• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Xin lỗi, em không thể cùng anh đi ăn sáng hay đến phòng đàn được.”

“Không sao đâu.” Trình Diễm xoa đầu cô, hôn nhẹ lên đỉnh tóc, “Anh trai em nói nửa tiếng nữa phải về rồi, mau đi rửa mặt đi.”

Lâm Đang im lặng quay người, rửa mặt xong, thay đồ, đứng đợi ở cửa.

Trình Diễm khóa cửa cẩn thận, nắm tay cô đi ra ngoài.

Chưa đi được mấy bước, cô đột nhiên dừng lại: “Hình như em quên mang bó hoa hồng.”

Trình Diễm dẫn cô quay lại, nhét bó hoa hồng hồng đã hơi héo vào túi của cô, rồi bế cô lên xe đạp: “Được rồi, đi thôi.”

Anh đạp xe từ con đường nhỏ ra đường lớn, đi về hướng nhà Lâm Đang, đến cổng phụ khu nhà cô trong vòng nửa tiếng, đưa cô xuống dưới nhà.

Họ đứng đối diện nhau, tay trong tay. Lâm Đang lên tiếng trước: “Em vào nhà đây.”

Trình Diễm có linh cảm đây có thể là lần gặp cuối của họ, anh buông tay, nâng mặt cô lên và hôn sâu.

Lâm Đang vẫn chưa quen cách thở, động tác còn vụng về, nhưng cô vẫn vòng tay qua cổ anh, cố gắng đáp lại.

“Trình Diễm, em thấy hơi khó thở…” Lâm Đang khẽ đẩy anh ra.

Anh không ép, từ từ buông cô ra, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lâm Mặc đang đứng ở cửa sổ phòng ngủ của Lâm Đang.

Lâm Đang cũng cảm nhận được ánh nhìn của anh, quay lại nhìn, chạm phải ánh mắt của Lâm Mặc.

Cô không nhìn rõ, nhưng có thể cảm nhận được sự giận dữ trong ánh mắt đó. Cô có chút sợ, nhưng lại có chút tự tin, cô không còn là học sinh cấp ba nữa, yêu đương đâu có vi phạm luật pháp hay quy tắc nào.

Cô nhẹ nhàng lắc cánh tay của Trình Diễm, khẽ nói: “Anh về trước đi, em lên nhà.”

Trình Diễm cúi đầu hôn nhẹ lên má cô, nắm tay cô đi đến thang máy, bấm nút tầng ba rồi bước ra ngoài: “Khi nào em đi, nhớ nói với anh một tiếng, anh tiễn em.”

“Dạ.” Cô gật đầu, nhìn cửa thang máy từ từ khép lại, chàng trai trước mặt dần biến mất.

Thang máy lên đến tầng ba, cô bước ra, rẽ vào thì thấy Lâm Mặc đang đứng chờ ở nhà.

Cô không nói gì, tự mình vào nhà thay giày, rồi đi về phòng.

Đi ngang qua Lâm Mặc, cô bị anh ta nắm tay kéo lại: “Lâm Đang, em dám đi ngủ qua đêm với con trai, em còn biết xấu hổ không?”

Mắt Lâm Đang đỏ lên: “Anh ấy là bạn trai của em, em qua đêm với anh ấy thì có gì sai? Anh dựa vào đâu mà nói em không biết xấu hổ?”

“Bạn trai? Em mới bao nhiêu tuổi? Em hiểu gì về bạn trai?” Lâm Mặc kéo cô ra ngoài, “Đi với anh đến bệnh viện.”

Cô cố vùng ra: “Em tốt nghiệp rồi, em là người trưởng thành rồi, em muốn yêu đương thì yêu đương, anh có quyền gì cấm em? Buông em ra! Em không đi bệnh viện!”

Lâm Mặc thả cô ra, bực tức nói: “Em biết mình đang làm gì không? Em có chịu trách nhiệm được cho hành động của mình không? Đừng để sau này bị lừa, rồi quay về khóc lóc với gia đình.”

“Dù em có bị lừa thì đó cũng là do em tự nguyện, em sẽ không khóc với mọi người, cũng không cần anh quản!” Lâm Đang quay người chạy vào phòng, đóng sầm cửa lại.

Lâm Mặc kéo bà ngoại vừa bước ra khỏi phòng để phân bua: “Bà nhìn đi, nó mới bao nhiêu tuổi mà dám làm những chuyện như vậy, sau này không phải sẽ lộng hành sao?”

Bà ngoại nói: “Lâm Mặc, con nói vậy có hơi quá rồi.”

“Được rồi, được rồi! Vậy con không quản nó nữa, cứ để nó theo thằng nhóc đó, đừng có về nhà nữa! Con muốn xem hai đứa nó sống thế nào!” Lâm Mặc cởi giày, ngồi lại xuống ghế sô pha.

Bà ngoại lườm anh ta một cái, đi đến gõ cửa phòng Lâm Đang, khẽ hỏi: “Đang Đang, bà vào được không?”

Cửa khẽ kêu một tiếng, bà ngoại mở cửa, nhìn thấy cái chăn phồng lên thành một cục, bà đi vào, ngồi bên giường, nhẹ nhàng nói: “Đang Đang, tối qua con ở nhà cậu bạn đó qua đêm phải không?”

Lâm Đang rầu rĩ đáp: “Dạ.”

Bà ngoại im lặng một lúc, rồi thở dài nói: “Con lớn rồi, có thể tự do lựa chọn người yêu, nhưng con gái phải biết tự trọng, con với cậu ấy…”

“Yêu nhau thì không được hôn nhau sao?” Cô chui ra khỏi chăn, đầu tóc bù xù, nhìn bà ngoại, “Con chỉ hôn anh ấy thôi, chẳng lẽ vậy là không biết tự trọng, không biết xấu hổ sao?”

“Không phải, không phải.” Bà ngoại vội vã giải thích, như trút được gánh nặng trong lòng, “Là do chúng ta nói nặng lời quá, hai đứa con có thể làm những việc mà người yêu làm, nhưng nhất định phải có biện pháp bảo vệ.”

Lâm Đang không hiểu lắm, cô cũng không muốn thảo luận chuyện này với người nhà, cô biết họ không thích Trình Diễm. Cô đáp: “Con biết rồi.”

“Được rồi, chuẩn bị đồ đi, anh con đã đặt vé máy bay, ngày mai hai đứa bay.”

Lâm Đang bỗng không còn giận nữa, lần này về Anh, bà ngoại không đi cùng cô. Cô từ từ ngồi dậy, cúi đầu xin lỗi: “Bà ơi, con xin lỗi, con không nên to tiếng với bà.”

Bà vỗ nhẹ vai cô: “Bà cũng không nên tùy tiện phán xét rằng con không biết tự trọng.”

Có rất nhiều điều, nhiều kiến thức về cơ thể, bà không biết phải nói với cô thế nào để cô hiểu, cũng không nên áp đặt suy nghĩ của mình lên cô.

Hai bà cháu hòa giải với nhau, Lâm Đang đứng dậy thu dọn đồ đạc, còn bà ngoại trở về phòng đọc báo, chỉ còn lại Lâm Mặc ngồi một mình trên ghế sô pha, vẫn giận dữ.

Anh ta đứng lên, đứng trước cửa phòng Lâm Đang, nhìn cô thu dọn đồ, chỉ trỏ: “Cái thứ rác rưởi gì thế mà cũng đem lên máy bay?”

Lâm Đang ôm chiếc máy bay mô hình cũ kỹ, không nói lời nào.

Ánh sáng chiếu qua, Lâm Mặc nhìn thấy chiếc nhẫn trên ngón tay cô, anh ta mỉa mai: “Đeo cái thứ rẻ tiền gì thế, đây là quà của bạn trai em à?”

Lâm Đang bực tức: “Anh chẳng hiểu gì cả! Đây là thứ tốt nhất mà anh ấy có thể tặng rồi!”

Lâm Mặc không quan tâm: “Mẹ tốn bao nhiêu tiền cho em mỗi năm, cả nhà đều chiều chuộng em, kết quả em lại coi trọng thằng nhóc đó hơn à?”

“Là anh không bằng anh ấy, mẹ rất tốt, bà ngoại rất tốt, ba cũng tốt, họ đều quan trọng như anh ấy trong lòng em, chỉ có anh là không quan trọng chút nào!”

Lâm Mặc bị câu nói đó làm tổn thương, đứng ngẩn ngơ một lúc lâu, rồi quay vào phòng mình.

Lâm Đang không để ý đến anh ta, tiếp tục thu dọn đồ đạc, chiếc mô hình máy bay cũ, hoa ngọc lan kẹp trong từ điển, và cả bó hoa hồng, cô đều mang theo.

Còn những con cá trong bể, đáng lẽ cô nên giao lại cho Trình Diễm, nhưng thời gian không cho phép, cô chỉ có thể thả chúng xuống ao nhỏ dưới khu nhà.

Sáng hôm sau, cô cùng gia đình lên xe đến sân bay, ở cổng sân bay, cô nhìn thấy Trình Diễm.

Anh mặc bộ đồng phục xanh trắng, trên ba lô vẫn còn treo chiếc chuông nhỏ.
Chính tiếng chuông đó đã khiến Lâm Đang nhận ra anh ngay lập tức.
Cô khoác ba lô, chạy đến chỗ anh: “Trình Diễm!”
Mọi người xung quanh đều quay đầu nhìn, Trình Diễm cũng quay lại.
Anh nhanh chóng tiến tới, ôm cô vào lòng.

“Lâm Đang, em có muốn lấy hành lý của mình không?!” Lâm Mặc tức giận đến xanh mặt.
“Anh vào trước đi, chờ em ở sảnh, em sẽ vào sau.” Cô dặn dò, quay lại, mới nhớ ra cầm gậy dò đường, dò đường trên mặt đất.
Với dáng vẻ đó, cô không thể tự mình mang hành lý được, Lâm Mặc giành lấy vali từ tay cô rồi lặng lẽ đi vào, cô và bà ngoại theo sau.

Vào đến sảnh sân bay, Lâm Đang chào bà ngoại rồi tiến về phía Trình Diễm.

Trình Diễm đã nhìn cô từ xa, thấy cô bước tới thì lập tức chạy vội đến ôm chặt lấy cô.

“Anh trai em còn phải làm thủ tục, mình vẫn có thể ngồi lại một chút.” Cô kéo anh ngồi xuống hàng ghế chờ, rồi nhẹ nhàng nói, “Em đã thả những con cá anh tặng em rồi.”

“Ừ.” Trình Diễm chăm chú nhìn cô.

Cô tiếp tục luyên thuyên: “Mô hình máy bay và bó hoa anh tặng em, em đều mang theo hết. Sau này nhớ anh, em sẽ lấy ra ngắm.”

“Ừ.”

“Em nghe thấy hình như bên kia có tiếng đàn, mình qua xem thử nhé.” Cô nghển cổ nhìn về phía trước, không thấy gì cả, liền kéo Trình Diễm đi tới tận cuối sảnh và thấy một chiếc đàn piano đặt ở đó.

Cô mỉm cười: “Em sẽ hỏi cô bảo vệ xem có được đàn không.”

Trình Diễm nhanh chóng chạy tới rồi quay lại: “Được đàn mà.”

Lâm Đang kéo anh ngồi xuống trước cây đàn, đặt tay lên phím, nghiêng đầu hỏi: “Anh muốn nghe bài gì?”

Anh đáp: “Bài đó đi.”

Lâm Đang biết ngay anh đang nói đến bài nào. Cô bắt đầu dò dẫm tìm đúng vị trí phím và bắt đầu chơi.

Đó là bài hát mà cả hai đã từng nghe trong phòng máy tính và từng hát chung ở phòng đàn, một bài có nhịp điệu mạnh mẽ và hơi vui tươi.

Nhưng không hiểu vì sao, khi nghe cô đàn, nước mắt Trình Diễm cứ thế trào ra không ngừng.

Ba phút sau, khi tiếng nhạc dừng lại, Lâm Đang dắt Trình Diễm rời khỏi chiếc đàn, tiến về phía khu vực kiểm tra an ninh.

Đi qua một góc quẹo, đến bên một cửa hàng đã đóng cửa, Trình Diễm dừng chân lại.

Lâm Đang quay người, nhìn anh: “Sao thế?”

Anh kéo cô vào lòng, ôm chặt, đầu tựa lên vai cô, giọng nghẹn ngào: “Anh sẽ sớm đến đón em, đừng chơi với ai khác, đừng thích ai khác, đợi anh nhé.”

“Em sẽ đợi anh, bao lâu cũng được, em nhất định sẽ đợi anh.” Lâm Đang ôm chặt lại.

“Đang Đang…” Anh nâng mặt cô lên, đặt môi mình lên môi cô, “Anh yêu em.”

Lâm Đang muốn đáp lại, nhưng môi đã bị anh chặn lại. Trình Diễm hôn mãnh liệt đến mức kỹ năng đổi hơi mà cô vừa học được cũng chẳng còn tác dụng, cô cảm thấy mình không thở nổi.

“Trình Diễm, em không thở nổi, anh dạy em đi.” Cô vừa đẩy anh vừa hỏi.

Trình Diễm vừa cười vừa khóc, nước mắt bắn lên cả mặt cô. Anh nghẹn ngào chỉ dẫn: “Thế này này… thở bằng mũi, hiểu không?”

Cô nếm được vị mặn chát từ nước mắt anh, cay cay và đắng đắng, cô nói: “Em vẫn chưa rành lắm, sau này anh dạy thêm vài lần nữa nhé.”

Không thể kìm nén được nữa, Trình Diễm ôm cô khóc nức nở: “Đừng quên anh, đừng quên anh… Đang Đang, đừng quên anh…”

Lâm Đang cũng ôm anh thật chặt, nghẹn ngào: “Em sẽ không bao giờ quên anh…”

Xung quanh, những hành khách qua lại, có người bước nhanh hơn, có người chậm lại nhìn.

Lâm Đang nhẹ nhàng vỗ vào lưng cậu thiếu niên đang cúi gập vì nước mắt, khẽ nói: “Trình Diễm, em phải đi rồi.”

“Ừ.” Trình Diễm từ từ buông tay, không lau nước mắt, cúi đầu, mái tóc rủ che khuất đôi mắt. Anh nắm tay cô, bước từng bước chậm rãi, cuối cùng cũng giao cô lại cho Lâm Mặc.

Anh đứng ngoài hàng rào ngăn, nhìn Lâm Đang qua cổng an ninh, dần dần khuất xa.

Đợi thật lâu sau, có nhân viên an ninh đến hỏi sao anh lại đứng khóc một mình ở đây, có phải cãi nhau với bố mẹ không. Anh lắc đầu rồi bước chậm chạp rời khỏi sân bay.

Bốn phía, gió nóng phả vào, làm phồng lên chiếc áo đồng phục. Anh cảm nhận được vật gì đó trong túi quần.

Anh thò tay vào túi, lấy ra một phong bì với hình nhân vật hoạt hình.

Bên ngoài phong bì được vẽ nguệch ngoạc bằng bút màu nước: “Trình Diễm, sắp đến mùa đông rồi, nhớ mua kem dưỡng tay bôi vào, đừng để bị tê cóng nữa nhé.”

Bên trong phong bì, có ba nghìn năm trăm hai mươi tám tệ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK