• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Diễm dù là thành tích hay kinh nghiệm trong và ngoài trường đều rất xuất sắc, qua đợt tuyển dụng mùa thu đã nhận được không ít lời mời làm việc, cuối cùng chọn một công ty với điều kiện tốt nhất. Cũng là lần đầu Lâm Đang mới biết, mức lương của ngành anh theo đuổi lại cao đến vậy.

“Vậy là giờ phải đi làm ngay à? Hay đợi tốt nghiệp xong mới đi?”

“HR bảo đợi tốt nghiệp rồi vào làm, mà trước đây anh cũng thực tập ở đó một thời gian, cũng coi như quen thuộc rồi.”

“Vậy trong thời gian này tụi mình có thể đi chơi khắp nơi đúng không?” Lâm Đang nắm chặt tay anh, vui mừng đến nỗi gần như nhảy lên.

Anh cười khi thấy cô phấn khởi kéo qua kéo lại: “Đúng vậy, chỉ cần viết xong luận văn tốt nghiệp là được. Nhưng tụi mình cũng nên đi xem thử nhà gần chỗ làm nữa. Ở đây xa quá, có lẽ phải chuyển nhà thôi.”

“Được đó, mình đi sớm xem thử khu đó thế nào.”

Tối đó, bố Lâm gọi điện hỏi thăm, nhắc đến chuyện công việc này.

“Tiểu Trình tìm được việc chưa?”

“Tốt lắm bố ạ, con không rành đâu, để anh ấy nói.” Lâm Đang đưa điện thoại cho Trình Diễm.

Trình Diễm đang tìm thông tin thuê nhà trên mạng, không ngờ cô đột nhiên chuyển điện thoại, anh giật mình ngồi thẳng dậy, cúi đầu chào: “Chào chú ạ.”

Cô mỉm cười, khẽ nhắc: “Bố em hỏi về công việc của anh.”

Trình Diễm gật đầu, cầm điện thoại lên trò chuyện với bố cô. Lâm Đang tựa vào vai anh, thỉnh thoảng thêm vào vài câu.

“Có việc ổn định là tốt rồi, sau này cũng nên mua nhà, coi như an cư lạc nghiệp. Đừng thuê nhà nữa, để chú mua cho hai đứa gần chỗ làm.”

“Không cần đâu bố!” Lâm Đang lập tức ngồi dậy. “Không cần mua đâu, để sau này bọn con tự kiếm tiền rồi tính.”

Trình Diễm cũng thêm vào: “Đúng vậy ạ, chú không cần lo, để công việc ổn định rồi con tự lo được.”

Bố cô đẩy kính lên, kiên trì nói: “Nhưng hai đứa cũng định ở lại đó phát triển, mua nhà sớm vẫn tốt hơn. Hay là để chú trả tiền đặt cọc, còn hai đứa trả góp cũng được.”

“Bố, không cần thật mà, tụi con sẽ tự lo được.” Lâm Đang đáp.

“Thế để chú mua trước, sau khỏi phải lo giá nhà tăng cao. Hoặc hai đứa có thể thuê của chú, khi nào có tiền hẵng mua lại từ chú.”

Lâm Đang ngẩn người, không biết nói sao.

“Thôi được, cứ quyết vậy đi, đợi khi nào con sắp kết thúc môn, chú sẽ qua đó một chuyến, tiện thể đi xem nhà luôn. Cũng lâu rồi chú chưa gặp vài người bạn cũ ở đó.”

Cô chưa kịp từ chối thì điện thoại đã ngắt máy, quay sang nhìn Trình Diễm, anh mỉm cười.

“Chờ bố em đến rồi tính tiếp.” Anh ôm cô lên, bế vào phòng, “Nếu ông nhất quyết mua, thì tụi mình sẽ làm theo cách thứ ba, thuê của ông, đợi sau này có tiền rồi hẵng mua lại.”

“Chắc cũng chỉ còn cách đó thôi.” Cô và Trình Diễm giờ đã rất hiểu nhau, được anh đặt xuống giường là lập tức cởi đồ ngủ.

Anh cố ý trêu: “Em đang làm gì đấy? Không ngủ sao?”

Cô nghiêng đầu nhìn anh, ngơ ngác: “Không phải là định…?”

“Em muốn?” Anh mỉm cười.

“Chẳng lẽ anh không muốn?” Cô liếc anh một cái, nắm cổ áo anh kéo xuống, “Anh đừng có trêu em, em chẳng ngại gì đâu.”

Anh chống tay xuống giường, cúi lại gần hôn cô một cái: “Không ngại thật sao? Thế mặt em đỏ gì kìa?”

“Này, có định hay không thì bảo. Không em đi ngủ đây!” Cô giả vờ định chui vào chăn.

Anh kéo cô lại: “Định chứ, giờ luôn.”

Khi đèn đã tắt, cô ôm lấy anh, vừa ghé đầu vào vai anh, ngập ngừng hỏi: “Năm nay tụi mình về đâu ăn Tết?”

Anh vỗ nhẹ lên người cô: “Tập trung chút nào, đừng nói chuyện khác.”

Cô nhéo nhẹ anh: “Không được đánh em!”

Trình Diễm hơi nhăn mặt, đùa mà vỗ nhẹ lên người cô thêm cái nữa.

Cô lại nhéo anh một cái nữa.

Cứ thế vài lần, đến lúc hiểu ra, cô bật cười, cù nhẹ vào chỗ nhột của anh: “Trình Diễm, được lắm, anh cố tình đúng không?”

Anh chỉ cười, dễ dàng xoay người đè cô xuống, khiến cô vừa cười vừa thở hổn hển cầu xin dừng lại.

Cuối cùng nằm gục trên vai anh, cô thì thào hỏi: “Năm nay tụi mình về đâu ăn Tết?”

“Em muốn đi đâu?”

“Về Kinh Lăng đi, lâu rồi em chưa về.” Cô chưa dám nói việc mẹ mình không muốn anh về nhà ở Vân Thị, nên tốt nhất là không về đó.

“Về thăm trường nữa nhé?” Trình Diễm vẫn nhớ năm cuối, giáo viên chủ nhiệm và mấy thầy cô khác đã giúp đỡ anh rất nhiều. Dù biết rõ phần nào vì thành tích của anh, nhưng anh vẫn luôn ghi nhớ sự hỗ trợ ấy.

Anh không giỏi thể hiện, can đảm cả đời cũng chỉ dành cho mình Lâm Đang. Nhiều năm qua, anh chưa từng quay lại trường, nhất là sau khi thầy chủ nhiệm từng biết chuyện của họ mà vẫn bảo vệ, không để anh chịu bất cứ hình phạt nào.

Trời ngày càng lạnh. Trình Diễm đã hoàn thành hầu hết các môn, và bố Lâm cũng đã xong việc nên lập tức bay sang.

Đây là lần đầu tiên bố cô đến căn phòng trọ nhỏ của hai người. Vừa tới dưới nhà, nhìn lên tòa nhà cũ kỹ, mắt ông đã đỏ hoe.

Lâm Đang không để ý, hớn hở giới thiệu: “Bố đừng nhìn bên ngoài cũ kỹ, bên trong sửa sang ổn lắm đó.”

Cô đã thuộc đường đi lối lại, nhanh chóng tựa vào lan can đi lên trước để mở cửa: “Bố không cần đổi giày đâu, vào thẳng luôn cũng được.”

Cửa vừa mở, bố cô liếc nhìn bên trong, trút được gánh nặng trong lòng. Tuy phòng không rộng, nhưng bên trong sạch sẽ, sáng sủa, được bày biện gọn gàng, có hơi hướng của một ngôi nhà thực sự.

Ông bước vào, Trình Diễm theo sau đóng cửa.

“Bố muốn ăn cơm ở nhà hay ra ngoài ăn?” Cô hỏi.

“Tiểu Trình biết nấu ăn không?” Bố cô từ từ ngồi xuống ghế, ánh mắt lướt khắp phòng.

Căn phòng nhỏ, chỉ có một phòng ngủ, phòng khách, bếp và nhà vệ sinh, mọi thứ đều vừa đủ dùng. Đồ đạc có góc cạnh như bàn trà, tủ đều được bọc đệm mút, sàn cũng được trải thảm chống trượt.

“Dạ biết, tụi con rảnh rỗi đều tự nấu ăn ở nhà.” Lâm Đang tìm thấy ấm nước, rót cho bố một ly rồi đưa qua.

Trong lòng bố Lâm có phần an tâm hơn: “Vậy à, bố cứ tưởng ngày nào hai đứa cũng gọi đồ ăn ngoài.”

“Đâu có, Trình Diễm nấu ngon lắm, từ hồi cấp ba anh ấy đã biết nấu rồi.” Lâm Đang cười giải thích, “Bọn con đi nấu cơm nhé, bố ngồi nghỉ xem TV một chút.”

Cô nắm tay Trình Diễm vào bếp, tự tìm đến vị trí quen thuộc, nhẹ nhàng rửa rau trong chiếc chậu nhỏ. Những kệ nhỏ, dụng cụ nấu nướng đều được bố trí sao cho cô có thể dễ dàng lấy ra và cất lại; đũa bát cũng đều bằng gỗ, để tránh cô vô tình làm vỡ và bị thương.

Khi cơm đã dọn xong, cô chỉ cần bê các món xào lên, còn những món canh và súp để Trình Diễm lo. Bố Lâm nếm thử, mới tin rằng cô không nói quá, tài nấu nướng của Trình Diễm thực sự rất ổn.

Ông an tâm nhiều: “Ngày mai bố có hẹn với hai người bạn cũ, lúc đó hai đứa đi cùng bố, sau đó mình sẽ đi xem nhà. Hôm nay bố sẽ về khách sạn nghỉ, hai đứa cũng ngủ sớm nhé.”

Trình Diễm và Lâm Đang kiên quyết đưa bố về khách sạn.

Sáng hôm sau, họ gặp lại nhau ở khách sạn và cùng đi gặp bạn cũ của bố cô.

Bạn cũ của ông phần lớn là giảng viên đại học, không khí trong phòng ngập tràn mùi sách vở, câu chuyện xoay quanh các đề tài học thuật, Trình Diễm ứng đối rất tự nhiên. Sau lần gặp này, có thể xem như lần đầu tiên quan hệ giữa cô và Trình Diễm được bố cô công khai chấp nhận.

Với Trình Diễm, điều này cũng không có gì lớn lao, nhưng Lâm Đang lại cảm thấy rất vui. Chuyện mẹ và anh trai luôn đối xử lạnh nhạt với anh khiến cô thấy áy náy không ít.

Sau khi gặp gỡ bạn bè xong, họ cùng nhau đi xem nhà.

“Không cần mua to thế đâu bố, mua nhà nhỏ thôi, nếu không bọn con không trả nổi tiền.” Lâm Đang thì thầm phía sau.

“Nhưng mà mua nhỏ quá, sau này có con cái thì sao?”

Lâm Đang và Trình Diễm nhìn nhau: “Giờ còn chưa tới lúc đó mà, đến khi đó cần thì đổi nhà cũng được ạ.”

Bố cô nghĩ cũng hợp lý, cuối cùng chuyển qua xem căn hộ nhỏ hơn.

Một tuần sau, ông quyết định mua căn hộ đã được trang bị đầy đủ nội thất, dặn hai đứa để cho thoáng khí rồi dọn vào, sau đó trở về Vân Thị, bảo rằng nếu về trễ sẽ bị mẹ cô phát hiện.

Lâm Đang và Trình Diễm cầm chìa khóa đứng trước cửa nhà, vẫn chưa thể tin được.

Một lúc lâu sau, Trình Diễm bỗng đề nghị: “Mình đi xem đàn piano nhé.”

Họ đã ấp ủ ý định mua đàn từ lâu, giờ cuối cùng cũng có thể thực hiện. Trong cửa hàng đàn gần đó, Lâm Đang chọn được một cây đàn vừa ý, còn Trình Diễm đang thương lượng giá với chủ tiệm. Anh vẫn như ngày nào, chưa hề thay đổi chút nào.

Sau khi thỏa thuận xong, cửa hàng lo phần vận chuyển. Chiếc đàn theo sau họ về tới căn hộ mới.

“Đặt ở phòng khách đi.” Lâm Đang đứng trong góc chỉ đạo, nhìn người ta cẩn thận đặt đàn vào vị trí, rồi căn nhà mới chỉ còn lại hai người họ.

Cô quay sang Trình Diễm: “Có muốn thử đàn mới không?”

Anh buông chổi, đi tới, ngồi bên cạnh cô, hai bàn tay hơi lúng túng lau vào quần rồi mới đặt lên phím đàn, ấn thử một phím nghe vang lên một âm thanh.

“Để em giúp anh tìm vị trí nhé.” Ngón tay Lâm Đang thoăn thoắt lướt qua phím đàn, tìm đúng nốt, “Đây là nốt Đô, anh đặt tay ở đây nhé.”

“Ừ.” Anh cúi đầu chăm chú nhìn phím đàn, mái tóc hơi che khuất chân mày, cũng che đi chút ánh nắng chiếu nghiêng vào từ ban công.

Cô hỏi: “Anh còn nhớ bản ‘Twinkle, Twinkle, Little Star’ mà em dạy không?”

“Nhớ.” Ngón tay cứng nhắc của anh từ từ ấn xuống các phím, chậm chạp phát ra giai điệu rời rạc của bản nhạc.

Âm thanh trong trẻo vang vọng khắp phòng khách, anh quay sang nhìn cô, mỉm cười nhẹ: “Anh đàn đúng không?”

“Đúng rồi, chỉ cần mượt mà hơn chút nữa, như thế này…”

Cô chưa kịp đàn mẫu, đã bị anh kéo lại, môi bị ngăn bởi nụ hôn bất ngờ. Ngón tay định chơi đàn chạm nhẹ lên phím, vang lên vài tiếng lộn xộn, bóng hình hai người ôm nhau kéo dài trên sàn dưới ánh hoàng hôn chiếu rọi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK