Lâm Mặc dẫn họ đến một văn phòng luật sư có quan hệ hợp tác lâu dài với gia đình, và Trình Diễm không phản đối gì, miễn là có Lâm Đang bên cạnh, chịu chút thiệt thòi cũng không sao. Huống hồ, việc này là để đảm bảo quyền lợi cho cô, nên anh càng không bận tâm.
Trong suốt quá trình ký thỏa thuận, Trình Diễm rất ít khi lên tiếng, chỉ hỏi đôi chỗ chưa rõ. Chỉ có Lâm Mặc là liên tục trao đổi, đến khi hài lòng với hai bản hợp đồng mới thôi.
Xong xuôi, anh ta vừa xem lại tài liệu vừa quay sang dặn nhỏ em gái: “Bản này để anh giữ cho, lỡ có mất còn có mà lấy lại.”
“Vâng, cảm ơn anh.”
“Anh em ruột thịt với nhau, khách sáo gì chứ.” Lâm Mặc không để ý Trình Diễm vẫn đang nắm tay Lâm Đang, cứ vô tư khoác vai cô. “Giờ định đi đâu? Hay là đi ăn ở quán hồi nhỏ hay ghé nhé?”
“Được ạ, nhưng em và Trình Diễm còn phải đi thử váy cưới, chắc xong rồi đi ăn sau nhé?”
“Được luôn.”
Ba phút sau, Lâm Mặc đã chen vào hàng ghế sau ngồi chung với họ.
Lâm Đang chỉ biết lắc đầu: “Anh không lái xe à?”
Lâm Mặc nghiêng đầu nhìn qua em rể: “Anh đây không tin là cậu không biết lái xe đâu.”
“Quên mang bằng lái rồi.” Trình Diễm vẫn ngồi thoải mái, không nhúc nhích.
Lâm Mặc bĩu môi, cuối cùng đành ngồi ra ghế lái. Xe nổ máy, nhìn vào gương chiếu hậu, anh ta thấy hai người kia đầu kề đầu nói chuyện, cười cười vui vẻ, bèn bấm còi một cái thật mạnh.
Lâm Đang giật nảy mình, Trình Diễm liền kéo cô vào lòng, vỗ vỗ nhẹ lưng cô trấn an rồi nhìn lên gương chiếu hậu, nhếch miệng: “Anh à, đoạn này không được bấm còi đâu.”
Lâm Mặc lườm một cái, im lặng siết chặt tay lái, một hồi sau mới cố ý nhắc nhở: “Đừng có ôm ấp như vậy trước mặt người lớn.”
“Anh à, bọn em có giấy đăng ký kết hôn rồi, hợp pháp cả đấy ạ.” Trình Diễm đáp trả.
“Thế thì sao? Cũng phải có chút phép tắc chứ?”
“Anh ơi…”
“Đừng có gọi anh!”
Trình Diễm chỉ cười, nhẹ nhàng nâng mặt Lâm Đang lên hỏi: “Có bị giật mình không?”
“Giờ thì ổn rồi.”
Anh không nói gì thêm, chỉ hôn nhẹ lên khóe môi cô. Cô biết rõ anh cố ý, nhéo nhéo anh ra ý nhắc nhở nhưng anh không trả lời, chỉ siết chặt tay cô và tiếp tục đối đầu với ánh mắt Lâm Mặc qua gương.
Khi xe dừng lại, họ mới chịu buông tay nhau ra.
Lâm Mặc đưa họ đến một cửa hàng váy cưới lớn với khung cửa kính nhìn ra phố. Sau lớp kính là chiếc váy trắng có đuôi xòe rộng, đính đầy kim cương lấp lánh. Dù mắt Lâm Đang không còn tốt, cô vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng lấp lánh từ nó.
“Sao chưa vào?” Lâm Mặc đã vào trước, quay đầu nhìn ra ngoài giục.
Trình Diễm nhìn anh ta một cái, chẳng nói gì, nắm tay Lâm Đang bước vào rồi hỏi thẳng người bán hàng: “Chiếc váy trong tủ kính kia, có thể mang ra thử không?”
Nhân viên có chút ngạc nhiên rồi gật đầu: “Được ạ, chỉ là giá của chiếc váy đó hơi cao…”
Nhân viên nói rất khéo nhưng Lâm Mặc đã có chút khó chịu, ngồi xuống ghế và nói: “Được rồi, mau mang ra.”
“Vâng, xin quý khách chờ chút.” Nhân viên vội vã vào trong.
Lâm Đang khẽ kéo tay Trình Diễm, nói nhỏ: “Hay là mình thử cái khác đi, váy cưới chỉ mặc vài lần, cũng không cần phải mua chiếc đắt quá đâu.”
“Em học đâu ra cái tính tiết kiệm ấy thế?” Lâm Mặc chen vào. “Thích thì cứ mua thôi, chỉ là cái váy cưới thôi mà, lần sau cưới lại còn dùng được ấy chứ.”
“Anh!” Cô lườm anh ta một cái, kéo Trình Diễm ngồi cách xa anh ta một chút, tiếp tục thì thầm: “Đừng nghe lời anh ấy. Mình có bao nhiêu tiền thì mua bấy nhiêu, đừng tiêu bậy.”
Trình Diễm mỉm cười, nhéo nhẹ má cô: “Anh biết mà. Chỉ là thấy em ngắm cái váy đó mãi, nên muốn cho em thử, không mua cũng chẳng sao.”
Cô gật gù, ôm lấy tay anh: “Anh hiểu là tốt rồi.”
Lâm Mặc nhìn hai người cười nói vui vẻ mà chẳng nghe được gì, có chút khó chịu, nhưng vừa lúc thấy nhân viên quay lại bèn vội lên tiếng: “Đang Đang, thử váy thôi.”
Lâm Đang chẳng đi về phía anh ta, vẫn tay trong tay với Trình Diễm, theo nhân viên vào phòng thử đồ.
“Chiếc váy này khó mặc một mình, nhân viên của chúng tôi sẽ vào giúp cô, cô thấy có được không?”
Lâm Đang nhìn về phía Trình Diễm, anh lập tức quay sang nhân viên: “Vợ tôi mắt kém, tôi vào cùng được không?”
“À… chắc cũng được…”
“Ê!” Lâm Mặc có vẻ có ý kiến nhưng hai người quay lại nhìn thì anh ta lại im lặng.
Trình Diễm nhướng mày, rồi bình thản dắt cô vào phòng thử đồ, giúp cô mặc váy trước rồi mới để nhân viên vào chỉnh lại.
Chiếc váy là kiểu cúp ngực với hàng dây cột dày phía sau, thắt chặt cả phần trên. Đứng sau cô, anh cúi đầu xuống là thấy khe ngực trước mặt, nhưng anh chỉ lặng lẽ thu mắt về, tiếp tục “đấu” với hàng dây.
Lúc họ bước ra, dưới ánh đèn tập trung, anh không khỏi sững người trước vẻ đẹp của cô. Chiếc váy trắng thật sự rất tuyệt, còn đẹp hơn cả chiếc váy lông vũ năm cô học cấp ba, với đuôi váy rộng lớn lấp lánh như bầu trời sao giữa ban ngày.
Ngồi bên ngoài chờ đợi, Lâm Mặc cũng không khỏi ngay ngắn lại, trông nghiêm túc hơn hẳn: “Chiếc này đúng là đẹp thật.”
Lâm Đang quay sang Trình Diễm, rõ ràng không tin lời Lâm Mặc.
Trình Diễm gật đầu, chỉnh lại nếp váy trước ngực cô, thì thầm: “Đẹp lắm.”
Cô muốn nhìn giá nên cúi xuống tìm thẻ treo, nhưng nhân viên đã nhanh chóng lên tiếng: “Chiếc váy này hiện có giá là 99,999 tệ, còn bao gồm cả khăn voan và găng tay.”
Với Lâm Mặc, con số này chẳng đáng gì, thậm chí còn rẻ hơn những bộ anh ta từng thấy ở các show thời trang. Nhưng với Trình Diễm, đó là cả một khoản lớn. Cô nắm lấy tay anh, lắc nhẹ, ngầm bảo không cần mua.
Trình Diễm mím môi, không nói gì, rồi dẫn cô trở lại phòng thay đồ.
Cả hai vừa đi khuất, Lâm Mặc mới chưng hửng: “Sao vậy? Không lấy à? Rõ ràng là đẹp mà?”
Không ai trả lời.
Anh ta đứng dậy đi quanh cửa hàng, tiện hỏi nhân viên: “Chất liệu gì mà đắt thế? Tôi không rành váy cưới đâu, đừng có gạt tôi đấy.”
Nhân viên vừa cười vừa giải thích.
Khi Lâm Đang và Trình Diễm quay lại, Lâm Mặc đã ngồi trong phòng VIP, rút thẻ ra chuẩn bị thanh toán.
“Em nói không cần mà, không nên lãng phí thế đâu.” Lâm Đang bước tới ngăn lại.
“Chỉ là cái váy thôi, thích thì mua, có gì mà phải lăn tăn? Lại đâu phải bắt chồng em trả tiền, em lo gì?”
Nhân viên đứng cúi đầu bên cạnh, quên cả xin mật khẩu vì vẫn chưa hiểu mối quan hệ giữa ba người họ.
“Anh!” Lâm Đang nhíu mày. “Em không lấy đâu, muốn thử thêm vài bộ khác nữa.”
“Thật không?” Lâm Mặc nghiêng đầu nhìn cô.
“Thật ạ, để em thử thêm cái khác xem sao.”
Anh ta nhún vai, mỉm cười với nhân viên: “Em gái tôi muốn thử thêm, vậy đợi nó thử xong rồi tính tiếp.”
“Vâng, vâng, không sao ạ.” Nhân viên hai tay kính cẩn đưa lại thẻ.
Lâm Mặc cất thẻ, bước lên trước khoác vai Lâm Đang: “Thôi nào, tiếp tục thử thôi.”
Cô vẫn nắm tay Trình Diễm, ba người với dáng đi hết sức lạ lùng cùng chen qua cửa nhỏ.
Cô muốn thử thêm vài chiếc, Trình Diễm kiên nhẫn đi cùng, từ tốn chọn từng cái một. Ban đầu, Lâm Mặc còn hăng hái đi theo, nhưng chẳng bao lâu đã mất kiên nhẫn, ngồi phịch xuống ghế nhìn từ xa, nghe bọn họ thì thầm mãi không thôi.
“Nhưng cái này có nơ trước ngực, em thấy không đẹp lắm.”
“Cái này không có, thử xem sao?”
“Nhưng kiểu này bó sát…”
Lâm Mặc nghe không nổi nữa, không hiểu váy cưới thì có gì mà phải chọn tới chọn lui, chẳng phải đều là váy trắng hay sao? Không biết hai người còn muốn bàn tới bao giờ nữa.
“Tôi ra ngoài hít thở không khí chút, chọn xong thì gọi tôi, tôi tới trả tiền.” Nói rồi, anh ta xoay chìa khóa xe trên tay, hiên ngang quay lưng đi.
Lâm Đang và Trình Diễm chẳng mấy bận tâm đến anh ta, tiếp tục từ từ chọn lựa.
Cuối cùng, gần đến giờ ăn trưa, họ cũng chọn được một chiếc vừa ý. Khi Trình Diễm định thanh toán, cô ngăn anh lại: “Để Lâm Mặc trả.”
“Vậy có kỳ lắm không?”
“Có gì đâu, anh ấy tự nói thế mà, không cho anh ấy thể hiện thì mất mặt lắm.” Cô ôm lấy tay anh. “Tiền mình để dành mua đồ ăn ngon.”
Anh cười, lấy điện thoại tìm số của Lâm Mặc rồi đưa cho cô.
Đúng như dự đoán, Lâm Mặc chẳng chút phiền lòng, thậm chí còn chau mày nhìn hóa đơn: “Sao lại chọn cái rẻ hơn? Tính tiết kiệm cho anh đấy à?”
“Ngày mai bọn em ra biển chụp ảnh, không cần phải mua cái quá đắt.”
“Chụp ảnh cưới à? Vậy anh…” Nghĩ đến cảnh hai người cứ ríu rít bên nhau từ sáng đến giờ, anh ta nuốt lại lời định nói. “Chúc hai đứa hạnh phúc.”
Lâm Đang nhìn anh ta ngạc nhiên: “Thế bây giờ đi ăn không?”
Anh ta gật đầu: “Đi thôi.”
Lâm Đang đã lâu chưa về Vân Thị ăn quà vặt, liền dọc đường kể cho Lâm Mặc nghe những chuyện ngày bé. Đột nhiên, cô cảm thấy anh trai mình dường như cũng không tệ như cô nhớ.
Nhưng khi đến quán thì đã kín hết chỗ.
Đứng trước cửa quán, Lâm Mặc gãi đầu: “Hay mình đổi qua chỗ khác?”
“Được thôi.” Lâm Đang thở dài, kéo tay Trình Diễm quay đi. Cô chợt nhận ra mình nhầm rồi, Lâm Mặc vẫn là Lâm Mặc, hứa gì cũng dễ quên.
Dù sao, đến trễ quán hết chỗ cũng chẳng phải chuyện lớn, nhưng nếu là Trình Diễm, đã nói đi ăn đâu, anh sẽ đặt chỗ trước. Không có chỗ, anh sẽ báo trước, chứ không phải tới nơi rồi mới đổi ý.
Ngay cả Lâm Mặc vô tâm cũng nhận ra sự thất vọng trong giọng cô, liền lẽo đẽo đi theo, nhỏ giọng xin lỗi: “Hay tối nay mình quay lại đây? Giờ mình tìm món khác cũng ngon mà.”
“Ăn gì đây?” Cô ngừng bước, nhìn anh ta.
Anh ta đứng thẳng dậy, nhìn quanh ngã tư phố mà chẳng biết chọn gì.
“Bên kia có quán lẩu, nhân viên còn đang gọi khách, chắc là không phải chờ. Còn có quán Thái nữa, lần trước em bảo muốn ăn gỏi chân gà, ăn quán đó cũng được. Hoặc qua bên kia có quán Âu, gọi vài món nhẹ, cũng lên đồ khá nhanh…” Trình Diễm nhìn một vòng các quán gần đó, lần lượt đề xuất.
Lâm Mặc quay sang nhìn anh, trong lòng giơ ngón giữa thầm nghĩ: Thằng nhóc nhà cậu…