• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngoại truyện 11 (tính cả ngoại truyện 5 đã bị khoá) bị tác giả khóa nên đây là ngoại truyện 12, nội dung không liền mạch với chương trước, mong mọi người thông cảm.

Trình Diễm vừa làm xong bím tóc cuối cùng theo hướng dẫn trên điện thoại, liền hôn nhẹ lên má cô, đồng ý lời cô đề nghị.

Anh cũng vừa nhắn tin với Thịnh Hạ, người trả lời ngay rằng cô nàng không thể đến ăn chung nhưng hẹn khi rảnh sẽ ghé chơi, còn gửi cho hai người một phong bao mừng đám cưới.

Lâm Đang dĩ nhiên không có ý kiến gì.

Bữa trưa, họ đi ăn cùng bạn bè của Trình Diễm. Bàn ăn toàn là các nam sinh, ai cũng biết mắt cô có vấn đề nên không ai dám uống nhiều rượu, cả nhóm chỉ đơn giản ăn rồi mỗi người một ngả.

Sinh viên đều chưa có nhiều tiền, phong bao họ tặng cũng không lớn. Lâm Đang nằm dài trên giường, mở từng phong bao trên điện thoại của Trình Diễm, còn anh ngồi cạnh, ghi chú lại để sau này gửi lại lễ đáp.

Mở đến cái cuối cùng, vừa định nghỉ ngơi thì điện thoại Lâm Đang lại reo. Là tin nhắn của Hứa Phục Triều, chỉ đơn giản là chúc cô và Trình Diễm hạnh phúc trăm năm, kèm theo một phong bao lớn.

Lâm Đang nhìn Trình Diễm, anh gật đầu ra hiệu, cô liền nhận lấy rồi đáp lại lời cảm ơn.

Kỳ thi cuối kỳ cận kề, Trình Diễm lại phải vùi đầu ôn tập, vài ngày sau đó là bắt đầu kỳ thực tập, còn Lâm Đang thì chỉ có thể ở nhà một mình.

Cả ngày, từ sáng sớm đến khi trời tối mịt.

Mỗi sáng, cô cùng anh ăn sáng, đến trưa thì tự mình hâm nóng cơm hộp mà Trình Diễm chuẩn bị sẵn. Anh tan làm không muộn nhưng đường đi khá xa, cô không muốn ăn tối một mình nên luôn đợi anh về rồi hai người cùng ăn.

Cô sẽ hỏi anh về công việc, còn anh hỏi cô hôm nay làm gì.

Cuộc sống vẫn không có gì thay đổi, chỉ là thời gian cô ở nhà một mình dường như dài hơn trước.

Có lần, Thịnh Hạ đến thăm và mang quà cho họ.

Thịnh Hạ đã khác xưa rất nhiều. Mái tóc ngắn ngày nào giờ đã dài, xõa nhẹ sau lưng, mặc váy hoa đỏ, trang điểm nhẹ nhàng, toàn thân tỏa ra sức hút tự tin khiến Lâm Đang phải ngỡ ngàng.

Họ cùng nhau ôn lại những chuyện xưa, rồi lại nói về hiện tại của Trình Diễm.

Cô nàng nói rằng Trình Diễm thực sự rất xuất sắc, đến mức cô nàng cũng từng nghe nhắc đến anh trong khoa. Từ năm hai, anh đã tham gia rất nhiều hoạt động, hồi đó cô nàng còn tưởng anh đã luyện bí quyết gì đột phá, sau mới biết là vì anh muốn đi trao đổi ở Anh.

“Đang Đang, mình và Trình Diễm đều là những người từng trải qua rất nhiều khó khăn, cậu ấy thậm chí còn vất vả hơn mình rất nhiều. Nhưng mình vẫn thấy ghen tị với cậu ấy, vì trong quãng thời gian đen tối nhất, cậu ấy có cậu ở bên. Mình mong cậu và cậu ấy sẽ luôn hạnh phúc.”

Lâm Đang nhớ mãi câu nói đó. Chỉ lúc ấy cô mới nhận ra, đối với Trình Diễm, có vẻ như cô thật sự rất quan trọng.

Bấy lâu nay, cô luôn nghĩ rằng mình mới là người phụ thuộc vào anh. Dù sao, đôi mắt cô có vấn đề, là anh luôn ở bên chăm sóc, còn cô dường như chẳng làm được gì cho anh.

Lặng lẽ bước lại gần, cô khẽ ôm lấy Trình Diễm từ phía sau, định làm anh giật mình.

Nhưng anh đã nghe thấy tiếng bước chân cô từ sớm, liền mỉm cười: “Thịnh Hạ về rồi à?”

“Ừ, em giữ cô ấy lại ăn cơm mà cô ấy bảo còn việc bận.” Lâm Đang tựa vào lưng anh, “Trình Diễm, em thấy Thịnh Hạ thay đổi nhiều quá.”

“Cô ấy đúng là thay đổi rất nhiều. Anh cũng thế phải không?”

“Em thấy anh không thay đổi gì cả, vẫn là anh của ngày xưa.”

Trình Diễm đứng lên, cõng cô vào phòng ngủ: “Anh cũng thấy em vẫn là Đang Đang của ngày nào.”

“Vậy là tốt rồi.” Khi bị thả xuống giường, cô mới nhận ra ý định của anh, vội vàng từ chối: “Không được, mấy hôm nữa em đến kỳ rồi.”

Anh thoáng khựng lại, rút tay ra: “Anh chỉ nhớ em bảo nửa năm một lần, còn cụ thể ngày nào thì anh không hỏi.”

“Là tầm này, từ trước đến giờ đều là tầm này.” Lâm Đang lí nhí trả lời.

“Được rồi, vậy mấy hôm nay anh không làm phiền em nữa.”

Thế nhưng, vài ngày trôi qua mà kỳ của Lâm Đang vẫn chưa đến. Cô bắt đầu thấy lo lắng, nhân lúc anh đang nghỉ trưa ở công ty, liền gọi cho anh.

“Em đừng lo quá, mình luôn dùng biện pháp bảo vệ, chắc không sao đâu. Tối nay anh sẽ mua que thử về kiểm tra nhé.”

“Nếu thật sự có thai thì phải làm sao?” Lâm Đang gần như sắp khóc.

Trình Diễm trốn vào phòng uống nước, nhẹ giọng trấn an: “Nếu có thật, thì em nghĩ kỹ xem có muốn giữ hay không. Nếu không muốn, mình sẽ sớm làm thủ thuật, còn nếu muốn, anh sẽ lo liệu nuôi dưỡng. Dù sao thì cũng có cách, đừng sợ.”

“Nhỡ đứa bé sinh ra mắt có vấn đề thì sao?”

“Vậy mình sẽ đi khám thai, chắc là kiểm tra được. Đang Đang, đừng lo lắng, mọi việc đều có cách giải quyết. Ngoan, đợi anh về nhà nhé?”

“Vâng.”

Anh thở phào: “Em ăn trưa chưa?”

“Ăn rồi, giờ em đang nằm trên giường.”

“Vậy ngủ trưa một chút đi, lúc em dậy, anh cũng sắp về rồi.”

Lâm Đang cuối cùng cũng bình tĩnh lại, đáp nhẹ một tiếng rồi cúp máy, nằm xuống ngủ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, trời đã gần tối, mùi thức ăn thoảng đến từ ngoài phòng. Bước ra khỏi phòng ngủ, cô nhìn thấy Trình Diễm đang đứng trong bếp.

“Sao hôm nay anh về sớm vậy?” cô hỏi.

“Anh đi taxi về cho nhanh. Cơm gần xong rồi, ra ăn thôi.”

“Em đi rửa tay một chút.”

Sau khi đồ ăn đã bày sẵn, Lâm Đang chậm rãi đi ra: “Em đến kỳ rồi.”

Trình Diễm chẳng hề ngạc nhiên: “Những ngày này nhớ nghỉ ngơi nhiều, tránh đụng nước lạnh. Nào, ăn cơm thôi.”

Lâm Đang bước lại gần, thở phào nhẹ nhõm: “May mà không có thai.”

“Em không muốn có con sao?” Anh nhìn cô, mỉm cười.

Cô khẽ mím môi: “Em vẫn chưa nghĩ kỹ.”

“Không cần vội đâu, cứ nghĩ từ từ. Dùng bao thì rất hiếm khi có vấn đề, trừ khi bao bị rách giữa chừng, nhưng anh lần nào cũng kiểm tra kỹ rồi. Đừng lo lắng quá.”

Lâm Đang gật đầu, nhưng vẫn lộ vẻ đăm chiêu.

Trình Diễm đặt đũa xuống, kéo cô vào lòng rồi nhẹ nhàng hỏi: “Nghĩ gì thế, Đang Đang?”

“Em không biết, nhưng vẫn hơi lo.”

“Cuối tuần này anh sẽ đi thắt ống dẫn tinh, thế thì chắc chắn không lo chuyện có thai nữa.”

“Đừng vội, để em nghĩ thêm đã.”

Trình Diễm khẽ vỗ nhẹ lưng cô: “Cuối tuần tụi mình ra ngoài chơi nhé. Em muốn đi đâu nào?”

“Trình Diễm…” Cô dựa vào ngực anh, “Nếu em thật sự có thai thì sao?”

“Thì mình sẽ thuê người giúp việc chăm em. Đến lúc sinh con, chắc anh có thể xin nghỉ phép để ở nhà với em. Nếu không được nghỉ thì anh xin nghỉ hẳn.”

“Nhỡ công ty không cho anh nghỉ thì sao?”

“Vậy mình về Kinh Lăng sinh con. Ở Bắc Kinh chi phí sinh hoạt cao lắm, chứ ở Kinh Lăng thì mình vẫn sống thoải mái được. Lương cao thì khó kiếm, nhưng đủ ăn là được mà.”

Lâm Đang lại hỏi: “Anh có thấy em trở thành gánh nặng không?”

Anh bật cười: “Con không phải một mình em mà có đâu, anh cũng có trách nhiệm, làm sao mà đổ lỗi cho em được?”

“Vậy khi em sinh con, anh phải lo cho em, còn lo cho con nữa, anh có thấy phiền không?”

“Chắc chắn sẽ hơi mệt, nhưng đó là quyết định của anh mà, anh hiểu rõ mà.”

Nghe vậy, Lâm Đang không nói gì thêm, cảm giác yên tâm hơn nhiều.

Trình Diễm xoa đầu cô: “Tối nay anh nấu toàn món em thích. Ăn nhanh lên, kẻo nguội. Ăn xong nhớ uống chút nước đường đỏ rồi nghỉ sớm.”

Cơm nước xong, Lâm Đang nằm trong lòng anh, vừa nghe sách nói vừa thủ thỉ chuyện trò.

“Em thấy không cần nhà lớn đâu, như giờ là được rồi.”

“Phòng khách rộng chút chứ, còn chỗ để đàn piano.”

“Không cần mua piano lớn đâu, loại đứng thôi, không chiếm diện tích.”

Kỳ nghỉ hè không hiểu sao lại dài bất tận. Lâm Đang ở nhà chẳng có gì làm ngoài luyện nói tiếng Anh và quay video ngắn. Đôi lần, cô còn lỡ tay đăng nhầm video lên mạng, sau cùng là do Trình Diễm kiểm tra điện thoại cô thì mới phát hiện.

“Em thử đăng video đi, mấy cái này có khá nhiều người thả tim đấy.” Anh vừa nói vừa lặng lẽ xóa các bình luận tiêu cực.

“Sao?” Cô dí sát vào màn hình, nhưng chữ quá dày, lại nhỏ, khó nhìn rõ, “Họ nói gì vậy?”

Trình Diễm đọc từng bình luận: “Có người hỏi em tốt nghiệp trường nào, có người bảo sao video mờ thế.”

Lần đầu gặp tình huống này, cô chưa biết phải làm sao, bèn chớp chớp mắt: “Vậy em có nên trả lời không?”

“Em quay một video trả lời đi. Anh sẽ tổng hợp mấy câu hỏi lại, em nghĩ xem trả lời thế nào nhé.”

Cô gật đầu, nghe anh ghi lại câu hỏi, tổng hợp xong rồi gửi qua cho cô.

“Anh quay giúp em nhé? Hay là em tự quay?”

“Em tự quay đi, đợi đến ban ngày có ánh sáng, ở nhà không có gì làm thì quay cho vui.” Cô thoải mái nằm trong vòng tay anh. “Anh nghĩ em nên quay video gì?”

Anh suy nghĩ rồi đáp: “Thử mấy bài luyện nói tiếng Anh hoặc đàn piano?”

Hai khoản đó cô cũng khá giỏi, nên nghĩ ngợi một chút rồi quyết định đăng video luyện dịch, biết đâu lại có thể tìm được một công việc.

Ý tưởng đã có, mỗi khi Trình Diễm đi làm, cô ở nhà quay video. Có việc làm rồi, thời gian trôi cũng nhanh hơn.

Nghỉ hè qua mau, bước vào năm học cuối cùng. Môn học không còn nhiều, ngoài giờ lên lớp thì chủ yếu là hai người đi thăm thú các điểm du lịch. Các video của Lâm Đang cũng nhờ đó mà có thêm không ít cảnh quay ở nhiều điểm tham quan.

Lượng tương tác trên tài khoản của cô tăng lên đáng kể, thỉnh thoảng cũng có vài bình luận tiêu cực, nhưng ngày nào Trình Diễm cũng âm thầm xóa hết.

Qua một học kỳ, cô đã quen biết khá nhiều bạn mới trên mạng, thường xuyên trò chuyện với họ.

Trình Diễm thấy cũng ổn, chỉ là thỉnh thoảng nhắc cô cẩn thận kẻo bị lừa, còn lại thì để cô tự do kết bạn.

Gần đến kỳ thi cuối kỳ, các công ty bắt đầu tuyển dụng mùa thu. Trình Diễm dắt tay Lâm Đang đi nộp hồ sơ, cân nhắc mãi cuối cùng thấy rằng ở lại Bắc Kinh là phù hợp nhất với chuyên ngành của anh.

Hai người suy nghĩ cả ngày, cuối cùng quyết định sẽ tạm thời ở lại đây, còn về sau tính tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK