• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Mặc suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng, anh ta cố nén lại sự buồn cười trong cổ họng, ho khan hai tiếng rồi nghiêm giọng nói: “Chuyện đó anh không chắc được, nhưng sau này em phải giữ khoảng cách với cậu ta, hiểu chưa?”

Lâm Đang vẫn mím chặt môi, không nói gì.

“Em thích cậu ta ở điểm nào?” Lâm Mặc không muốn tiếp tục dọa cô em gái, chuyển sang một chủ đề khác.

Cô nhớ đến lời Tống Noãn nói về việc học giỏi, liền đáp: “Cậu ấy học rất chăm chỉ, thành tích cũng tốt, thi đứng thứ hai trong toàn khối, thầy giáo bảo cậu ấy có cơ hội lọt vào top 50 toàn tỉnh.”

Lâm Mặc tỏ vẻ khó tin, trong lòng nghĩ chỉ có thế thôi à, nhưng anh ta vẫn định bàn bạc nghiêm túc: “Thành tích của Hứa Phục Triều cũng rất tốt, còn được tuyển thẳng nữa đấy.”

“Em không thích anh ta.” Cô chỉ thích Trình Diễm, bất kể người khác có tốt đến đâu, cô chỉ thích Trình Diễm mà thôi.

“Em có hiểu thế nào là thích không?” Lâm Mặc nghĩ rằng cô chỉ đang làm loạn, học những thứ linh tinh ở trường, chạy theo mốt này mốt nọ.

“Không gặp cậu ấy thì nhớ, thấy cậu ấy đi với người khác thì buồn, muốn cả đời ở bên cậu ấy.” Lâm Đang nói một cách nghiêm túc. “Ngay cả bây giờ, khi em nói những điều này, em cũng chỉ nghĩ đến cậu ấy.”

Lâm Mặc có chút bất ngờ trong chốc lát, nhưng ngay sau đó anh ta lại không mấy để tâm. Anh ta vẫn nghĩ rằng Lâm Đang chỉ là trẻ con chơi trò gia đình, chẳng hiểu gì cả.

Anh ta vốn không phải là người kiên nhẫn, không muốn bàn luận với đứa trẻ con về những vấn đề của người lớn, nên vẫy tay và nhắc lại: “Phải giữ khoảng cách với cậu ta.”

Nói xong, anh ta bước nhanh ra khỏi phòng, để lại Lâm Đang một mình trong căn phòng tĩnh lặng.

Lâm Đang nhìn vào chiếc vòng tay trên cổ tay, nghĩ ngợi nhiều điều, rồi chạm vào bụng, cảm thấy vừa lo lắng vừa tò mò. Cô tự hỏi liệu mình có thể mang thai không? Giống như mẹ cô đã sinh ra cô vậy… Và liệu đứa trẻ của cô có thể nhìn thấy không?

Cô muốn tìm Trình Diễm nói chuyện, gửi tin nhắn cho anh nhưng không nhận được hồi đáp. Cô cũng thử chạm vào chuỗi hạt trên vòng tay nhưng vẫn không có ai trả lời, đành thôi.

Vào đêm giao thừa, cô vẫn đi ngủ sớm như thường lệ, đã gửi lời chúc mừng năm mới đến bạn bè trước đó. Mấy người bạn khác đều đã trả lời, chỉ có Trình Diễm là không.

Đã qua một ngày một đêm rồi mà Trình Diễm chưa trả lời tin nhắn của cô, khiến cô cảm thấy có chút buồn, ngay cả trong giấc mơ cũng mơ thấy anh.

Khoảng hai giờ sáng, chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường sáng lên, nhưng cô không nhìn thấy vì đang ngủ say.

Điện thoại reo cho đến khi chuông báo hết cả bài hát, Trình Diễm mới đặt điện thoại xuống, không gọi lại nữa.

Anh ngồi trên sàn bên cạnh giường, tựa vào thành giường, nhìn ra ánh trăng mờ ngoài cửa sổ, để gió lạnh lùa vào từ ngoài cửa, đôi mắt thoáng có chút ngấn lệ nhưng khuôn mặt lại trông bình thản lạ kỳ.

Tối hôm nay… chính xác hơn là tối qua, khi vừa về đến nhà sau khi giao xong đơn hàng, anh vẫn còn lo liệu bố có ở nhà không. Thì bỗng điện thoại reo, là cuộc gọi từ đồn cảnh sát báo rằng bố anh đã gặp chuyện.

Trong khoảnh khắc đó, anh nghĩ rất nhiều, không biết có phải bố lại gây ra rắc rối gì, có phải lại nợ nần hay không, liệu có ai đến đòi nợ anh không, và liệu anh có nên bỏ trốn ngay lập tức.

Nhưng khi nghĩ đến Lâm Đang, anh lại không nỡ chạy trốn.

Nếu chạy đi, có lẽ sau này anh sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa. Vì vậy anh chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất và đến hiện trường tai nạn như cảnh sát đã chỉ dẫn.

Cảnh sát cho anh biết bố anh bị tai nạn giao thông, bị xe tông bên lề đường, lỗi gần như hoàn toàn thuộc về bên kia, và họ phải bồi thường cho anh một khoản tiền lớn.

Anh chỉ đứng ngoài hàng rào cảnh giới, ngẩn ngơ nhìn vũng máu trên đất, lắng nghe tiếng còi xe cấp cứu không ngừng vang lên.

Cho đến khi có ai đó bảo anh hãy kiềm chế nỗi đau, anh mới nhận ra mặt mình đã ướt đẫm.

Thì ra anh đã khóc.

Khoảnh khắc đó, cảm xúc của anh thật phức tạp, có lúc anh đau đớn nghĩ rằng từ nay mình không còn người thân nào nữa.

Nhưng chỉ trong tích tắc, anh lại tỉnh táo trở lại. Đó là một sự nhẹ nhõm mà anh chưa bao giờ cảm nhận được, như thể gánh nặng khổng lồ trên lưng bỗng nhiên được dỡ bỏ, thậm chí anh còn cảm thấy hít thở dễ dàng hơn nhiều.

Sau đó, anh không nhớ rõ đã xảy ra những gì, chỉ cảm thấy đầu óc mơ hồ, dường như đã ký rất nhiều giấy tờ, và cuối cùng được cảnh sát đưa về nhà.

Anh ngồi tựa vào thành giường, cười khẽ vài tiếng, bỗng cảm thấy thế giới này thật không chân thực, mọi nỗi đau đến và đi đều thầm lặng như vậy.

Trên giường, điện thoại reo hai tiếng. Anh đứng dậy xem, là chú cảnh sát đã kết bạn với anh hôm nay, gửi tin nhắn nhắc anh ngày mai đến đồn cảnh sát để xử lý một số việc còn lại.

Anh không trả lời, chỉ đóng cửa phòng lại, lấy chiếc khăn quàng mà anh vẫn để trong túi ra, ôm vào lòng, nằm trên giường, nhìn chằm chằm vào chiếc đèn huỳnh quang trên trần nhà.

Anh cũng không biết mình đã ngủ thiếp đi từ lúc nào. Khi tỉnh dậy, vẫn thấy chiếc khăn quàng được ôm trong lòng, và trên điện thoại có vô số tin nhắn từ Lâm Đang.

Đột nhiên, thế giới trở nên thật hơn bao giờ hết.

-“Sao cậu gọi cho mình muộn thế? Lúc đó mình ngủ mất rồi. Có chuyện gì quan trọng không?”

-“Sao cậu không trả lời tin nhắn mình suốt hai ngày qua? Cả giao thừa cũng chẳng nhắn gì nữa. [khóc.jpg]”

Anh mỉm cười nhẹ, quàng khăn lên, gửi lại một tin nhắn thoại: “Cậu còn muốn cá nhỏ không?”

Lâm Đang nhận được tin nhắn khi đã gần trưa. Cô không hiểu lắm, nhưng nhớ ra lần trước Trình Diễm từng nói sẽ tặng cô vài con cá, mà mãi chưa đưa.

Cô nhắn lại: “Có… nhưng cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của mình.”

Tin nhắn gửi đi, bên kia lại im lặng không hồi âm.

Lâm Đang có chút thất vọng. Sau bữa tối, khi định cầm điện thoại lên hỏi lại lần nữa thì thấy tin nhắn của Trình Diễm:

“Tôi đang ở dưới nhà cậu, cậu có thể xuống một lát không?”

Nhìn lại thời gian, đã nửa tiếng trước!

Cô lập tức định chạy ra cửa, nhưng chợt nhớ điều gì đó, liền chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, thấy bóng dáng quen thuộc đứng dưới gốc cây bên dưới. Cô khẽ chạm vào chuỗi hạt trên cổ tay, và như thể anh đã nhận ra, bóng dáng kia ngước lên nhìn.

“Mình xuống ngay đây!” Cô nhắn nhanh rồi lao ra ngoài.

Lâm Mặc đang xem TV thậm chí còn chưa kịp ngăn cô lại, chỉ nghe cô nói có chút việc ra ngoài một lát rồi sẽ về ngay. Anh ta ngơ ngác nhìn theo, chưa kịp đuổi theo thì đã thấy cô chạy qua con đường nhỏ dưới nhà, hướng về phía… một cậu thanh niên cao gầy.

“Sao cậu lại đến giờ này?” Lâm Đang khẽ vén mái tóc bay trước trán, “Cậu đã ăn gì chưa?”

“Tôi đến đưa cá cho cậu này, cậu nhìn đi.” Trình Diễm cười, giơ túi nhựa lên cho cô xem. “Bể cá đã được khử trùng rồi, cậu chỉ cần đổ nước vào và thả cá vào bể là xong.”

Lâm Đang thích thú nhìn những con cá, nhưng sau đó như nhớ ra điều gì, cô cố gắng kiềm chế nụ cười đang dần hiện trên môi. “Nhưng cậu vẫn chưa nói với mình, tại sao suốt mấy ngày qua không trả lời tin nhắn, mình nhắn vào chuỗi hạt cậu cũng không phản hồi.”

Trình Diễm mỉm cười nhẹ, giọng trầm ấm: “Mấy ngày qua tôi bận xử lý một số việc quan trọng. Giờ xong rồi. Từ nay tôi sẽ không bao giờ bỏ lỡ tin nhắn của cậu nữa. Đang Đang, chúc cậu năm mới vui vẻ.”

“Được thôi, mình tha lỗi cho cậu.” Cô không kiềm được, khóe miệng lại cong lên. Cô nhìn đàn cá, dùng tay khẽ chạm vào túi, rồi hỏi tiếp: “Cậu đã ăn tối chưa?”

“Chưa.” Trình Diễm đáp.

“Hay là… lên nhà mình ăn một chút nhé?”

Trình Diễm vừa định nói gì đó thì bị cắt ngang bởi một giọng nói vang lên từ phía trước: “Lâm Đang!”

Tim cô khẽ thắt lại, quay người lại nhìn Lâm Mặc đang từ dưới nhà đi đến. Cô nhanh chóng giải thích: “Em đã nói lần trước là muốn nuôi cá mà, bạn em đến đưa cá cho em thôi.”

“Em muốn gì thì bảo anh, sao phải phiền người khác?” Lâm Mặc bước đến, điềm tĩnh đứng chắn trước mặt cô, lạnh lùng nhìn Trình Diễm, “Trình Diễm, đúng không? Cậu vào khu nhà tôi bằng cách nào?”

Trình Diễm không trả lời, vì anh đã trèo tường vào.

“Tôi cảm ơn món quà của cậu, nhưng lần sau muốn gặp em gái tôi thì nhớ báo trước một tiếng, đừng trèo tường vào nữa.” Lâm Mặc lấy túi cá từ tay anh, khoác vai Lâm Đang và quay người rời đi.

Lâm Đang vừa đi vừa ngoái lại nhìn: “Trình Diễm, chúc cậu năm mới vui vẻ. Cậu về đi, ở đây gió lớn lắm.”

Chàng trai mỉm cười, ngoan ngoãn đáp: “Được.”

Chính cái “được” đó càng làm Lâm Mặc thêm bực bội. Anh ta gần như lôi Lâm Đang về nhà, trong đầu đã tính đến việc sẽ nhờ bà ngoại dạy dỗ cô một trận.

Nhưng Lâm Đang lại như không có chuyện gì xảy ra, thản nhiên nhận lấy bể cá và loay hoay thay nước.

Bà ngoại đi ngang qua, thấy cô đang bận rộn trên ban công liền hỏi: “Đây là từ đâu mà có vậy?”

Lâm Mặc thở dài, vẻ mặt pha chút tức giận: “Bà nghĩ xem?”

Bà ngoại lập tức hiểu ra, ngồi xuống cạnh anh ta, cùng thở dài: “Chuyện này phải làm sao bây giờ đây…”

Lâm Đang chẳng hay biết gì, sáng thứ hai cô vẫn vui vẻ đến trường, lần này là do anh trai đưa đi. Vừa bước xuống xe, cô đã thấy Trình Diễm đứng dưới gốc cây long não, nơi mà đã lâu rồi anh không đợi cô ở đó.

“Sao hôm nay lại đứng đây chờ mình?” Lâm Đang phấn khởi hỏi.

“Tống Noãn không đi cùng cậu vào buổi sáng nữa à?” Trình Diễm tìm đại một lý do.

Vừa nói xong thì tiếng còi xe đen vang lên hai lần, cửa kính xe từ từ hạ xuống, Lâm Mặc lộ ra khuôn mặt không mấy thiện cảm, lạnh lùng nhắc nhở: “Không lo học hành thì về nhà mà ở.”

Lâm Đang cắn môi, không thèm để ý đến anh trai, kéo tay áo Trình Diễm, khẽ nói: “Chúng ta vào trường đi.”

Trình Diễm không phản đối, thậm chí còn không thèm nhìn Lâm Mặc, nhưng ánh mắt tò mò của học sinh xung quanh lại không ngừng dõi theo hai người.

Cả hai cùng nhau đi vào lớp. Trên đường, Lâm Đang kể cho Trình Diễm nghe về chuyện chăm sóc cá, Trình Diễm chăm chú lắng nghe, thỉnh thoảng giải đáp thắc mắc của cô.

Vào đến lớp, ngồi lại chỗ của mình, như thường lệ, Lâm Đang lại nhắc Trình Diễm bôi thuốc trị cước tay.

Anh không nói gì, đợi đến khi đặt xong cặp sách, ngồi xuống ghế, anh xoay người lại đối diện với Lâm Đang, đưa tay ra, khẽ nói: “Cậu bôi cho tôi được không?”

Lâm Đang hơi ngẩn ra, khuôn mặt trắng trẻo dần đỏ lên từng chút một, cô khẽ đáp: “Được…”

Cô hồi hộp lấy thuốc ra, nhẹ nhàng bôi lên tay anh, cẩn thận xoa đều lên mu bàn tay.

Bôi được một lúc, cô không kiềm chế được, liền hỏi: “Sao hôm nay… lại nghĩ ra để mình bôi cho cậu?”

Trình Diễm cúi đầu, hàng tóc mái lòa xòa quét qua hàng mi, mắt anh dõi theo những đầu ngón tay mềm mại của cô, nhẹ nhàng nói: “Sau này… mỗi ngày cậu có thể bôi thuốc cho tôi được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK