Mùa hè đến lúc nào không hay, chẳng biết từ khi nào mà trên những tán cây ngoài lớp học đã bắt đầu có tiếng ve kêu, học sinh cũng đồng loạt chuyển từ quần dài mùa đông sang quần mùa hè.
Hôm nay, thầy giáo gọi Trình Diễm ra ngoài nói chuyện, còn Lâm Đang thì ngồi một mình, cảm thấy hơi chán. Có bạn học đi ngang qua chỗ cô, không kìm được mà cảm thán: “Lâm Đang, ghen tị với cậu thật đấy, không cần thi đại học, ngày nào cũng chỉ đến lớp cho vui thôi.”
Vừa nói ra, mấy bạn mê tám chuyện lập tức xúm lại: “Ê ê, nếu cậu đi du học, vậy Trình Diễm phải làm sao? Có theo cậu ra nước ngoài không?”
Lâm Đang chớp mắt: “Anh ấy học đại học ở đây mà, mình vẫn sẽ quay về thôi.”
“Nhưng mà người ta thường đi rồi là ít khi quay về lắm, mà yêu xa thì chẳng bền, nói chi là yêu xa ở hai nước khác nhau.” Một người lên tiếng.
Lâm Đang cũng biết điều này, cô không có gì để phản bác, chỉ có thể ngồi im lặng.
Họ không moi được tin gì thú vị, bèn rời đi, tụ lại với nhau tiếp tục bàn tán. Bình thường ngồi xa như vậy thì người khác sẽ không nghe thấy, nhưng Lâm Đang lại nghe rõ mồn một.
“Nghe nói thầy chủ nhiệm gọi cậu ta vào phòng làm việc là vì chuyện này đấy.”
“Chẳng trách dạo này mặt mũi cậu ta trông ngày càng tệ, làm bao nhiêu cũng như đổ sông đổ bể.”
Đây là lần đầu Lâm Đang nghe thấy những lời này. Cô chỉ biết rằng gần đây Trình Diễm đang chịu áp lực lớn, nhưng vì thấy Tống Noãn cũng căng thẳng nên cô không để ý lắm, cứ nghĩ đó là chuyện bình thường. Cô nghĩ nếu Trình Diễm không muốn cô đi du học, thì cô có thể không đi.
Lúc này Trình Diễm đang ngồi trong văn phòng, thầy giáo còn rót cho anh một cốc nước.
“Thầy biết em đang chịu áp lực rất lớn, cũng nghe được những lời đồn thổi, nhưng em phải gắng chịu đựng nhé, chỉ còn chưa đầy 50 ngày nữa thôi, em không thể tự khiến mình gục ngã trước được.”
Trình Diễm ngồi đó, không nói lời nào.
Anh cứ nghĩ mình có thể chịu đựng được, nhưng khi thấy thời gian ngày một rút ngắn, anh ngày càng hoang mang, cảm giác như có gì đó đè nặng trong lòng mà không cách nào giải tỏa được. Ban đầu, chính Lâm Đang đã cứu anh, anh không biết nếu mất đi cô, tất cả những gì anh làm sẽ còn ý nghĩa gì nữa.
Thầy giáo nhận ra anh không ổn, thở dài rồi nói: “Phòng tư vấn tâm lý của trường lúc nào cũng mở cửa, nếu thực sự áp lực quá, em có thể tìm thầy cô tư vấn tâm lý nói chuyện, hoặc xin nghỉ vài ngày ra ngoài giải tỏa đầu óc cũng được.”
Anh gật đầu lấy lệ: “Cảm ơn thầy, em biết rồi.”
Thầy giáo không biết phải nói gì thêm, chỉ phất tay cho anh về lớp.
Vừa bước ra khỏi văn phòng, một thầy giáo khác đi tới: “Đây chẳng phải là cậu học sinh đứng đầu lớp em sao, có chuyện gì vậy? Trạng thái trông tệ thế, điểm số trước giờ đâu có gì đáng lo ngại?”
“Em ấy thích một bạn nữ trong lớp, nhưng bạn đó không thi đại học, sau khi tốt nghiệp sẽ đi du học.”
“Vì chuyện này thôi á? Tình cảm thời học sinh làm gì có mấy ai đi đến cùng, vẫn là trải nghiệm chưa đủ, sau này sẽ hiểu ra thôi, đừng để ảnh hưởng đến kỳ thi, vậy thì không đáng đâu.”
Trình Diễm không thể hiểu được, anh chỉ cần nghĩ tới việc sau này người ở bên Lâm Đang không phải là mình, là cảm thấy không thở nổi.
Anh thậm chí đã nghĩ đến chuyện không cho Lâm Đang đi du học nữa, cứ như vậy vừa học vừa làm, dẫn cô theo bên mình. Nhưng liệu cuộc sống như thế có kéo dài được bao lâu? Liệu tình cảm của họ có phai nhạt nhanh hơn không?
Anh chầm chậm bước về lớp, vừa vào cửa, Lâm Đang đã ngẩng đầu nhìn anh. Anh nở nụ cười nhạt rồi nhanh chân bước lại.
