• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Cậu không định xuống dưới nói cho rõ ràng hả?” Tống Noãn hỏi.

Lâm Đang hơi sửng sốt, hiển nhiên lời này không phải nói với cô. Cô hít hít mũi rồi buông tay ra, ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy được bóng dáng quen thuộc kia.

“Chúng ta đi thôi.” Cô lau nước mắt, kéo tay Tống Noãn muốn đi xuống dưới.

“Cậu đứng lại cho mình.” Tống Noãn túm chặt cô: “Chạy cái gì mà chạy? Có gì mà không ba mặt một lời được? Cậu cũng xuống ngay cho tôi, hai cậu đứng đây đóng phim thần tượng ngược luyến tàn tâm à?”

Lâm Đang khựng lại, Trình Diễm cũng đi xuống, đứng bên cạnh cô.

Tống Noãn liếc mắt nhìn cả hai, nói: “Nói đi, hôm nay không nói xong thì đừng hòng đi đâu cả.”

Lâm Đang rụt vai, không nói gì.

Trình Diễm cũng cúi đầu, chẳng biết nên nói gì cho phải.

“Nói nhanh!” Tống Noãn khẽ đẩy Lâm Đang.

Lâm Đang mím môi hỏi: “Sao cậu không đợi mình cùng đi học tiết âm nhạc?”

“Tôi tưởng cậu muốn đi cùng Tống Noãn.” Trình Diễm đáp.

Lần này đến lượt Tống Noãn cứng họng, hóa ra mọi mâu thuẫn đều là vì cô nàng. Cô nàng hít sâu một hơi nói: “Thôi được rồi, xem ra người thừa là mình. Vậy mình đi trước đây.”

“Cậu đừng đi.” Lâm Đang bắt lấy tay cô nàng.

“Mình mà ở đây thì các cậu không nói được, mình về lớp trước, các cậu nói xong rồi đi. Dù sao tiết sau cũng là tiết sử, thầy giáo cũng dễ tính lắm. Mình thấy hai người các cậu chắc cũng chẳng có tâm trạng đâu mà học hành.”

Tống Noãn nói xong liền chạy đi, để lại hai người đứng ở đó.

Chuông tan học còn chưa reo, trên cầu thang không có người nên rất yên tĩnh, thi thoảng mới nghe được tiếng Lâm Đang khụt khịt.

Sau một lúc lâu, Lâm Đang hỏi: “Có phải cậu đã chờ Tống Noãn quay lại từ lâu, chỉ cần cậu ấy về, cậu sẽ không phải tốn thời gian ở bên mình nữa đúng không?”

“Không phải vậy.” Trình Diễm nghĩ thế, nhưng không hề mong chờ điều đó.

“Vậy sau này thì sao? Cậu vẫn sẽ chơi với mình chứ?” Lâm Đang hỏi tiếp.

Trình Diễm không trả lời.

Lâm Đang bỗng nhiên bật khóc: “Tại sao cậu luôn như vậy? Nếu cậu không muốn chơi với mình nữa, không thích mình nữa, cậu có thể nói rõ ràng với mình được không?”

“Tôi…” Trình Diễm nghẹn lời, không thể nói ra những lời dối lòng. “Tống Noãn đã quay lại, cậu và cậu ấy chơi cùng nhau cũng giống mà. Nếu cậu muốn ngồi cùng cậu ấy, tôi có thể nói với giáo viên.”

“Trình Diễm, mình ghét cậu!” Lâm Đang đẩy mạnh anh rồi bỏ chạy xuống cầu thang.

Trình Diễm ngã dựa vào tường, sợ hãi, lập tức đuổi theo, túm lấy tay cô, kéo cô lại.

“Buông mình ra!” Lâm Đang giãy giụa dữ dội, đấm đá không ngừng.

Trình Diễm không phản kháng, để mặc cô đánh cho đến khi cô mệt mỏi. Lúc đó, anh bế cô lên, bước xuống cầu thang.

“Đừng làm loạn nữa.” Anh nói.

“Mình ghét cậu.” Lâm Đang quay mặt đi.

Trình Diễm nhắm mắt lại, nói khẽ: “Không phải tôi không thích cậu, cũng không phải không muốn chơi với cậu. Chỉ là Tống Noãn đã quay lại rồi, nếu chúng ta cứ tiếp tục chơi với nhau sẽ có chút không hợp.”

Lâm Đang nguôi giận chút ít, hỏi: “Vậy sao dạo này cậu không nói chuyện với mình, cũng không kể chuyện nữa? Cậu còn luôn tránh xa mình.”

Càng nói, Lâm Đang càng thấy tủi thân, miệng bắt đầu mếu, trông ngốc nghếch mà dễ thương.

Trình Diễm muốn véo má cô, khẽ mỉm cười: “Chỉ là tôi hơi mệt thôi.”

Lâm Đang chớp chớp mắt nhìn anh: “Sao lại mệt? Có phải vì mình làm phiền cậu không?”

“Không, là chuyện gia đình.”

“Ba cậu lại đòi tiền nữa à? Hay cậu đến nhà mình ở đi, nhà mình có phòng trống mà chẳng ai dùng.”

“Không cần đâu.” Trình Diễm ngửa cổ lên để nước mắt chảy dọc theo mặt, rơi vào cổ chứ không rơi xuống mặt cô. “Ông ta ít về nhà lắm, nên tôi ở nhà cũng chẳng sao.”

Khi đến tầng một, Trình Diễm đặt cô xuống.

Lâm Đang nhìn quanh một lượt, không thấy ai, liền tiến lại gần anh một chút, thì thầm: “Cậu có muốn ôm không?”

Trình Diễm im lặng một lúc, rồi đáp: “Ừ.”

Lâm Đang bước tới ôm anh, tựa đầu vào ngực anh, nhẹ nhàng vỗ lưng, nhỏ giọng an ủi: “Không sao đâu, Trình Diễm. Thi đại học xong sẽ ổn thôi. Xong rồi chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, mình sẽ đi cùng cậu.”

Trình Diễm khóc gục xuống, gần như toàn bộ sức lực đè lên người cô, nghẹn ngào nói: “Ừ, được.”

“Nếu cậu mệt, mình sẽ cố không làm phiền. Nhưng cậu đừng bỏ mặc mình, được không?”

“Đang Đang… Đang Đang…” Anh khẽ gọi tên cô, một lần rồi lại một lần.

Lâm Đang đáp lại từng tiếng, giọng cô nhẹ nhàng, dịu dàng.

Không biết chuông ra chơi đã reo từ bao lâu, có học sinh từ cầu thang đi xuống, bắt gặp cảnh hai người ôm nhau, vội vàng quay lại và chọn đi bằng cầu thang khác.

Trình Diễm nghe thấy tiếng bước chân, nhưng không buông tay, chỉ là không khóc thành tiếng nữa. Một lúc sau, anh từ từ thả người trong vòng tay ra, nhẹ giọng nói: “Chúng ta về lớp thôi.”

“Ừ.” Lâm Đang nhìn anh một cái, rồi hai người sánh vai bước đi.

Cô lặng lẽ chạm vào những hạt đá trên chiếc vòng tay, cảm nhận được sự rung động, không kìm được mà khẽ mỉm cười.

Trong giờ ra chơi, tầng một chật kín học sinh qua lại, nhưng họ chỉ im lặng đi bên nhau, cùng nhau bước lên cầu thang và vào lớp học. Những học sinh thích hóng hớt đã để ý từ trước, bắt đầu tưởng tượng và lan truyền câu chuyện của họ.

Tống Noãn đã nghe ít nhất năm phiên bản khác nhau. Khi nghe có người nói họ quay lại, cô nàng nhanh chóng chạy tới kéo Lâm Đang ra ngoài cửa lớp.

Lâm Đang không di chuyển, ngước mắt nhìn Trình Diễm, khẽ nói: “Mình với Noãn Noãn ra ngoài nói chuyện chút, cậu về chỗ ngồi trước đi.”

“Ừ.” Trình Diễm cúi đầu, lặng lẽ quay về chỗ ngồi.

Lâm Đang mới chịu để Tống Noãn kéo ra ngoài hành lang.

“Cậu với cậu ta làm lành rồi à?” Tống Noãn dò hỏi.

“Ừ.” Lâm Đang trả lời nhỏ, nhưng trong giọng nói không giấu được niềm vui.

Tống Noãn thở dài, có chút bất lực, rồi lại hỏi: “Nghe bảo Trình Diễm học kỳ trước đứng thứ hai toàn khối hả?”

Lâm Đang gật đầu: “Đúng vậy.”

“Trời ạ, đỉnh thật.” Tống Noãn ngửa mặt lên trời, ánh mắt hiện chút buồn bã, “Khoảng cách giữa người với người, đúng là còn xa hơn cả giữa người với chó…”

“Cậu không phải là không thích cậu ấy sao?”

“Đó là chuyện trước kia. Mình vốn có cảm tình với những người học giỏi. Giờ thì mình nghĩ, cậu thích cậu ta cũng không tệ đâu.”

Lâm Đang cúi đầu, chớp mắt. Cô không ngờ hai chữ “học giỏi” lại có sức hút lớn đến vậy. Cô nghĩ nếu Trình Diễm học giỏi, có lẽ mẹ cô cũng sẽ thích anh.

Buổi chiều tan học, Lâm Đang muốn ở lại trường để cùng Trình Diễm đi ăn tối tại căng tin, Tống Noãn cũng đi theo. Nhưng thực tế là, Lâm Đang và Tống Noãn đi trước, còn Trình Diễm lặng lẽ đi phía sau.

Khi vào căng tin và gọi món xong, Trình Diễm không cần Lâm Đang nhắc nhở, anh tự động mang khay thức ăn của cô đến chỗ ngồi trống, còn cẩn thận lấy cả đũa và thìa. Điều này khiến Tống Noãn ngỡ ngàng, cô nàng kéo tay Lâm Đang, nhỏ giọng nói: “Chả trách người ta bảo hai cậu đang yêu nhau, thế này chẳng khác gì yêu đương cả.”

Lâm Đang vẫn không hiểu thế nào là yêu đương, hay cần làm gì mới được coi là đang yêu, nhưng cô khăng khăng đáp: “Chúng mình không yêu nhau, bây giờ chỉ là bạn thân thôi.”

“Được rồi, được rồi.” Tống Noãn biết cô không hiểu, cũng chẳng muốn tranh cãi, chỉ kéo cô ngồi xuống, vừa ăn vừa tán gẫu vài câu chuyện phiếm. Một lúc sau, họ chuyển qua nói chuyện về trường. “Hay là cuối tuần này mình hẹn Thịnh Hạ và Lý Hòe An đi chơi? Lâu rồi chúng ta chưa tụ tập.”

Lâm Đang nắm chặt đôi đũa: “Bà ngoại mình giờ không cho mình tự ra ngoài chơi nữa.”

Tống Noãn nghĩ rằng có lẽ vì mùa đông đến, bên ngoài quá lạnh nên bà mới không cho ra ngoài.

“Vậy các cậu đến nhà mình chơi đi. Các cậu muốn ăn gì cứ nói trước với dì Trần, dì ấy nấu được hết.” Lâm Đang đề nghị.

“Cũng được, dạo này trời lạnh quá mà, để mình nói với bọn họ xem sao.”

Lâm Đang khẽ quay đầu nhìn khay thức ăn của Trình Diễm, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có muốn đến nhà mình chơi không?”

Trình Diễm khựng lại một chút: “Cuối tuần này tôi bận việc rồi.”

Lâm Đang không ép thêm.

Sau khi ăn xong, cả ba người cùng nhau trở về lớp. Lâm Đang hỏi Tống Noãn có muốn ngồi ở chỗ cô để trò chuyện không, nhưng Tống Noãn từ chối vì cần làm bài tập.

Lâm Đang không nói gì thêm, quay lại lớp, lúc này chỉ còn cô và Trình Diễm, các bạn học xung quanh vẫn chưa trở về.

Cô nhẹ nhàng gõ lên bàn anh, khẽ hỏi: “Cuối tuần cậu lại đi làm thêm à?”

Trình Diễm hơi xoay người lại, nhìn cô: “Ừ, các cậu cứ chơi vui vẻ là được.”

“Bây giờ trời lạnh như thế này, cậu thiếu tiền lắm sao? Mình có thể cho cậu mượn trước.” Nói rồi, cô rút một xấp tiền từ túi áo, định nhét vào tay anh.

Trình Diễm lập tức trả lại tiền: “Không cần, tôi vẫn đủ dùng.”

Lâm Đang không ép thêm, chỉ nhẹ giọng hỏi tiếp: “Thế cậu đã bôi thuốc trị cước tay chưa?”

Trình Diễm im lặng, Lâm Đang hiểu ngay, cô lấy tuýp thuốc từ ngăn bàn của anh ra, mở nắp rồi dùng tay lấy một ít thuốc: “Đưa tay đây.”

Lại là đôi bàn tay khô ráp như vỏ cây, Lâm Đang vừa bôi thuốc vừa thổi nhẹ lên tay anh, xong rồi mới nói: “Tại sao cậu không chịu bôi thuốc? Cả găng tay cũng không đeo?”

“Tôi…”

“Cậu phải bôi thuốc, và nhớ đeo găng tay nữa.” Lâm Đang nhẹ nhàng dặn dò, “Cả khăn quàng cổ cũng phải đeo.”

Trình Diễm ngoan ngoãn cúi đầu, khẽ đáp: “Ừ, tôi biết rồi.”

Lâm Đang lén nở một nụ cười: “Ngày mai nhất định phải đeo, mình sẽ kiểm tra.”

“Được.”

Cô cười tươi, buông tay anh ra, cẩn thận đậy nắp tuýp thuốc rồi đặt lại vào ngăn bàn của anh.

Cuối tuần, Tống Noãn cùng vài người bạn đến nhà Lâm Đang chơi, bà ngoại của cô tươi cười ra đón. Họ muốn ăn lẩu, dì Trần trong nhà đã chuẩn bị sẵn mọi thứ. Đến giờ ăn, bà ngoại và dì Trần cùng ngồi ăn với họ một lúc, sau đó để họ tự do trò chuyện rồi đi nghỉ.

Dù bận rộn ăn uống và tám chuyện, họ vẫn tự dọn dẹp sạch sẽ bàn ăn rồi mới kéo nhau lên phòng Lâm Đang để tiếp tục nói chuyện.

Tống Noãn kể về những chuyện thú vị cô nàng gặp khi tham gia huấn luyện, khiến cả bọn cười nghiêng ngả. Một lúc sau vì mệt, Tống Noãn chuyển sang để Thịnh Hạ nói chuyện.

Đang nói dở chuyện trường lớp, Thịnh Hạ đột nhiên nhắc đến Trình Diễm: “Năm ngoái, mình mãi mới thi vào được top 10 toàn trường, đang vui mừng lắm, nhìn lên bảng xếp hạng suýt nữa thì ngã ngửa. Ai mà ngờ Trình Diễm lại đứng thứ hai toàn trường, cậu ấy giỏi Toán thật sự.”

Mấy người cùng nhau đồng tình, Thịnh Hạ lưỡng lự rồi nói: “Lâm Đang này, ở trường mình cũng nghe nói về chuyện của cậu với Trình Diễm. Mình thấy cậu thường xuyên ở bên cậu ấy, nhưng ngại nên không hỏi thẳng, liệu hai cậu thật sự…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK