Trình Diễm rất muốn chạm vào cô, nhưng lại sợ dọa cô sợ, nên chỉ có thể làm những việc khác, chẳng hạn như cầm quyển sách cũ kỹ trước đó lên đọc.
Quyển sách này anh vẫn chưa kể xong cho Lâm Đang nghe, anh cũng chỉ mới đọc đến một nửa, giờ có thể vừa đọc vừa kể cho cô.
Đầu cô tựa vào cánh tay anh, đôi mắt xinh đẹp không ngừng chuyển động, suy nghĩ nhanh về nội dung trong sách, thỉnh thoảng lại đưa ra câu hỏi.
Sau đó, nghe một lúc thì cô buồn ngủ, cô tựa vào lòng anh mà thiếp đi.
Nhưng Trình Diễm không ngủ được, anh cứ yên lặng nhìn cô, trong tay cầm chiếc quạt nhỏ in quảng cáo, quạt cho cô.
Anh nghĩ đến cuộc sống sau này, chờ khi anh tiết kiệm được tiền, anh sẽ đến đón cô, họ sẽ sống trong một căn nhà sáng sủa và ngăn nắp, dần dần có mọi thứ và sẽ rất vui vẻ, hạnh phúc.
Lâm Đang bình thường luôn thức dậy đúng giờ, đến giờ không cần ai gọi, tự mình cũng tỉnh dậy. Cô dụi mắt, ngồi dậy, mắt còn mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Trình Diễm, anh đang làm gì vậy?”
“Quần áo của em khô rồi, anh lấy vào cho em.” Trình Diễm cầm quần áo quay lại, trên mũi lấm tấm mồ hôi.
Lâm Đang nhận lấy quần áo, hít một hơi thật sâu, cười lộ hàm răng trắng tinh: “Có mùi của anh này!”
“Thay đi, anh ra ngoài trước.” Trình Diễm không nỡ nói với cô rằng đó là mùi của bột giặt.
Anh đứng ngoài cửa chờ, một lát sau, Lâm Đang từ trong nhà bước ra, nắm lấy tay anh.
Anh cúi người xuống: “Để anh cõng em ra ngoài nhé, chỗ này khó đi.”
“Được.” Lâm Đang trèo lên lưng anh, tay vòng qua trước cổ anh, chiếc gậy dò đường trên tay lắc lư theo nhịp bước chân của anh.
Anh vừa đi vừa bàn bạc kế hoạch đi chơi với Lâm Đang, cô ngồi sau đáp lời, nấp sau cổ anh mà cười trộm.
“Cười gì vậy?” Anh cười hỏi.
“Vui mà.” Lâm Đang có chút ngại ngùng, cô nhìn thấy tai anh gần ngay trước mắt, nhẹ nhàng cắn một cái lên dái tai anh.
Anh giật mình, suýt nữa đứng không vững, chiếc chuông trên túi kêu leng keng.
“Anh làm sao thế?” Người gây ra tội vẫn giả bộ vô tội.
Anh đi chậm lại, quay đầu hôn nhẹ lên chóp mũi cô: “Đừng làm thế ở bên ngoài, anh sẽ rất kích động đấy.”
Lâm Đang chớp mắt không hiểu rõ ý anh, nhưng mặt lại hơi nóng lên, đầu tựa vào mặt anh, không nói gì thêm.
Đoạn đường này khá dài, đến khi tới ngã tư, Lâm Đang lại bắt đầu buồn ngủ.
Trình Diễm đẩy đẩy, gọi cô dậy, đặt cô xuống, đứng chờ xe ở ngã tư.
Giờ này không có nhiều taxi trên đường, chắc là họ đang đi nghỉ trưa, hai người đứng dưới tán cây lớn, chờ mãi mà vẫn không thấy chiếc nào đi qua.
Lúc này, điện thoại của Lâm Đang reo lên, Trình Diễm lấy điện thoại từ trong ba lô của cô đưa cho cô: “Là Tống Noãn.”
Lâm Đang cầm điện thoại lên nghe, nghe thấy giọng ríu rít của Tống Noãn: “Mình vừa tỉnh dậy mở điện thoại là thấy đầy màn hình tin nhắn về hai người, nên gọi ngay cho cậu đây. Hai người đang ở bên nhau à? Nói chứ hai người không xem điện thoại hả?”
“Có chuyện gì vậy?” Lâm Đang từ từ bấm vào giao diện cuộc gọi, nhìn thấy màn hình điện thoại của Trình Diễm đưa qua, “Sao nhiều người chia sẻ bài đăng của mình vậy…”
“Mình cũng không rõ nữa. Cậu sắp đi rồi đúng không, mình muốn qua chơi với cậu, cậu có tiện không?”
Lâm Đang quay đầu, thấy Trình Diễm gật đầu, cô nói: “Được, cậu muốn đi đâu chơi? Bọn mình đang ở chỗ này…”
Trình Diễm báo địa điểm cụ thể.
Cô tiếp tục nói: “Đúng rồi, ở chỗ này, chưa bắt được xe, có thể sẽ tới trễ một chút.”
“Để mình gọi xe qua đón hai người luôn, hai người chờ chút, mình đi ngay đây.”
Cuộc gọi kết thúc, Lâm Đang nắm tay Trình Diễm: “Có thể chúng ta phải đi thư viện trễ một chút.”
Trình Diễm hôn lên má cô: “Không sao đâu, em có nóng không?”
Cô lắc đầu, lấy giấy từ trong túi ra: “Em muốn ngồi xuống.”
Trình Diễm trải giấy ra, cùng cô ngồi xuống bệ tròn dưới gốc cây.
Xung quanh rất yên tĩnh, thi thoảng mới có vài chiếc xe chạy trên con đường nhựa, cô chọc chọc ngón tay của Trình Diễm, cảm giác được anh quay sang nhìn mình, cô liền cười với anh, rồi lại tiếp tục chọc ngón tay anh, bị anh nắm lấy, hôn nhẹ.
Cô cũng nắm tay anh và hôn lại, cảm nhận được sự thô ráp trên mu bàn tay anh, chắc là do vết cước mùa đông để lại.
Nghe thấy tiếng còi xe, hai người cùng quay lại, thấy Tống Noãn vẫy tay trong xe, cùng nhau bước lên, ngồi ghế sau.
Lâm Đang ngồi ở giữa, hai tay đều bị người ta nắm chặt.
“Hôm nay nóng lắm luôn ý, mình vừa ra ngoài là mồ hôi túa ra khắp người…” Tống Noãn luyên thuyên không ngừng, “Hai người định đi đâu vậy? Hay để mình mời hai người ăn cơm nhé, rồi chúng ta có thể đến quán cà phê mèo hoặc đi vẽ tượng thạch cao… Nói chung là mình sao cũng được.”
Lâm Đang quay sang nhìn Trình Diễm: “Anh muốn đi đâu?”
Trình Diễm đáp: “Em đi đâu anh sẽ đi đó.”
Hai người cứ nhường qua nhường lại, Tống Noãn nhìn không nổi nữa, đập tay lên đùi: “Quyết định vậy đi, nghe mình hết.”
Tống Noãn kéo hai người đi ăn một bữa không rõ là bữa trưa hay bữa tối, nhất quyết đòi mời khách.
Sau đó, nghe nói có thể đổi vé vào cổng trung tâm trò chơi lấy xu để chơi game, nên họ cùng nhau đến đó để chơi gắp thú bông. Khi ra về, trên người Lâm Đang đeo hai chuỗi thú bông, một chuỗi do Tống Noãn gắp, còn chuỗi kia là Trình Diễm gắp.
Chiều dần tàn, mặt trời cũng bắt đầu lặn, người nhà của Tống Noãn gọi điện nhắc cô nàng không nên chơi ngoài đường quá lâu và về sớm một chút, Lâm Đang đành lưu luyến tạm biệt Tống Noãn.
Đã quá năm giờ, cửa thư viện thành phố đã đóng, không thể đến đó chơi đàn được nữa.
“Xin lỗi anh, không thể cùng anh đi đánh đàn được rồi.”
“Cùng gắp thú bông cũng vui mà.” Trình Diễm ôm cô. Anh vẫn còn mặc đồng phục trường Nhất Trung, đứng cạnh Lâm Đang nên luôn có người nhìn chằm chằm, “Có muốn đi công viên giải trí không?”
“Đi chứ.” Cô vẫn chưa muốn về nhà, muốn ở bên Trình Diễm thêm một lúc.
Khi đến công viên giải trí, trời đã tối, dù còn mở cửa đêm nhưng nhiều trò chơi đã ngừng hoạt động, các trò mà Lâm Đang muốn chơi như tàu lượn siêu tốc và đường hầm ma cũng đã đóng cửa, trong bóng tối chỉ còn vài trò chơi sáng đèn thu hút là vòng đu quay và ngựa gỗ.
Họ chọn một con ngựa lớn, Lâm Đang ngồi nghiêng ở phía trước, Trình Diễm ngồi sau che chở cô.
Lâm Đang trước đây cũng từng đến công viên giải trí, đó là khi cô còn nhỏ nghe người khác bàn tán, đòi đi cho bằng được, khóc một trận lớn, cuối cùng người nhà mới gọi Lâm Mặc dẫn cô đi.
Lâm Mặc lúc đó cũng còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, thấy cô phiền nên để cô ngồi một mình trên ngựa gỗ, sau đó nhân viên mới bế cô xuống, không giống như bây giờ, Trình Diễm ngồi ngay sau cô.
Cô ôm chặt eo anh, tựa đầu lên vai anh, không dám nhìn cảnh vật xoay vòng, vì cảnh vật trước mắt vốn đã mờ mịt, thêm vào tốc độ quay nhanh làm đầu óc cô thêm khó chịu.
Khi xuống khỏi ngựa gỗ, cô đã lảo đảo, suýt không đứng vững, Trình Diễm nửa ôm nửa đỡ cô bước đi, nhẹ nhàng vỗ lưng cô.
Đi thêm một đoạn khá xa, Trình Diễm tìm được một chiếc ghế gỗ, đỡ cô ngồi xuống, nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương: “Còn chóng mặt không?”
“Cũng tạm, em nghỉ một chút sẽ ổn.”
Xung quanh có những nhân viên mặc đồ hóa trang đến trêu đùa cô, vẫy tay trước mặt cô, đưa cho cô quả bóng bay rồi vẫy tay chào tạm biệt, sau đó lại tiếp tục phát bóng bay cho các du khách khác.
“Họ thật tốt bụng.” Lâm Đang mỉm cười nói.
Trình Diễm xoay mặt cô lại, hôn mạnh một cái lên má cô.
Lâm Đang luôn dễ dàng nhận ra những điểm tốt ở người khác, điều này khiến anh có chút bất an.
“Chúng ta đi chỗ khác nhé.” Anh nắm tay cô đi tiếp, không để cô nhìn lại nhân viên hóa trang đó.
Lâm Đang vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng thực sự cô không còn chóng mặt nữa, có thể tiếp tục đi, tay vẫn cầm quả bóng bay đó.
Trình Diễm liếc nhìn: “Em rất thích bóng bay à?”
“Cũng bình thường thôi, nó đẹp mà.” Cô trả lời thật lòng, “Chúng ta đi vòng đu quay đi.”
Trình Diễm cảm thấy mình thật ngớ ngẩn, nhưng anh không thể kiểm soát được.
Anh lo lắng liệu có người nào khác sẽ đưa Lâm Đang đi chơi, kể chuyện cho cô nghe, anh biết tất cả những gì anh làm không phải là không thể thay thế, nếu có người khác làm được những điều anh đã làm, có lẽ anh sẽ không còn quan trọng trong lòng Lâm Đang nữa.
Họ cùng nhau bước lên vòng đu quay, lúc vòng đu quay từ từ khởi động, anh nâng mặt cô lên, hôn sâu vào môi cô, lặng lẽ ném quả bóng bay cô cầm trong tay đi.
Lâm Đang vẫn chưa biết cách đáp lại, cô chỉ ngơ ngác ôm lấy anh, nhắm mắt lại, hơi hé môi.
“Phải làm thế này…” Anh hướng dẫn cô một lần trên môi, “Học được chưa?”
Lâm Đang dè dặt làm theo, hơi rời ra, nhìn anh hỏi: “Là thế này à?”
Anh cúi đầu, trán tựa trán cô, hơi thở có phần gấp gáp: “Đúng, là như thế.”
Lâm Đang nắm chặt áo anh ở eo, thử chủ động tiến tới, ôn lại những gì anh vừa dạy, rồi bị anh giữ chặt lấy cổ, tiếp tục dạy thêm những điều khác.
Khi vòng đu quay dừng lại, Lâm Đang cúi đầu, được Trình Diễm nắm tay dắt xuống. Cô cảm nhận được đôi môi mình hơi sưng, chắc là không đẹp mấy.
Trình Diễm cũng cảm nhận được điều tương tự, nhưng anh vẫn ngẩng cao đầu, thoải mái để lộ đôi môi có chút đỏ ửng, đi trên con đường nhỏ trong công viên giải trí.
Đến khi khu vui chơi đêm kết thúc, nhân viên bắt đầu mời khách ra về, họ mới thong thả bước ra cổng. Lúc này người đông đúc, vẫn không bắt được xe, họ đành đi đợi xe buýt.
“Để anh đưa em về nhé.” Đôi môi của Trình Diễm đã trở lại bình thường.
“Em không muốn về, em muốn đến nhà anh.” Đôi môi của Lâm Đang cũng đã bình thường trở lại, cô ngước mắt nhìn anh.
Họ nói chuyện mà không hạ giọng, có người xung quanh nghe được liền nhìn hai người một cái, rồi lảng ra xa hơn một chút.
Trình Diễm hơi cúi người, hạ giọng: “Nhà anh không có máy nước nóng, tắm rất bất tiện, hơn nữa buổi tối cũng rất nóng, anh vẫn nên đưa em về thì hơn.”
Anh không thể giải thích những vấn đề liên quan đến giới tính, anh biết nếu anh nói ra, cô chắc chắn sẽ hỏi cho đến tận cùng.
“Nhưng em rất muốn đi.” Lâm Đang kiên trì.
Trình Diễm có chút bất lực, anh nói: “Xe tới rồi, chúng ta lên xe rồi tính tiếp.”
Trên xe buýt rất đông, một đợt du khách nữa chen lên, người càng đông hơn, hầu như không còn khoảng trống nào.
Trình Diễm một tay nắm lấy tay cầm, một tay ôm chặt Lâm Đang, bảo vệ cô trong lòng.