“Thầy gọi anh nói gì vậy?” Cô hỏi.
“Không có gì, chỉ nói chuyện học tập thôi.” Trình Diễm kéo ghế ngồi xuống.
Lâm Đang ngập ngừng một lúc, khẽ nói: “Có phải anh không muốn em đi du học không?”
Trình Diễm khựng lại: “Không có đâu, đừng nghĩ lung tung.”
Lâm Đang khẽ kéo tay áo anh: “Nếu anh không muốn em đi, em có thể không đi, em cũng muốn ở lại đây; lúc đó anh đi học, em sẽ ở nhà đợi anh, em cũng đã tiết kiệm được một ít tiền rồi.”
Cô rút từ túi ra mấy tờ tiền: “Em cũng có thể đến chỗ chăm sóc người khuyết tật làm việc, em có thể kiếm tiền mà.”
“Không phải như em nghĩ đâu.” Trình Diễm nhét tiền lại vào tay cô, “Không phải vấn đề của em, là vấn đề của anh, em cứ yên tâm đi du học, anh sẽ đến đón em.”
Lâm Đang nhẹ giọng: “Vậy anh sao thế? Tại sao lại không vui? Họ nói là vì em sắp đi du học, nếu vì thế mà anh buồn, em có thể không đi mà.”
Trình Diễm gần như rơi nước mắt: “Ừ, cũng có chút lo lắng, sợ em sẽ gặp được người khác, sẽ có người khác ở bên em, rồi em sẽ quên anh mất.”
“Trình Diễm, em cũng rất sợ.” Cô nói.
“Anh sẽ không thích ai khác đâu.” Trình Diễm nói.
“Em cũng sẽ không thích ai khác.”
Trong lòng Trình Diễm vẫn còn lo lắng, giờ anh mới phần nào hiểu được cảm giác của Lâm Mặc.
Liệu có ai đó giống như anh, sẽ dụ dỗ Lâm Đang đi chơi, rồi làm những chuyện gì đó với cô không? Cô ngây ngô như vậy, liệu có dễ bị lừa gạt không? Liệu có ai đó lấy danh nghĩa bạn bè, mà làm những điều quá đà với cô không?
Anh hít sâu một hơi, nói: “Sau kỳ thi đại học anh có vài điều cần dạy em, em phải nhớ, được không?”
Lâm Đang gật đầu, cô có chút mong đợi đến lúc thi xong. Nhiều chuyện phải đợi kỳ thi kết thúc mới có thể làm, cô không thể chờ đợi để biết đó là những gì.
“Lâm Đang! Lâm Đang!” Tống Noãn chạy tới, đưa điện thoại đến trước mặt cô, “Họ đang chọn đồng phục lớp để chụp ảnh kỷ yếu, cậu chọn nhanh đi.”
Cô không nhìn rõ: “Cậu nói mình chọn cái nào thì chọn cái đó.”
Tống Noãn cười hì hì: “Chọn cái này! Cái váy xếp ly với áo sơ mi, có vibe giống phim thần tượng học đường lắm!”
Lâm Đang mở danh sách bình chọn trong nhóm lớp, để Tống Noãn tự chọn.
“Này…” Tống Noãn khều nhẹ vai cô, “Nhờ cậu bảo Trình Diễm nhà cậu bầu chọn giúp với~”
Cô quay đầu nhìn Trình Diễm, chưa kịp nói gì, anh đã lấy điện thoại ra và bỏ phiếu xong xuôi.
“Ok ok! Khi nào chụp ảnh mình sẽ chụp cho hai cậu, giờ mình đi vận động mọi người tiếp đây!” Tống Noãn như một cơn gió lại vụt đi.
“Trình Diễm?” Cô nghiêng đầu nhìn anh.
Trình Diễm cúi đầu nhìn lại: “Sao thế?”
Cô cười tươi rói, che mặt lại, len lén nhìn anh: “Noãn Noãn nói anh là người nhà của em đó.”
Trình Diễm nhẹ nhàng gõ lên trán cô một cái: “Không phải sao?”
Cô ngượng ngùng gật đầu, rồi quay đầu đi, đưa phần gáy về phía anh: “Khi nào mới được lớn nhanh đây…”
“Tại sao lại muốn lớn nhanh vậy?”
“Vì muốn kết hôn với anh đó.” Cô vừa nói xong liền cảm thấy ngại ngùng, cúi đầu trốn tránh.
Ngày chụp ảnh tốt nghiệp, thời tiết rất đẹp. Nhà trường cho phép học sinh mặc đồng phục lớp, nên khắp sân trường ngập tràn những bộ trang phục đầy màu sắc.
Lớp 5 phải chụp ảnh với đồng phục trường trước, rồi mới chụp ảnh với đồng phục lớp. Các học sinh đều mặc đồng phục trường, chụp xong loạt ảnh đầu tiên thì quay lại lớp để thay đồ. Đồng phục của nữ là áo sơ mi và váy xếp ly dài đến bắp chân, trông khá trang nhã. Nam thì đơn giản hơn, chỉ cần mặc sơ mi trắng và quần đen.
Trình Diễm thay áo xong, cầm theo chiếc áo ngắn tay của đồng phục trường, đứng dựa vào lan can hành lang gần nhà vệ sinh để đợi Lâm Đang. Mấy bạn học cùng lớp với anh từ năm nhất đi ngang qua, cười trêu: “Đợi ai thế?”
Anh khẽ mỉm cười gật đầu. Một lát sau, Lâm Đang và Tống Noãn vừa chỉnh nơ áo, vừa đi ra từ nhà vệ sinh.
“Mình nghĩ là phải như thế này, cậu nhìn xem.” Tống Noãn chỉnh lại nơ cho Lâm Đang, nhìn trái nhìn phải rồi nói: “Mình thấy vậy mới đúng, cậu bảo cậu ấy xem thử đi.”
Lâm Đang rón rén bước tới trước mặt Trình Diễm, nhẹ nhàng hỏi: “Nhìn thế này có ổn không?”
Trình Diễm đưa tay chỉnh lại cổ áo phía sau cổ cô: “Như vậy là đẹp rồi.”
“Anh… anh đi thôi…” Cô cảm thấy mọi người xung quanh đang nhìn mình, ngượng ngùng hối thúc.
Lâm Đang và Tống Noãn vẫn đi phía trước, Trình Diễm theo sau. Nhà trường thuê một đội chụp ảnh chuyên nghiệp, mỗi lớp phải xếp hàng chờ tới lượt, nên bây giờ vẫn chưa đến lượt lớp họ. Tống Noãn kéo hai người ra chỗ khán đài trên sân trường để chụp ảnh. Lúc này, học sinh chủ yếu đang tụ tập dưới sân, nên khu khán đài khá vắng vẻ.
Lâm Đang và Trình Diễm ngồi trên ghế xanh của khán đài, Tống Noãn đứng phía dưới chụp. Cô nàng cầm máy ảnh chuyên nghiệp, tư thế chụp rất chuyên nghiệp, thu hút nhiều người khác đến nhờ chụp ảnh.
Người vây quanh càng lúc càng đông, Lâm Đang bắt đầu thấy không thoải mái. Trình Diễm nắm tay cô, hai chiếc vòng tay giống hệt nhau trên cổ tay hai người chạm vào nhau, làm những người xung quanh cười ầm lên.
Tiếng cười đùa khiến thầy giám thị phải đến xem. Thầy chen vào đám đông, đối diện với ánh mắt của Trình Diễm: “Các em đang làm gì ở đây?”
Trình Diễm bình tĩnh đáp: “Chúng em đang chụp ảnh tốt nghiệp.”
Thầy giám thị khoanh tay: “Chụp ảnh tốt nghiệp cần phải nắm tay nhau sao?”
“Thầy muốn chụp cùng thì em cũng có thể nắm tay thầy mà.” Trình Diễm không chỉ nói, mà còn kéo tay Lâm Đang, đứng dậy tiến tới bên cạnh thầy giám thị và nắm tay thầy.
Tống Noãn nhanh tay bấm máy: “Thầy Trương! Thầy ngầu quá!”
Thầy giám thị không dễ bị lừa, chụp xong ảnh, mặt lại nghiêm túc: “Trình Diễm, sắp thi đại học rồi, thầy không muốn nói nhiều. Đừng làm chuyện gì quá đáng trước kỳ thi, hãy tập trung ôn tập và thi thật tốt.”
“Em cảm ơn thầy đã nhắc nhở, em sẽ ghi nhớ.” Trình Diễm nói với vẻ nghiêm túc.
Thầy giám thị không còn gì để nói thêm, bước đi với dáng vẻ nghiêm nghị: “Nào, nào, còn bạn nào muốn chụp ảnh với thầy không?”
Sân trường vang lên tiếng cười rộn ràng, Tống Noãn ôm máy ảnh tới, đưa cho Lâm Đang: “Để cậu ấy chụp cho chúng ta.”
Lâm Đang đưa máy ảnh cho Trình Diễm: “Anh chụp giúp bọn em nhé.”
Trình Diễm cầm máy ảnh, theo sau hai cô bạn, chụp ảnh khắp nơi. Hai người họ cứ chụp một lúc lại xem ảnh, rồi xóa những bức không ưng ý, sau đó lại tiếp tục. Tống Noãn chỉ đạo Lâm Đang, còn Lâm Đang thì chỉ đạo Trình Diễm.
“Trình Diễm, anh ngồi xổm xuống chụp, Tống Noãn bảo như thế mới làm chân trông dài.”
“Trình Diễm, anh chỉnh lại ống kính một chút.”
“Trình Diễm…”
Tống Noãn không nhịn được, cảm thán: “Cậu ấy đúng là có tính nhẫn nại thật!”
Thật ra nếu không phải vì Lâm Đang, Trình Diễm chẳng bao giờ chịu ôm máy ảnh chạy lung tung như vậy. Nhưng bây giờ, anh vẫn ôm máy, cẩn thận kiểm tra từng tấm cho Lâm Đang, chỉ cần cô hài lòng, anh cảm thấy mọi công sức đều xứng đáng.