• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Đang có chút tức giận, quay mặt đi: “Buổi hòa nhạc sắp kết thúc rồi.”

Trình Diễm liếm đôi môi khô ráo, chùi tay vào áo đồng phục màu trắng, sau đó nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô: “Xin lỗi cậu, tôi có việc nên tới trễ.”

“Cậu không tới được sao không báo trước với mình?” Lâm Đang đẩy anh ra.

Tay anh giơ giữa không trung, không biết nên đặt ở chỗ nào.

Khi này cũng đúng lúc kết thúc buổi hoà nhạc, từng nhóm người đi ra cửa, ánh mắt đều nhìn về phía bên này, tự động tránh xa chỗ bọn họ.

“Thành thật xin lỗi…” Trình Diễm từ từ hạ tay xuống, cuộn thành quyền, “Buổi chiều còn diễn không? Tôi sẽ xem cùng cậu nhé?”

“Mình không muốn xem nữa.”

Trình Diễm trầm mặc một lát: “Vậy cậu định về nhà liền hả? Tôi đưa cậu về…”

Thấy Lâm Đang im lặng, Trình Diễm cũng không dám nói nữa. Hai người như hai đứa ngốc đứng giằng co ở cửa, để mặc dòng người qua lại dòm ngó.

“Mình về đây.” Lâm Đang càng nghĩ càng ấm ức, xoay người rời đi.

Trình Diễm lập tức cản lại, xung quanh rất đông người, sao anh có thể để cô đi một mình.

“Đừng có kéo mình!” Lâm Đang hất tay anh ra, muốn đi về phía trước, “Cậu là đồ lừa đảo!”

Anh không chịu buông tay làm Lâm Đang càng giận hơn, dồn hết sức lực đẩy anh ra, nhưng lại vô tình chạm vào vết thương bên anh hông anh, khiến anh đau đến mức kêu thành tiếng.

“Mình…” Lâm Đang ngưng làm mình làm mẩy, mở to hai mắt nhìn anh, “Mình làm cậu bị thương hả?”

“Không có, hồi sáng tôi bất cẩn nên ngã bị thương.”

Nghe vậy, Lâm Đang tự động vì anh mà bổ sung lý do trong đầu: “Do buổi sáng bị thương nên cậu mới không kịp trả lời tin nhắn của mình à?”

“Ừm.” Anh không tìm ra cái cớ nào tốt hơn.

“Ngã ở đâu vậy? Có nghiêm trọng không?” Lâm Đang giữ chặt cánh tay anh, nhìn trái phải một lượt, “Sao vừa rồi không nói mình biết? Cần đi bệnh viện không?”

Anh nắm ngược lại cổ tay cô: “Không sau đâu, không cần đi bệnh viện, không phải cậu muốn xem hoà nhạc à? Để tôi đi hỏi xem chiều nay còn diễn không.”

Lâm Đang bị anh lôi vào sảnh chính, được thông báo hôm nay chỉ có một suất diễn, không biểu diễn vào buổi chiều.

Hai người yên lặng đi ra cửa, Trình Diễm buông tay ra, thấp giọng nói: “Xin lỗi nhé.”

Lâm Đang lắc đầu: “Mình không trách cậu, việc ngoài ý muốn thôi mà. Không ấy, tụi mình đi chỗ khác chơi đi?”

“Cậu muốn đi đâu chơi?”

“Đi thuỷ cung đi, ở đó mát.”

Trình Diễm vặn vẹo chân: “Ok.”

Lâm Đang kéo cổ tay anh đi về phía trước: “Mình đi xe tới, vừa hay để chú Lưu đưa tụi mình tới thuỷ cung.”

Bác tài xế hình như đã nhìn thấy hai người, ấn kèn hai cái, Lâm Đang nghe thấy âm thanh, chuẩn xác tìm được cửa xe, đẩy Trình Diễm lên xe, rồi sau đó bản thân cũng bước lên, đóng cửa xe lại.

“Chú Lưu, nhờ chú đưa tụi con tới thuỷ cung.”

Bác tài nhìn hai người qua kính chiếu hậu, khởi động xe, thuận miệng hỏi: “Giữa trưa không về nhà hả? Không chừng bà Lâm sẽ sốt ruột lắm.”

Lâm Đang điện thoại ra: “Con sẽ gọi thông báo với bà ngoại một tiếng ạ.”

Xe chạy vững vàng, Lâm Đang chờ cuộc gọi kết nối, nhìn thoáng qua Trình Diễm, chọc chọc cánh tay anh, cười với anh một cái.

Điện thoại được nhận, cô nâng cao giọng nói, giọng nói bà ngoại truyền đến từ đầu dây bên kia: “Alo? Đang Đang hả, sao vậy con?”

Trong lòng cô có chút thấp thỏm, tay nắm chặt thành ghế: “Bà ngoại, con định đi đến thuỷ cung chơi với bạn học, giữa trưa sẽ không về đâu ạ.”

“Ừ ừ…” Im lặng một lúc “Đi đi, nhớ chú ý an toàn, buổi tối về sớm một chút.”

Lâm Đang vui vẻ đáp lại, rồi tắt điện thoại. Cô biết chú Lưu đã nghe thấy nên không nói gì thêm, quay đầu trò chuyện với Trình Diễm: “Mình có hơi đói bụng, cậu muốn ăn gì không? Tụi mình cùng đi.”

Trình Diễm thu lại ánh mắt đang nhìn ngoài cửa xe, giọng nói nhẹ nhàng: “Tôi sao cũng được, cậu muốn ăn gì?”

Cô suy nghĩ, nhìn về phía trước: “Chú Lưu ơi, trước tiên chú đưa tụi con đến nhà hàng lần trước bà ngoại và con tới ăn đi, là chỗ đã đăng ký hội viên và thường xuyên đến đó ạ.”

“Được.” Bác tài xế đổi hướng.

Lâm Đang vừa ý gật đầu, dựa vào ghế, dùng ngón móc vào quay cặp của Trình Diễm: “Trình Diễm, cậu đang nghĩ gì vậy?”

Trình Diệm liếc qua gương chiếu hậu với tài xế, nhanh chóng thu lại ánh mắt, nói nhỏ: “Không nghĩ gì cả.”

“Tuần sau là đến kỳ thi cuối kỳ rồi, xem ra tuần sau cũng không thể đi xem hòa nhạc.”

“Nếu cậu muốn thì cứ đi thôi.”

“Không được, cô giáo đã nói, kỳ thi cuối kỳ lần này sẽ tặng thẻ mua sách ở nhà sách Tân Hoa cho mười người đứng đầu, cậu phải chăm chỉ học tập.”

Trình Diễm vuốt ve lục lạc màu hồng nhạc trong tay, môi cong nhẹ, trong giọng nói mang theo chút ý cười: “Cậu tin tưởng tôi thế à?”

Lâm Đang nghiêng đầu nhìn anh: “Bởi vì ngày nào mình cũng ở cạnh cậu, mình tin rằng cậu chắc chắn sẽ đạt được thành tích tốt.”

Trong lúc nói chuyện, xe đã dừng trước cửa nhà hàng, Lâm Đang nắm cổ tay Trình Diễm, dắt anh đi vào trong.

Đây là một nhà hàng có mặt tiền độc lập, phong cách trang trí khá đơn giản, bên trong không đông khách mấy. Nếu chỉ nhìn bề ngoài, chắc chắn khó tưởng tượng được giá cả ở đây đắt đỏ như thế nào, ít nhất đối với Trình Diễm thì rất đắt.

Anh đi theo Lâm Đang vào trong, tiến vào một phòng nhỏ, thấy Lâm Đang quen thuộc nói chuyện và gọi món ăn với nhân viên phục vụ.

“Mình gọi hai món là lẩu hải sản với rau xào, cậu nhìn xem còn muốn ăn thêm gì không?” Lâm Đang đưa menu qua.

Trình Diễm không nhận lấy: “Bao nhiêu đủ rồi.”

Lâm Đang gật đầu, rồi quay đầu nói với nhân viên phục vụ: “Vậy thêm hai món khai vị và một bình nước trái cây tươi.”

Người phục vụ cầm menu đi ra ngoài, Lâm Đang đứng dậy đi đến cạnh Trình Diễm: “Trình Diễm, mình muốn ngồi cùng một phía với cậu.”

Trình Diễm rời khỏi ghế, để cô ngồi vào bên trong, rót nước trái cây mới mang đến cho cô.

“Trình Diễm, chừng nào tới sinh nhật cậu?” Cô nhận ly nước trái cây uống một ngụm, hỏi.

“Trong tháng mười.”

“Ngày mấy tháng mười?”

Trình Diễm lắc đầu: “Không nhớ rõ.” Anh chưa từng mừng sinh nhật lần nào.

Lâm Đang đang định nói nào có ai không nhớ rõ sinh nhật của mình, thì lại nhịn xuống. Đối với hiểu biết về Trình Diễm của cô, anh đúng là không giống những người khác, có lẽ anh thật sự không biết.

“Vậy à…” Cô nói.

“Cậu hỏi chuyện này làm gì?”

“Mình muốn tặng quà sinh nhật cho cậu.”

Trình Diễm và Lâm Đang đều nghĩ đến chuyện này, anh cũng muốn tặng quà cho cô. Anh nhớ rõ sinh nhật của cô là ngày hai mươi tám tháng sáu. Ngày đó hẳn là rơi vào kỳ thi cuối kỳ, anh muốn thi xong mới đưa quà cho cô, nên mãi không đề cập đến chuyện này.

Đối với chuyện tặng quà cho Lâm Đang, anh vừa mong chờ lại vừa vui vẻ, nhưng anh không quen với việc nhận những lời như vậy, hai tay đặt trên ống quần đồng phục cứ khều liên tục, chỉ thốt ra được một câu: “Cảm ơn cậu…”

Lâm Đang cong môi: “Đừng khách sáo.”

Đồ ăn từ từ được dọn lên, đợi Lâm Đang bắt đầu ăn, Trình Diễm mới động đũa.

Anh không biết xử lý hải sản có vỏ, nhìn động tác cầm kéo của người phục vụ, anh cũng lấy kéo làm theo, lột được một đống thịt và để vào dĩa nhỏ của Lâm Đang

“Cậu cũng ăn đi.” Lâm Đang lại gắp vào chén của anh.

“Hai bạn ăn đi, tôi làm được rồi.” Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh cười nói, “Hai bạn là một cặp đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK