớp em không có bạn nữ nào khác à?”
Trình Diễm thật thà trả lời: “Có, nhưng họ về trước cả rồi. Hay thầy đỡ bạn ấy giúp em?”
Thầy giáo nghẹn lời, lùi lại hai bước rồi hỏi tiếp: “Hai đứa lớp nào? Tên là gì?”
“Lớp 5, em là Lâm Đang.”
“Trình Diễm.”
Thầy giám thị phẩy tay, tỏ vẻ chán ghét: “Đi đi, đi đi.”
Cả hai nhanh chóng chuồn mất. Đi được vài bước, lại bị gọi lại: “Ê, ê! Em là Trình Diễm, học kỳ trước thi đứng nhì toàn khối phải không?”
Trình Diễm quay lại: “Dạ, đúng ạ.”
Thầy giám thị gật đầu: “Tiếp tục học hành cho tốt, đừng có làm mấy chuyện không phù hợp với lứa tuổi của mình.”
Trình Diễm lại gật đầu đồng ý, rồi cùng Lâm Đang chạy đi xa.
Chỉ đến khi chạy vào lớp, cả hai mới bật cười, chẳng rõ vì sao lại cười, nhưng cảm giác thật vui vẻ.
Sau tiết thể dục là tiết hóa. Trong giờ, thầy giáo gọi Trình Diễm trả lời rất nhiều lần. Không chỉ tiết hóa, các giáo viên khác cũng ngày càng thích gọi annh trả lời câu hỏi.
Lâm Đang rất vui khi thấy Trình Diễm trở thành một người được yêu mến. Cô từng hỏi anh rằng sau này chắc chắn sẽ có rất nhiều bạn, liệu anh có vui không. Nhưng anh chỉ cười mà không trả lời.
Có lẽ người đau đầu nhất với Trình Diễm là cô giáo dạy tiếng Anh, vì môn duy nhất kéo tụt thành tích của anh là tiếng Anh. Cô ấy đã trò chuyện với anh nhiều lần.
Nhiều lần Lâm Đang cũng ở bên cạnh nên cô biết lý do Trình Diễm không giỏi tiếng Anh là vì phần nghe của anh không tốt.
Trong trường không thể công khai lấy điện thoại ra, nên vào cuối tuần, Lâm Đang đã mua một chiếc máy nghe nhạc nhỏ, tải về một số bài nghe tiếng Anh, và cả vài bài hát, rồi mang đến cho Trình Diễm vào thứ Hai.
Vừa ngồi xuống chỗ của mình, cô lấy từ trong cặp ra một túi vải nhỏ, đưa cho anh: “Cho cậu nè.”
Trình Diễm nhận lấy túi vải, mở ra, thấy bên trong là một chiếc máy nghe nhạc, liền ngước lên nhìn cô hỏi: “Đây là gì vậy?”
Cô giải thích: “Cô giáo tiếng Anh bảo là phần nghe của cậu kéo thành tích xuống, nên mình mua cái này cho cậu. Sau này trong giờ tự học buổi tối cậu có thể nghe, trong này mình đã tải mấy bài nghe rồi. Nếu cần thêm tài liệu nghe, chúng ta có thể ra phòng máy để tải.”
Một luồng ấm áp dâng lên trong lòng Trình Diễm. Anh mở máy nghe nhạc ra, thấy trong danh sách có vài bài nghe tiếng Anh và một số bài hát, trong đó có một bài họ đã nghe cùng nhau trong giờ tin học.
“Cảm ơn Đang Đang.” Anh thản nhiên nhận món quà này.
Lâm Đang cười, mắt cong cong: “Chúng ta có thể cùng nghe. Thầy chủ nhiệm nói nếu cậu cải thiện được tiếng Anh, cậu sẽ lọt vào top 50 toàn tỉnh. Người bạn tốt của mình mà thi được điểm cao như vậy, mình thấy tự hào lắm.”
Trình Diễm nghe thấy những lời cô sắp nói, không khỏi cảm thấy tim mình xao xuyến, như thể rơi vào một hũ mật ngọt ngào.
Anh cười, hứa hẹn: “Tôi nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập.”
Từ khi có chiếc máy nghe nhạc, Lâm Đang và Trình Diễm thường xuyên đeo chung một cặp tai nghe, ngồi nghe bài tập nghe trong lớp.
Nhiều lần bị giám thị và giáo viên bắt gặp, nhưng khi thấy cả hai đang nghe tiếng Anh, lại không dùng điện thoại, nên họ được tha. Về sau, khi thấy họ đeo tai nghe, chẳng ai thèm để ý nữa.
Mùa hè nóng nực qua đi, trời chuyển sang thu mát mẻ dễ chịu. Sau khi ăn tối, ít người ở lại trong lớp, hầu hết đều ra sân vận động đi dạo, tập thể dục, và Trình Diễm cùng Lâm Đang cũng không ngoại lệ.
Bây giờ cả hai đã trở thành tâm điểm của toàn trường. Không ai thích hóng hớt mà không biết đến họ. Chủ yếu là vì Lâm Đang quá dễ nhận ra, cả trường chỉ có mỗi cô là nữ sinh bị suy giảm thị lực. Người đi cạnh cô chắc chắn là “thánh cưng chiều” nổi tiếng.
Trình Diễm đi trên sân vận động, cảm nhận được ánh mắt của rất nhiều người, nhưng anh chẳng quan tâm, vẫn lắng nghe Lâm Đang nói chuyện, thỉnh thoảng đáp lại đôi ba câu.
Mùa thu lãng mạn trôi qua, mặt trời dần dịch chuyển về phía chí tuyến nam, trời tối nhanh hơn. Đi chưa được bao lâu, trời đã tối sầm.
Không rõ ai là người khởi xướng, hay mọi chuyện bắt đầu thế nào, nhưng Lâm Đang đã thu gọn cây gậy dò đường của mình. Cô nắm một đầu, còn Trình Diễm nắm đầu kia, cả hai cùng chầm chậm đi dạo.
Có lúc họ bàn về việc học, có lúc lại là những chuyện nhỏ nhặt không liên quan. Có người thấy hai người đi sát nhau, tưởng rằng họ đang nắm tay nhau công khai trong trường, nhưng khi lại gần, mới phát hiện tay hai người không chạm vào nhau.
Thế là Trình Diễm lại có thêm biệt danh mới: “Chiến thần tình cảm trong sáng.”
Nhưng rồi không biết ai đó mách với thầy cô, một buổi tối, khi trời đã tối hẳn, giám thị bắt gặp cả hai, trước sự chứng kiến của bao người, ông đưa họ vào văn phòng.
Cả lớp học bắt đầu xôn xao bàn tán:
“Chết thật, lần này Trình Diễm có bị phạt không nhỉ?”
“Không đâu, cậu ấy học giỏi thế mà, thầy cô chắc không nỡ phạt đâu. Nhưng mà họ đâu có làm gì sai, sao lại bị bắt nhỉ?”
“Tớ cũng không biết, chắc ai đó tố giác rồi.”
Trong lớp học náo nhiệt, còn văn phòng thì cũng chẳng khá hơn.