• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Diễm cúi đầu, hai tay đặt lên đầu gối, nhìn chằm chằm vào các khớp ngón tay đang bầm tím của mình. Khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười cay đắng, anh nói nhỏ: “Tôi còn tưởng cậu không muốn làm bạn với tôi nữa.”

Lâm Đang chớp mắt, sự ngượng ngùng trong lòng đột nhiên tan biến. Cô quay đầu lại, nhìn anh hỏi: “Sao cậu lại nghĩ vậy?”

“Cái cách ông ta đến hỏi tôi xin tiền, chẳng phải giống hệt như cách tôi đến xin tiền cậu hay sao? Có lẽ đó là do gen nhà ôi, ông ta như vậy, tôi cũng không thoát được, rồi cũng sẽ như vậy thôi.” Giọng anh nghe rất bình tĩnh, nhưng vẫn không ngăn được những giọt nước mắt rơi xuống mu bàn tay.

Lâm Đang nhích lại gần một chút, cuống cuồng an ủi: “Cậu đừng nói thế, chuyện này khác mà. Cậu đường cùng mới làm vậy, hơn nữa, cậu đã trả hết tiền cho mình rồi còn gì?”

Trình Diễm lắc đầu, không nói gì. Trong lòng anh, mọi thứ đều giống nhau, dù lý do có khác biệt thế nào thì kết quả vẫn là một. Anh đã gây ra tổn thương và ảnh hưởng đến Lâm Đang y hệt như bố mình đã làm.

“Đừng nghĩ thế mà, cậu không có lỗi. Việc ông ấy làm đâu liên quan gì đến cậu. Trong hoàn cảnh khó khăn như vậy mà cậu vẫn học giỏi, mình thấy cậu rất tuyệt.” Lâm Đang nhìn xung quanh một chút, rướn cổ lên, thì thầm vào tai cậu: “Nhà mình có gắn camera, đợi đến trường mình ôm cậu sau.”

Trình Diễm quay đầu nhìn cô, nở một nụ cười giữa hai hàng nước mắt: “Được.”

Cô cũng cười mỉm, lấy một đĩa nhỏ đựng đồ ăn vặt từ trên bàn trà đưa cho anh: “Cậu có muốn ăn gì không? Đây là mấy món mình thích nhất đấy.”

“Được.” Trình Diễm lấy một miếng kẹo sữa tuyết, bỏ vào miệng. Vị ngọt dịu dàng của sữa tan dần trong miệng anh.

Lâm Đang cũng lấy một miếng, nhét vào miệng, lẩm bẩm: “Tiếc mấy con cá nhỏ, chắc chúng chết hết rồi nhỉ.”

Trình Diễm cụp mắt xuống: “Cuối tuần sau tôi sẽ mua thêm mấy con khác mang đến cho cậu.”

Lâm Đang không từ chối.

Trình Diễm hiểu rằng, từ nay về sau, gia đình cô sẽ không cho phép cô tiếp xúc với anh nữa, và anh cũng sẽ không để cô rơi vào những nguy hiểm như vậy thêm lần nào nữa.

Bữa cơm trong bếp đã xong, dì Trần gọi cả hai vào ăn, bà ngoại cũng đã về phòng nghỉ.

Chỉ còn lại hai người trong phòng ăn, Lâm Đang gắp thức ăn cho Trình Diễm, vừa ăn vừa trò chuyện. Ăn xong thì đã gần mười giờ.

Thường ngày giờ này, mọi người trong nhà Lâm Đang đã đi ngủ, hôm nay cũng không ngoại lệ, bà ngoại và dì Trần đều đã ngủ, chỉ còn lại cô và Trình Diễm trong phòng khách.

Lâm Đang chạy về phòng lấy chiếc khăn quàng và bộ quần áo đã được sấy khô đưa cho Trình Diễm: “Bỏ quên trong túi của mình.”

Trình Diễm nhận lấy quần áo và khăn quàng, khẽ cảm ơn.

Đêm đã khuya, cả hai về phòng riêng đi ngủ. Lâm Đang ngủ rất ngon, vừa chạm gối đã chìm vào giấc mơ. Nhưng Trình Diễm thì chẳng thể nào chợp mắt.

Anh nhìn trần nhà rất lâu, gần như không hề ngủ. Đến hơn năm giờ sáng anh đã tỉnh. Nghe thấy tiếng động bên ngoài, gần bảy giờ, anh mới dám dậy.

Dì Trần đã chuẩn bị bữa sáng, mọi thứ đã bày sẵn trên bàn. Anh và Lâm Đang ăn xong rồi cùng nhau đi xe đến trường.

Vừa bước vào lớp, vài bạn học tò mò đã kéo đến: “Này, sao hai cậu lại đi học cùng nhau thế?”

Lâm Đang treo cặp lên ghế, thản nhiên đáp: “Hôm qua cậu ấy đến nhà mình chơi, nên hôm nay đi chung.”

Bạn học lập tức kéo dài giọng đầy ẩn ý: “À, ra vậy. Thì ra là gặp phụ huynh rồi nhé~”

Lâm Đang không hiểu ý sâu xa của việc “gặp phụ huynh”, còn Trình Diễm cũng không giải thích, chỉ khẽ nhếch miệng, ngồi xuống im lặng bắt đầu ôn bài.

Bạn học thấy không vui liền bỏ đi, kéo theo đám khác tiếp tục bàn tán.

Tháng mười một sắp đến, kỳ thi tuyển sinh nghệ thuật cận kề. Lâm Đang đã gọi cho Tống Noãn vài lần, động viên bạn cố gắng ôn thi, rồi cũng nhắc đến ý định thi nghệ thuật của mình. Tống Noãn hỏi cô đã nói với bố mẹ chưa.

Đây là điều khiến Lâm Đang phiền lòng nhất, cô thật sự không biết phải mở lời thế nào. Nghĩ mãi, cuối cùng quyết định nói thẳng.

Trong nhà, mẹ cô là người có tiếng nói quyết định lớn nhất, chuyện quan trọng thế này, cô phải nói với mẹ trước.

Tối cuối tuần, Lâm Đang gọi cho mẹ nhưng không ai bắt máy.

Cô biết mẹ lại bận việc, mẹ cô lúc nào cũng bận, đừng nói là cuối tuần, ngay cả ngày Tết còn chưa chắc được nghỉ.

Cô không gọi lại, chỉ lặng lẽ chờ. Đến mười giờ, cuối cùng mẹ cô cũng gọi lại. Giọng mẹ cô gọn gàng, dứt khoát:

“Có chuyện gì không?”

“Mẹ ơi, con muốn đăng ký thi nghệ thuật.” Cô biết mẹ không thích nói dông dài, nên nói thẳng vào vấn đề.

Đầu dây bên kia ngừng lại một chút, rồi đáp ngay: “Hồ sơ của con không ở đó, không thể thi nghệ thuật được.”

Lâm Đang sững sờ: “Vậy con cũng không được thi đại học, không thể vào trường đại học sao?”

“Đúng vậy.” Mẹ cô đáp, “Trừ khi con về Vân Thị thi, nhưng kể cả con về đây thi, mẹ cũng không đồng ý cho con thi đại học.”

“Tại sao ạ?” Lâm Đang nghẹn ngào, nước mắt sắp trào ra.

“Thầy cô trường con nói rằng nghe – nói tiếng Anh của con rất tốt. Mẹ định sau khi con hết cấp ba sẽ cho con đi du học.” Giọng mẹ cô không chút cảm xúc, nói xong liền tiếp tục: “Mẹ còn việc phải làm, nếu con muốn biết rõ hơn thì đợi nghỉ đông về mẹ nói. Mẹ cúp máy đây.”

Điện thoại ngay lập tức bị ngắt, chỉ còn lại tiếng tút tút lạnh lẽo. Lâm Đang cầm điện thoại, mãi không buông xuống.

Cô đã cố gắng biết bao nhiêu, chăm chỉ nghe giảng, miệt mài làm bài tập, cuối cùng cũng có chút tiến bộ. Vậy mà bây giờ lại nói với cô rằng, cô thậm chí không đủ điều kiện dự thi.

Tống Noãn đang trong giai đoạn nước rút, Trình Diễm dạo này càng ngày càng ít nói, có lẽ cũng chịu nhiều áp lực. Cô chẳng biết tâm sự chuyện này với ai.

Cô vẫn tiếp tục đến trường như thường lệ, cũng không nhắc gì đến chuyện này với Trình Diễm, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Cô không nói, Trình Diễm cũng không hỏi. Cô nhận ra hai người càng ngày càng ít giao tiếp.

Trong giờ thể dục, họ không còn kể chuyện cho nhau nghe nữa, chỉ lặng lẽ nhặt bóng hộ nhau. Trong giờ đọc, Trình Diễm cũng không còn kể về những hình ảnh trên tạp chí. Còn trong giờ âm nhạc, họ chỉ bước đi, một người đi trước, một người đi sau, không ai nói gì.

Sau giờ âm nhạc, Lâm Đang lặng lẽ bước đi phía trước, cuối cùng không nhịn được, dừng lại, quay đầu nhìn chàng trai phía sau.

Chàng trai cũng dừng lại, đứng đó nhìn cô.

“Trình Diễm.” Cô gọi.

“Ừ.” Anh đáp.

Cô quay người lại, đứng trên bậc thang, ngước đầu nhìn anh: “Cậu có nhận ra rằng chúng ta dường như không thường nói chuyện với nhau nữa không?”

Trình Diễm không đáp lời, cũng không nhìn cô, chỉ cúi đầu, ánh mắt chăm chú nhìn xuống mặt đất.

“Cậu…” Giọng Lâm Đang đã bắt đầu run rẩy, “Có phải cậu không còn thích mình nữa…?”

Trình Diễm im lặng một lúc, rồi khẽ đáp: “Không có.”

Lâm Đang không biết phải nói gì thêm. Dường như cô chẳng thể hỏi ra được điều gì từ anh. Cô quay người, nắm lấy lan can cầu thang, chậm rãi bước xuống, nghe thấy tiếng bước chân sau lưng cũng bắt đầu chuyển động.

Đi được một đoạn, cô bất chợt nói: “Mẹ mình bảo học bạ của mình không ở đây, nên mình không thể thi vào trường nghệ thuật.”

Thực ra, thời gian đăng ký thi tuyển đã qua từ lâu, cả hai đều biết điều đó.

“Ừm.” Trình Diễm vẫn không nói gì thêm, chỉ lặng lẽ bước theo cô.

“Có phải cậu giận mình, nghĩ rằng mình đã lừa cậu, rằng mình không thể thi được không?” Cô lại dừng bước.

Trình Diệm cũng dừng lại, thản nhiên đáp: “Không có.”

Cô hỏi tiếp: “Vậy tại sao cậu không nói chuyện nhiều nữa? Có phải vì áp lực học hành quá lớn không? Hay là mình quá ồn ào?”

Trình Diễm không trả lời, anh không biết phải đáp thế nào.

Hôm đó, anh nhận được một tin nhắn từ nước ngoài, trong đó rất lịch sự nhắc anh rằng anh không đủ khả năng để chăm sóc Lâm Đang, và bảo anh nên giữ khoảng cách với cô.

“Mình hiểu rồi.” Lâm Đang tiếp tục bước xuống. Cô nghĩ, có lẽ đơn giản là anh không còn thích cô nhiều như trước nữa.

Họ vẫn tiếp tục như trước, cùng đi học, cùng học bài, nhưng bầu không khí giữa hai người đã hoàn toàn thay đổi. Lâm Đang không thể diễn tả rõ ràng cảm giác đó, nhưng có một điều chắc chắn: cái không khí thân mật ấy đã không còn.

Một vài bạn học đã tò mò hỏi liệu họ có phải đã chia tay.

Lâm Đang cũng không biết phải trả lời sao. Cô và Trình Diễm chưa từng chính thức yêu đương, vậy làm gì có chuyện chia tay. Chỉ là họ thực sự không còn thân thiết như trước nữa.

Thời tiết ngày càng lạnh, nhiều người đã bắt đầu đeo khăn quàng và đội mũ. Lâm Đang cũng quàng khăn, nhưng cô chưa từng thấy Trình Diễm đeo chiếc khăn mà cô tặng.

Cô tuy không nhìn rõ, nhưng nếu Trình Diễm có đeo, chắc chắn cô sẽ nhận ra hình dáng mờ ảo của chiếc khăn màu trắng ngà ấy.

Lén nhìn sang bên cạnh, cô thấy anh vẫn đang chăm chỉ làm bài tập, rồi lặng lẽ thu ánh mắt về.

Cô không hiểu sao Trình Diễm có thể tiếp tục học tập như vậy, còn cô thì chẳng thể nào tập trung vào việc học nữa. Cuối cùng, cô cũng hiểu tại sao người ta nói rằng yêu sớm ảnh hưởng đến việc học. Cô thậm chí còn chưa thực sự yêu, mà việc học đã bị ảnh hưởng rồi.

Thầy giáo đi tuần trong lớp, tiếng bước chân vang lên khi thầy tiến đến gần bàn họ. Cô chỉ biết cầm bút, giả vờ viết gì đó lên giấy.

Cô nghe thấy thầy gõ hai lần lên bàn của Trình Diễm, giọng nhỏ nhẹ: “Tan học xong thì đi lấy một tuýp thuốc trị cước ở phòng y tế nhé. Cứ nói với thầy y tế là tôi bảo em đến là được.”

“Cảm ơn thầy.” Trình Diễm chỉ dừng lại một lát, rồi tiếp tục cầm bút viết bài.

Lâm Đang lại lén nhìn sang, lần này ánh mắt cô dừng trên đôi tay đang cầm bút của anh. Cô không biết cước tay là gì, và cũng không nhìn rõ bàn tay của anh, mãi đến lúc này mới biết rằng tay anh đã bị thương.

Thế nhưng khi tan học, Trình Diễm không đi phòng y tế, đến khi tan trường, anh vẫn không đi.

Lâm Đang đã mua một tuýp thuốc trị cước ở tiệm thuốc dưới khu nhà, cùng một đôi găng tay dày ở siêu thị. Tất cả đều là mua cho Trình Diễm, nhưng cô không biết phải làm sao để có thể thoải mái đưa chúng cho anh như trước đây.

Cô ngồi lặng lẽ trên ghế, từ trong cặp lấy ra tuýp thuốc và đôi găng tay, đặt nhẹ nhàng lên bàn anh.

Trình Diễm đang ôn lại từ vựng, thấy đồ cô đẩy tới, cậu không kìm được, nước mắt lập tức rơi xuống, thấm ướt chữ “end” trong cụm “come to an end” trên sách.

“Cảm ơn.” Anh nói, giọng điệu khách sáo và xa cách.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK