“Sao cậu không ngồi xuống?” Lâm Đang đã tự chọn chỗ ngồi, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trình Diễm cũng không còn cách nào khác. Anh quét mắt qua người lạ ngồi cạnh Lâm Đang, đầy cảnh giác kéo cô sát về phía mình một chút, rồi mới yên tâm ngồi xuống.
Lâm Đang lại tưởng anh muốn nói thầm điều gì, đôi tai đã vểnh lên: “Sao vậy?”
Anh nhếch môi, cúi người xuống, gần như áp sát tai cô, khẽ nói: “Không có gì.”
Như thể bị lông vũ nhẹ nhàng lướt qua, cảm giác tê tê ngứa ngáy từ tai Lâm Đang lan ra đến đỉnh đầu, khiến cô không kìm được mà rùng mình, cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
“Cậu… lần sau cậu đừng nói chuyện với mình gần thế.” Cô nhỏ giọng trách móc.
Nụ cười trong mắt Trình Diễm càng đậm hơn. Anh lại nghiêng người sát vào tai cô, khẽ hỏi: “Tại sao?”
Cô hoảng hốt né tránh, nhưng không sao tránh được, lại bị anh kéo về. Có chút tủi thân, cũng có chút bực bội, Lâm Đang bĩu môi, không muốn nói chuyện với anh nữa.
“Được rồi, được rồi, tôi sai rồi, sau này không thế nữa.” Trình Diễm vội vã dỗ dành.
“Hừ!” Cô hừ nhẹ một tiếng, dù mặt quay đi nhưng rõ ràng không còn đề phòng như lúc đầu nữa.
Trình Diễm thở phào, nắm lấy tay cô, khẽ hỏi: “Tại sao không muốn tôi lại gần nói chuyện?”
Ánh mắt cô lúng túng, hai tay ôm chặt túi bắp rang, ngượng ngùng đáp: “Chỉ là… chỉ là thấy kỳ lạ lắm… mình cũng không biết diễn tả sao, nhưng chắc chắn là không được như thế nữa…”
Trình Diễm có chút buồn cười, nhưng vẫn nhịn được, anh siết nhẹ tay cô: “Được, sau này không có sự đồng ý của cậu, tôi sẽ không làm thế nữa.”
Cô hài lòng, đưa cho anh một ít bắp rang: “Cậu ăn không?”
Trình Diễm không dám trêu cô thêm, ngoan ngoãn tự lấy một miếng bỏ vào miệng.
Đèn sân khấu sáng lên, âm nhạc mang đậm bản sắc dân tộc vang dội, một nhóm diễn viên xuất hiện, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu.
Lâm Đang chăm chú nhìn sân khấu, ánh sáng liên tục thay đổi trước mắt cô, thỉnh thoảng dưới khán đài lại có tiếng hò reo, nhưng cô chẳng hiểu được đang có chuyện gì xảy ra, lo lắng kéo tay Trình Diễm nhờ anh giải thích.
Trình Diễm chẳng phiền, lại ghé sát vào tai cô, thì thầm kể lại những gì đang diễn ra trên sân khấu.
Anh không biết liệu cô còn cảm thấy “đặc biệt” như lúc nãy không, nhưng mỗi lần anh lại gần, anh đều thấy đôi tai trắng mịn của Lâm Đang không thể không run nhẹ.
Cả buổi diễn kết thúc, Trình Diễm cũng chẳng nhớ nổi đã diễn gì, chỉ nghe Lâm Đang ríu rít bàn tán, anh đành đáp lại qua loa vài câu. Trong đầu anh toàn nghĩ về vành tai tròn trĩnh kia, thật sự anh rất muốn cắn một miếng.
Rời khỏi nhà hát, trời đã tối hẳn, bên ngoài gió thổi mạnh, làm quần áo lật phật bay.
Trình Diễm dừng lại, chỉnh khăn và mũ cho Lâm Đang, rồi tiếp tục nắm tay cô bước đi.
Ra khỏi nơi biểu diễn là một con phố ẩm thực. Ban đầu anh định dẫn cô đi ăn ở một nhà hàng hoặc khu thương mại nào đó, nhưng khi vừa đến đây, cô đã chậm rãi bước, liên tục hỏi rằng mùi gì mà thơm thế.
Không còn cách nào khác, anh đành dẫn cô đến những quầy hàng ven đường, kể cho cô biết có những món gì. Cuối cùng, họ tay xách xiên nướng, tay cầm khoai tây nướng, ôm lấy nồi lẩu cay, ngồi xuống một quầy hàng nhỏ ăn mì cay.
“Món này ngon quá!” Cô hào hứng đến nỗi trên mặt dính đầy gia vị từ xiên nướng, đưa tay muốn đút cho anh ăn nhưng lại chĩa cây xiên vào mặt anh.
Trình Diễm còn biết làm gì, chỉ đành chiều theo.
“Ngon không?” Đôi mắt cô long lanh, tràn đầy mong đợi nhìn anh.
“Ngon.” Anh đã từ bỏ ý định lau mặt cho cô lúc này, quyết định ăn xong hẵng lau.
Anh nghĩ Lâm Đang chắc không ăn được nhiều, quả nhiên, phần lớn cuối cùng đều vào bụng anh.
Uống xong ngụm súp cuối cùng, Trình Diễm lau miệng, giữ cô lại khi cô định chạy lung tung, kéo cô lại gần, giọng đầy bất lực: “Lau mặt trước đã.”
Lâm Đang ngẩng đầu, ngoan ngoãn đứng yên để anh lau mặt.
Lau xong, cô lại hớn hở nhảy nhót: “Trình Diễm, Trình Diễm, mình muốn qua đó xem!”
Trình Diễm thở dài, đi theo cô: “Chẳng phải cậu bảo no rồi sao? Không được ăn thêm nữa, cẩn thận đau bụng đấy, mai chúng ta lại đến, được không?”
Cô dừng chân, quay đầu lại, miệng xụ xuống trông tội nghiệp vô cùng. Cô bám chặt tay anh, lay nhẹ: “Mình chỉ muốn thử một miếng thôi, chỉ một miếng.”
“Được rồi, vậy mua phần nhỏ thôi.” Trình Diễm bất lực lắc đầu, nhìn ánh mắt tinh ranh của cô thì biết ngay cô đang giả vờ tội nghiệp.
Nhưng làm sao được đây, Trình Diễm chẳng thể chịu nổi vẻ mặt tội nghiệp của cô.
Phần lớn món bánh nướng cuối cùng lại rơi vào bụng anh.
Lần này chính anh cũng no căng. Anh chỉ còn cách nhanh chóng kéo Lâm Đang rời đi, không dám để cô nán lại thêm.
Khi họ trở về khách sạn, đã gần mười giờ. Hiếm khi Lâm Đang đi chơi khuya như vậy, cả người cô toát lên vẻ phấn khích. Trình Diễm chỉ còn biết khuyên cô nếu không ngủ sớm thì mai sẽ không dậy nổi. Cô mới ngoan ngoãn dịu lại.
Trình Diễm vào phòng tắm, nói với cô cách chỉnh nhiệt độ nước, dặn cô để quần áo ở đâu.
Cô nhớ sơ qua, ra ngoài cởi áo khoác trước.
Anh lười nhác tựa vào ghế sô-pha nhìn cô. Dưới chiếc áo khoác lông là áo len, bên trong áo len lại là một chiếc áo giữ nhiệt, rồi cuối cùng cô ôm bộ đồ ngủ, đi vào phòng tắm.
Tiếng nước chảy rào rào bên trong, khó có thể không suy nghĩ vẩn vơ. Trình Diễm nhìn nơi nào đó có chút thay đổi, nhưng vẫn kiềm chế không làm gì, tiếp tục ngồi đó đợi.
Khi ra ngoài, Lâm Đang đã thay đồ ngủ.
Anh không dám nhìn thêm, sợ cô bị lạnh, liền đuổi cô lên giường. Sau đó anh vào phòng tắm, tắm qua loa rồi đi ra.
Khi anh bước ra, Lâm Đang đã ngủ say.
Anh chỉ đứng lặng bên giường cô, ngắm nhìn dáng vẻ ngủ ngon lành của cô một lúc, sau đó quay về giường mình, đặt báo thức rồi cũng chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau, đồng hồ báo thức còn chưa kêu thì Trình Diễm đã thức dậy. Bình thường anh luôn dậy từ hơn năm giờ, giờ thành thói quen rồi. Anh nhẹ nhàng đi vào phòng tắm rửa mặt, nhưng vừa xong thì nghe thấy tiếng mơ màng bên ngoài.
“Trình Diễm…”
Anh bước ra, nhìn thấy Lâm Đang ngồi trên giường, buồn cười không chịu nổi, thì ra buổi sáng cô trông thế này.
“Tôi bật đèn đây.” Trong giọng nói anh mang theo chút ý cười.
“Cậu bật đi.” Cô đã nhắm mắt lại trước, nhưng khi đèn sáng lên, mặt vẫn nhăn lại: “Sáng quá.”
“Cậu muốn ngủ tiếp không?” Trình Diễm hỏi.
Lâm Đang vén chăn, xỏ dép bước về phía phòng tắm: “Không ngủ nữa, mình muốn đi trượt tuyết.”
Anh mỉm cười, đi theo phía sau, đưa cho cô bàn chải và kem đánh răng: “Tôi ra ngoài trước, có gì gọi tôi.”
“Ừm ừm.” Cô nhìn anh bước ra, tiện tay đóng cửa lại.
Nghe tiếng cửa đóng, anh chỉ khẽ nhếch môi cười, tiếp tục chuẩn bị đồ. Họ chuẩn bị đi trượt tuyết, không cần mang quá nhiều thứ, chỉ cần một cái balo nhỏ để đựng giấy, nước và có chỗ để điện thoại là đủ.
Không lâu sau, Lâm Đang cũng đánh răng rửa mặt xong, và anh đã chuẩn bị xong đồ đạc, sẵn sàng xuất phát.
Thời tiết bên ngoài vẫn rất đẹp, mặt trời đã lên cao, ấm áp vô cùng.
Hai người ăn sáng xong, lên xe và thẳng tiến đến khu trượt tuyết.
Khu trượt tuyết nằm trên núi, phải đi qua những đoạn đường đèo quanh co. Lâm Đang bị xóc nảy, ngả nghiêng trên xe, cuối cùng đành nằm dựa vào lòng Trình Diễm, liên tục than thở: “Sắp đến chưa?”
Trình Diễm nhẹ nhàng vỗ lưng cô, kể vài câu chuyện vui để giúp cô phân tán sự chú ý.
Anh nghĩ chắc cô sắp không chịu nổi nữa, không biết còn đủ sức để trượt tuyết không, nhưng ngờ đâu vừa xuống xe, cô đã tươi tỉnh ngay, sắc mặt cũng hồng hào hơn.
“Nơi này trắng quá!” Cô đứng đó cảm thán.
Anh kéo cô lại, nắm tay dẫn đi về phía trước, giải thích lịch trình: “Chúng ta phải thuê đồ trước, sau đó mới soát vé vào khu trượt tuyết.”
Cô liên tục gật đầu: “Được, được, nghe lời cậu hết.”
Khu trượt tuyết rất rộng, người cũng đông, Trình Diễm không dám lơ là một giây, ngay cả khi thay đồ cũng phải đi sát theo sau cô, chỉ sợ không để ý là lạc mất.
Thay đồ xong, sau khi được huấn luyện cơ bản, anh dẫn Lâm Đang tới một khu ít người hơn.
Anh cũng là lần đầu tiên trượt tuyết, tự mình còn ngã lên ngã xuống, lại càng lo Lâm Đang sẽ bị ngã đau. Nhưng ngược lại, cô lại gan to, vừa đứng trên một con dốc nhỏ đã dám lao xuống.
Trình Diễm chẳng còn cách nào, chỉ có thể đứng đợi dưới dốc, chờ cô lao tới hất mình ngã, rồi lại đưa cô lên dốc, tiếp tục đứng đợi bị cô đâm trúng.
“Trình Diễm! Vui quá!” Cô đứng trên dốc nhỏ, hò reo gọi anh.
Anh chỉ có thể đứng dưới, tim đập thình thịch nhìn cô lao xuống, ước lượng vị trí cô sẽ tới mà nhanh chóng dịch chuyển để bị cô đâm trúng.
Cô đến càng lúc càng gần, như một quả bóng bowling nhắm thẳng vào anh. Quả nhiên, cả hai cùng ngã xuống, trượt một đoạn rồi nằm yên trên tuyết.
“Vui quá! Cậu có muốn thử không?” Cô nằm dưới anh, phấn khởi không ngừng.
Trình Diễm hơi chống người dậy, lặng lẽ nhìn cô, gỡ lọn tóc dính trên mặt cô ra. Anh cúi đầu, nhưng rồi lập tức ngừng lại, khẽ nói: “Cậu cứ chơi tiếp đi.”
“Mình…” Lâm Đang tim đập loạn xạ, lông mi khẽ rung, bỗng nhiên im lặng hẳn, “Cậu không trượt sao…”
“Tôi cũng đang chơi đấy chứ.” Trình Diễm chậm rãi đứng dậy, kéo cô lên, “Chỉ có điều là không bị cậu đâm trúng.”
Lâm Đang muốn cười, nhưng lại thấy mình hơi vô tâm: “Thế có làm cậu đau không?”
Trình Diễm liếc cô một cái: “Cũng ổn, cậu muốn cười thì cứ cười đi.”
Cô bước tới nắm tay anh, khẽ đung đưa: “Vậy cậu còn sẵn sàng đỡ mình nữa không?”
“Đỡ chứ, dù bị cậu đâm văng xuống chân núi, tôi cũng cam lòng.”
Lâm Đang bật cười khanh khách, mắt cong thành hình trăng lưỡi liềm: “Mình không đâm cậu văng xuống núi đâu, phía sau còn xa lắm mới tới chân núi.”
Trình Diễm nắm tay cô, dắt lên dốc lần nữa: “Tôi thấy cảm giác bị đâm ngã cũng không tệ.”
“Vậy chúng ta lên cái dốc cao kia chơi nhé.”
Trình Diễm nghẹn lời: “Không được, chỗ đó cao quá. Tôi thấy nhiều người nói trượt từ đó xuống dễ gãy xương lắm, nếu cậu không muốn làm tôi gãy xương, thì chúng ta cứ chơi ở đây thôi.”