Lâm Đang hồi thần, nghĩ ngợi rồi tiếp tục trả lời câu hỏi dựa trên đáp án lúc nãy.
Thẳng đến khi chuông báo tiết tự học buổi tối reo lên,cô đã làm xong phần trắc nghiệm của bài thi ngữ văn.
Lâm Đang uống một ngụm nước, háo hức hỏi: “Thế nào thế nào?”
Trình Diễm cười cười: “Đúng hơn 80%.”
“Vậy mình vẫn còn hy vọng nhỉ.” Lâm Đang đặt ly nước xuống, “Ngày mai tụi mình làm nốt phần còn lại, có thể làm hết các môn, chỉ trừ môn toán.”
“Môn toán có vài câu cậu nghe chắc chắn sẽ hiểu.” Trình Diễm cầm lấy ly nước của cô, tiện tay vặn chặt nắp.
Cô không tự tin lắm: “Thật chứ?”
Trình Diễm nói: “Thật mà, lát nữa tan học tôi giảng cho cậu nghe, khẳng định vừa nghe là hiểu liền.”
“Được đó!”
Liên tục mấy ngày, cô đều ở trong lớp làm bài thi, tuy không làm được nhiều nhưng cô lại nhận ra, những môn học bằng cách ghi nhớ hoàn toàn không khó đối với cô, nhưng những môn đòi hỏi sự tư duy, thì cô không làm được.
Cô gục xuống bàn mà than thở: “Sao mình chẳng hình dung được gì trong đầu vậy?”
Trình Diễm ngồi bên cạnh an ủi cô: “Nhưng trí nhớ của cậu rất tốt, những bài tôi mất hai tiếng để học thuộc, thì cậu chỉ cần hai mươi phút đã nhớ được.”
Cô mím môi: “Vậy mình chỉ có thể học thuộc những gì cần thuộc thôi, còn lại thì bó tay.”
“Có vài thứ tôi nghĩ cậu có thể hiểu được, chỉ là cần thêm chút thời gian, để tôi giảng cho cậu, nhé?”
“Được. Trình Diễm, cậu tốt quá.” Cô nhìn anh bằng vẻ mặt ngưỡng mộ, “Cậu thông minh lắm luôn, cũng rất chăm chỉ, còn đối xử với mình tốt cực, hì hì.”
Anh cảm thấy tim mình như muốn tan chảy, rất muốn xoa đầu cô. Anh nhìn quanh bốn phía, thấy không có nhiều trong lớp, cũng chẳng có ai nhìn sang chỗ hai người.
Vì vậy anh chầm chậm giơ tay lên, ngay khi sắp chạm vào đầu cô, bên ngoài đột nhiên truyền đến một trận kinh hô:
“Trời ơi! Trời ơi! Trời ơi! Thần liếm* của lớp mấy cậu được hạng nhì toàn khối đấy!!!”
(*舔神” (tiǎn shén) là một cách nói đùa hoặc mỉa mai trong tiếng Trung, xuất phát từ từ “舔狗” (tiǎn gǒu), có nghĩa là “liếm cẩu”, chỉ những người theo đuổi người khác một cách cực kỳ tận tụy và đôi khi đến mức hạ mình, làm mọi thứ vì đối phương mà không cần biết họ có đáp lại hay không.)
Một bạn nam cao to lạ mặt vọt vào trong lớp, kích động nói lớn: “Thần linh ơi! Sao mấy cậu còn bình tĩnh được vậy, cậu ta được hạng nhì đó, tổng điểm là 689, mọi người không thấy ngạc nhiên hả?”
Bạn nam ngồi ở bàn nhất chỉ tay về phía sau, thấp giọng nói: “Người anh em, cậu muốn nhìn đằng sau một cái không?”
Bạn nam cao to ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt của Trình Diễm, lập tức cười gượng: “Ngại quá anh bạn, không biết cậu cũng ở đây, à thì… Có điểm thi rồi, cậu có thể đi xem thử…”
Lời nói còn chưa dứt, lại có một bạn nam xông vào từ cửa sau: “Cmn! Mấy cậu biết gì chưa…”
Trình Diễm quay đầu, yên lặng nhìn qua.
Cậu trai kia lập tức dừng lại một chút, vừa xua tay vừa lùi về sau: “Xin lỗi, tôi đi lộn lớp…”
Lâm Đang ngồi bên cạnh hơi buồn cười, lén chọc vào chân Trình Diễm dưới bàn, khẽ hỏi: “Họ đang nói cậu hả? Cậu đi được hạng nhì toàn khối à? Mà thần liếm là gì vậy?”
Trình Diễm lặng lẽ bắt lấy ngón tay cô, rồi lại nhanh chóng buông ra, nhỏ giọng đáp: “Đang nói tôi, lần này hình như thi cũng ổn.” Còn về “Thần liếm”, anh cũng biết đại khái là bọn họ dùng từ này để mỉa mai anh.
“Muốn đi xem không?” Lâm Đang rút ngón tay nóng nực lại, nắm chặt trong lòng bàn tay.
“Cũng được.” Trình Diễm đứng dậy, sải bước dài, đứng bên cạnh cô, cùng cô đi ra ngoài hành lang.
Trước bảng thông báo điểm thi cực kỳ đông người, không biết ai đó trong đám đông nhỏ giọng nhắc nhở một tiếng, tất cả mọi người đều nhìn Trình Diễm và Lâm Đang, sau đó đám người tản ra như đàn chim bay đi, chỉ còn lại hai người bọn họ.
Lâm Đang nhìn thoáng phía sau, nhỏ giọng hỏi người bên cạnh: “Sao mọi người đi hết rồi?”
Trình Diễm đi về phía trước, đứng trước bảng thông báo, thoáng nhìn thấy một loạt cái đầu thò ra từ cửa lớp gần đó: “Tôi cũng không biết.”
“Thôi kệ đi, xem điểm đã.” Lâm Đang nheo mắt lại,
“Hảo đi, kia xem thành tích đi.” Lâm đang híp mắt, ngón tay dò từ trên xuống dưới ở vị trí thứ hai, lờ mờ thấy được chữ “Diễm”, vui mừng nói: “Trình Diễm, cậu xếp thứ hai thật kìa, cậu giỏi quá.”
Khoé miệng Trình Diễm mỉm nhẹ, anh không xem bảng điểm, mà lại cúi đầu nhìn đỉnh đầu người bên cạnh.
“Nhưng mình không thấy rõ bao nhiêu điểm…”
Còn chưa kịp nói xong, Trình Diễm đã bắt đầu đọc điểm cho cô. Điểm toán của anh gần như tuyệt đối, ngữ văn cũng khá, ba môn tổng hợp đều đứng đầu khối, chỉ có tiếng Anh là 120 điểm, không lọt vào trong top đầu của lớp.
Lâm Đang tự động xem nhẹ điểm này, nhìn anh bằng đôi mắt lấp lánh như ánh sao: “Trình Diễm, cậu giỏi thật sự luôn á, mình đã nói rồi mà, chắc chắn cậu sẽ đạt được thành tích tốt!”
Trình Diễm không nói gì thêm, chỉ cười đáp lại, rồi bảo cô quay về lớp.
Cô vẫn líu lo không ngừng, nói xong mới nhớ tới chuyện quan trọng hơn: “Điểm của cậu cao như vậy, hẳn là mình không thể thi cùng trường với cậu rồi.”
Trình Diễm nhìn thấy cô bĩu môi, vội vàng an ủi: “Tôi thấy cậu cũng sẽ thi rất tốt, còn nếu lỡ không may, thì tôi sẽ thi vào cùng trường với cậu.”
“Đâu có được.” Cô dựa vào lan can hành lang, khẽ chọc vào lòng bàn tay anh, “Cậu không thể vì mình mà làm lỡ tương lai.”
Trình Diễm đứng ở trước mặt cô, muốn bước đến ôm cô vào lòng, nhưng cuối cùng chỉ vươn tay chống lên lan can, giống như bảo vệ cô trong vòng tay mình.
Cô nói: “Mình sẽ nỗ lực học tập, kể cả không thể học cùng trường với cậu, thì mình sẽ thi vào một trường trong cùng thành phố.”
Trình Diễm hé môi, chỉ thốt ra một chữ: “Được.”
Sắp đến tiết tự học buổi tối, học sinh bắt đầu kéo vào khu dạy học đông hơn, Lâm Đang cảm giác có người đang nhìn mình, khẽ gọi Trình Diễm cùng đi vào lớp.
Trong lớp, có người đang bàn tán về điểm số, có người đang bật phim trên máy chiếu, cãi cọ ồn ào.
Lâm Đang nằm lên bàn học, nghiêm túc nói: “Sau này mình cũng sẽ học tiết tự học buổi tối! Mình có thể thể học từ vựng!”
Trình Diễm nói: “Vậy tôi sẽ làm thẻ từ vựng cho cậu.”
“Ý hay đó, Trình Diễm tốt quá đi.” Lâm Đang úp mặt vào cánh tay, chỉ để lộ đôi mắt cong như vầng trăng non. Cô có thể cảm nhận được ánh mắt ấm áp của Trình Diễm, nó khiến cô xấu hổ, quay đầu đi, nhìn về phía màn hình led: “Đang chiếu phim gì vậy?”
Trình Diễm nhìn thoáng qua, đáp: “《 Người kéo học yêu* 》.”
*Người kéo học yêu – Edward Scissorhands
Lâm Đang bị nhạc nền trong phim thu hút, cô ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn màn hình chăm chú: “Kể gì vậy?”
Bảng điện tử của lớp không có kết nối mạng, không biết ai đã chép bộ phim này vào bằng USB và chiếu lên, mấy ngày nay lớp học đều chiếu phim này. Trình Diễm đã xem sơ qua một lần, anh đáp: “Hình như là chuyện tình giữa một người đàn ông có tay là kéo và một cô gái bình thường.”
Lâm Đang nghe thấy thì cau mày: “Vậy là họ không thể nắm tay, cũng không thể ôm nhỉ?”
“Ừm.” Trình Diễm nói.
“Thế thì họ đáng thương quá rồi.” Lâm Đang lại nằm xuống bàn học, nhích từng chút đến gần Trình Diễm, đầu gần như dựa vào cánh tay anh, nói nhỏ, “Cũng may là tụi mình vẫn có thể nắm tay.”
Trình Diễm cảm thấy như bị một cái chuông lớn trong chùa cổ đánh trúng, cảm giác tê dại lan ra từ da đầu. Anh cũng chậm rãi tựa đầu lên cánh tay, lặng lẽ nhìn cô, thì thầm đáp: “Còn có thể ôm nữa.”
Lâm Đang nghiêng đầu, mỉm cười nhìn anh.
Cả thế giới như chỉ còn lại hai người, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, Lâm Đang như nhìn rõ được dáng hình của Trình Diễm, đôi mắt anh có hơi hẹp dài, sống mũi rất cao, bên cạnh chỗ cánh mũi và dưới khoé mắt hình như có một nốt ruồi nhỏ rất đẹp, xuống thêm chút nữa chính là đôi môi mỏng nhạt màu của anh.
Lúc cô gần như đã nhìn thấy rõ ràng, thì một trận ồn ào bên ngoài đột ngột kéo cô trở lại thực tại, không còn thấy rõ gì nữa.
“Cô ơi, cô ơi, khi nào giải bài thi ạ.”
Hoá ra là giáo viên đến.
Cô tức khắc dịch xa Trình Diễm một khúc, rồi ngồi ngay ngắn lại; Trình Diễm cũng thản nhiên ngồi chỉnh lại sách vở trên bàn.
“Thưa cô!” Bỗng dưng có người đứng lên lớn tiếng hỏi, “Nếu em nghi ngờ có người gian lận trong kỳ thi, thì làm thế nào để báo cáo ạ?”