Trình Diễm cuối cùng cũng buông tay, ôm lấy eo cô, hôn nhẹ lên má cô, giọng dịu dàng vô cùng: “Đang Đang, em còn thích anh không?”
“Thích.” Cánh tay quấn quanh eo cô siết chặt hơn một chút, cô vội vàng bổ sung, “Trình Diễm, em thích anh.”
“Đang Đang, anh yêu em.” Trình Diễm nhắm mắt lại, dụi nhẹ lên má cô, “Nước sắp nguội rồi, dậy đi nào.”
Anh giúp cô mặc lại từng món quần áo, rồi nắm tay cô bước ra khỏi phòng ngủ, bắt đầu thu dọn đồ đạc cho cô: “Em theo anh về nhé.”
Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, anh không biết khi nào visa mới được duyệt, anh nhất định phải đưa cô đi.
Lâm Đang ngồi bên giường, nhìn anh loay hoay với chiếc vali trên sàn, khẽ nói: “Trình Diễm, mùi hương trên người anh đã thay đổi rồi, em không nhận ra nữa.”
Động tác của Trình Diễm khựng lại, anh ngước lên nhìn cô, chợt như quay về mùa hè năm ấy, khi cô mặc đồ của anh, ngồi trên giường của anh, ôm lấy quần áo mới phơi khô và vui vẻ nói: “Có mùi của anh.”
Trái tim anh như trôi nổi bao lâu nay cuối cùng cũng tìm được chỗ dựa, những ngày tháng thấp thỏm lo âu bỗng chốc tan biến, anh bước nhanh tới, hôn lên má cô, giống như lần đầu tiên anh hôn cô vậy.
“Loại bột giặt đó không còn bán nữa, anh mãi không tìm được loại giống hệt.”
Lâm Đang chớp mắt: “Là mùi của bột giặt à?”
Trình Diễm mỉm cười: “Ừ.”
“Chuông của anh cũng tháo ra rồi, không còn tiếng nữa. Trước đây chỉ cần nghe thấy tiếng chuông là em biết anh đã đến.” Nói tới đây, nước mắt cô bắt đầu rơi, chẳng khác gì trước kia.
Trình Diễm ngẩn người, nhìn cô nhào vào lòng mình, nghẹn ngào: “Sao giờ anh mới đến đón em? Em đợi anh lâu lắm rồi, mỗi lần anh nói sắp đến, em đều vui thật lâu, nhưng rồi cuối cùng anh lại nói không thể, em nghe nhiều lần, rồi cứ nghĩ là lỗi của em, là do em không nên kỳ vọng nhiều như thế.”
“Xin lỗi… Anh không nên hứa hẹn những điều mà anh không chắc chắn…” Trình Diễm vỗ nhẹ lên lưng cô.
“Lâm Mặc nói anh lừa em, có khi anh đã có bạn gái mới ở bên đó rồi, không muốn tốn công sức đến đón em nữa. Có phải anh đã có bạn gái khác rồi không?”
Cô khóc đến đau lòng, cả người run lên, như muốn làm trái tim Trình Diễm tan vỡ.
“Anh không lừa em, anh vẫn luôn tìm cách đến, anh không có bạn gái khác, chỉ có mình em thôi. Em có biết mỗi lần em không trả lời tin nhắn của anh, không muốn nói chuyện với anh, anh buồn thế nào không? Đang Đang, không có em, tất cả mọi thứ này đối với anh đều vô nghĩa. Đừng khóc nữa, chúng ta về cùng nhau được không? Anh đã tiết kiệm được rất nhiều tiền, chúng ta có thể thuê một chỗ ở gần trường học trước, chờ anh tốt nghiệp, có thu nhập ổn định, chúng ta sẽ có nhà riêng, xe riêng, chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau.”
“Được, em về với anh. Em không thích nơi này, cũng không muốn học ở đây, em muốn về với anh.”
Trái tim Trình Diễm chùng xuống, anh nâng mặt cô lên, nhìn chăm chú: “Có ai bắt nạt em à?”
Cô lắc đầu, nước mắt chảy dài: “Không có, chỉ là em không hợp với họ, em muốn về.”
“Đang Đang, nếu có ai bắt nạt em, em phải nói với anh, được không?”
“Được.” Cô ôm lấy anh, “Trình Diễm, bao giờ chúng ta về? Em không muốn mặc những bộ đồ này, cũng không muốn đeo chiếc túi này nữa.”
Trình Diễm hôn lên đỉnh đầu cô: “Phải đợi thêm vài ngày nữa, anh sẽ về cùng các bạn học. Lúc đó em theo anh về, sau này em thích mặc gì thì mặc, thích đeo túi gì thì đeo.”
“Được.” Nước mắt cô ngừng rơi, dụi đầu vào lòng anh.
“Anh thu dọn đồ cho em, em xem những thứ nào nhất định phải mang về.” Trình Diễm nhẹ nhàng đẩy cô ra, đứng dậy giúp cô sắp xếp hành lý.
Cô theo anh, đưa từng món đồ đã gấp lại cho Trình Diễm, anh xếp gọn gàng vào vali.
Đang dọn dẹp, cửa phòng mở ra, cả hai cùng quay đầu lại, nhìn thấy Lâm Mặc đứng dựa bên khung cửa.
Lâm Mặc thoáng ngạc nhiên khi thấy Trình Diễm, anh ta không ngờ Trình Diễm thực sự đã đến tìm. Anh ta lướt mắt nhìn cả hai, nhạt giọng hỏi: “Dọn đồ đi đâu?”
“Em về nước, anh đưa chứng minh thư cho em.” Lâm Đang nói.
“Em về nước làm gì? Không phải định sống chung với cậu ta đấy chứ?”
“Không cần anh quản, anh đưa chứng minh thư cho em là được.”
Lâm Mặc hơi ngả người về sau, đứng thẳng dậy, đi về phía phòng khách: “Em không cần bằng tốt nghiệp nữa à?”
Lâm Đang đi theo: “Em đã hoàn thành tín chỉ, có thể tốt nghiệp sớm.”
Lâm Mặc nhướng mày: “Em muốn ở với cậu ta, không ai trong gia đình sẽ đồng ý đâu. Nếu thật sự muốn về, đợi nghỉ hè, anh có thể đưa em về Vân Thị.”
“Em có quyền tự do lựa chọn người yêu.” Lâm Đang giữ mặt lạnh.
“Khi tiêu tiền của gia đình, sao em không nói như thế? Hơn nữa anh giới thiệu cho em ai mà không tốt hơn cậu ta? Đang yên đang lành lại không thích, lại muốn khổ sở, đầu óc em có vấn đề rồi phải không?”
“Tiền em dùng là tiền của mẹ, không liên quan đến anh.”
Lâm Mặc gật đầu: “Được, vậy anh sẽ nói với mẹ, xem mẹ có đồng ý để em đi với cậu ta không.”
Anh ta móc điện thoại ra gọi, Lâm Đang quay lại phòng tiếp tục cùng Trình Diễm thu dọn đồ.
“Anh đã tiết kiệm được một khoản rồi.” Trình Diễm bỗng nhiên nói, “Anh sẽ không để em phải khổ, ít nhất sẽ không để em bị thức dậy vì nóng vào buổi sáng nữa.”
Lâm Đang nhoẻn miệng cười: “Được.”
Nửa tiếng sau, Lâm Mặc từ phòng đi ra, tiến tới, ném chứng minh thư lên giường cô, lạnh lùng nói: “Mẹ nói rồi, em có thể về nhưng thẻ ngân hàng của em sẽ bị thu lại, vé máy bay em tự lo. Hơn nữa nhà sẽ không đưa sổ hộ khẩu cho em, nếu muốn ở với cậu ta thì cứ ở, nhưng kết hôn thì không bao giờ có.”
Lâm Đang quay lưng lại cửa, ngồi thụp xuống, nụ cười trên mặt dần tắt.
Trình Diễm nhẹ nhàng đặt tay lên mu bàn tay cô, khẽ nói: “Không sao đâu, vé máy bay anh sẽ mua, vốn dĩ cũng là trách nhiệm của anh mà.”
Cô gật đầu, từ từ đứng lên, lấy túi xách, móc ví ra lấy giấy tờ tùy thân, rồi đưa toàn bộ túi còn lại cho Lâm Mặc.
“Mẹ còn nói dù em đã tốt nghiệp sớm, nhưng theo quy định trong nước, em vẫn đang học đại học. Mẹ cho em năm cuối cùng tiền sinh hoạt, mỗi tháng hai nghìn, sẽ chuyển vào điện thoại em đúng hạn.”
Lâm Đang cúi đầu: “Được, em biết rồi.”
Lâm Mặc không nói gì thêm, xách túi rời đi.
Lâm Đang đứng trước cửa, không động đậy.
“Đang Đang.” Trình Diễm tiến lại gần, mở điện thoại, vào ứng dụng ngân hàng, vòng tay ôm cô từ phía sau, đưa màn hình số dư cho cô xem, “Anh thực sự đã có chút tiền rồi, không nhiều nhưng đủ để chúng ta sống.”
Lâm Đang quay người lại, ôm chặt lấy anh.
Một buổi sáng đẹp trời, Trình Diễm tay kéo hai chiếc vali, tay kia nắm chặt tay Lâm Đang, bước qua cổng an ninh, đi vào khu vực chờ.
Giáo sư và các bạn học đều có mặt, anh chủ động giới thiệu đơn giản: “Đây là bạn gái tôi.”
Các bạn học trêu chọc vài câu rồi cũng yên tĩnh lại.
Trình Diễm dẫn Lâm Đang vào khoang máy bay trước, xếp hành lý xong, cả hai ngồi bên nhau nói chuyện. Lâm Đang có quá nhiều chuyện muốn kể, những gì đã xảy ra trong những năm qua mà cô chưa từng nói với Trình Diễm.
Máy bay cất cánh, từ từ bay lên không trung, hướng về quê hương, thời gian có vẻ dài đằng đẵng, Lâm Đang tựa vào vai Trình Diễm thiếp đi, Trình Diễm cũng ngủ, lần này, thiếu nữ và cây đàn trong giấc mơ của anh không còn bị mang đi nữa.
– HOÀN CHÍNH VĂN –
[Lời tác giả]
Còn một số ngoại truyện, nhưng tôi nghĩ nên để ngoài phần chính văn vì nó không còn thuộc về thời học đường nữa (chủ yếu là vì chưa viết xong…).