• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em thấy không thoải mái à?” Trình Diễm nhanh chóng bước đến gần Lâm Đang.

“Đau bụng một chút thôi.” Lâm Đang ôm bụng, gần như không thể đứng thẳng.

Trình Diễm vội vàng nhận lấy chiếc cốc giữ nhiệt từ tay cô, rồi đỡ cô nằm xuống giường, kéo chăn đắp cho cô cẩn thận.

Ngay khi nằm vào chăn, cô co người lại, ôm chặt bụng, mồ hôi lạnh túa ra trên trán.

Trình Diễm nhìn mà thấy xót, nhưng chẳng có cách nào khác, chỉ có thể chỉnh chăn kỹ lại: “Có cách nào giúp em đỡ hơn không?”

“Túi sưởi… chườm bụng…” Lâm Đang gần như không thể nói trọn một câu.

Trình Diễm lập tức đứng dậy, nhìn quanh tìm một thứ gì đó thay thế túi sưởi, nhưng cửa hàng nhỏ anh vừa ghé qua cũng không có. Anh gọi xuống quầy lễ tân, nhưng cũng không có túi sưởi.

Anh xoa xoa hai tay, rồi trở lại bên cạnh Lâm Đang, khẽ nói: “Anh dùng tay sưởi cho em nhé?”

Lâm Đang gật đầu.

Trình Diễm ngồi xuống bên cạnh giường, đưa tay vào trong chăn, nhẹ nhàng đặt lên bụng lạnh ngắt của cô.

Cảm giác ấm áp lập tức lan tỏa, khiến Lâm Đang thấy dễ chịu hơn hẳn. Cô khẽ nói: “Xoa nhẹ một chút.”

“Hả?” Trình Diễm ngẩn ra một giây, rồi hiểu ý cô, bàn tay anh bắt đầu xoa nhẹ.

Cô từ từ nằm thẳng ra, cuộn mình trong chăn, khẽ nhắm mắt lại: “Trình Diễm, em buồn ngủ quá.”

Trình Diễm cúi đầu nhìn cô: “Em ngủ đi, em ngủ rồi anh mới ngủ.”

Lâm Đang không biết mình đã ngủ lúc nào, khi tỉnh dậy, Trình Diệm đã dậy, đang ngồi ở bàn làm việc gì đó.

“Trình Diễm.” Cô gọi một tiếng.

Trình Diễm quay lại, ánh mắt lạnh lẽo trở nên dịu dàng, anh cầm chiếc cốc giữ nhiệt đi đến bên cô: “Anh vừa pha nước đường đỏ.”

Cô nhận lấy cốc, uống một ngụm, tựa vào đầu giường nhìn anh: “Tối qua anh ngủ lúc nào?”

“Em ngủ rồi anh mới ngủ.” Anh nói, “Bây giờ còn đau không?”

“Đỡ hơn hôm qua nhiều rồi.”

Trình Diễm chỉnh lại chăn trên người cô: “Trước đây ở trường… sao lại như thế?”

Anh không nói hết, nhưng Lâm Đang hiểu, nhẹ nhàng giải thích: “Em có vẻ không giống các bạn nữ khác, em nửa năm mới bị một lần.”

“Thì ra là vậy…” Trình Diễm ngập ngừng, “Lần nào cũng đau vậy à?”

“Ừm.”

Trình Diễm xoa đầu cô: “Anh không nên dẫn em đi trượt tuyết, lạnh quá.”

“Nhưng trượt tuyết vui lắm.” Cô nói xong, không nhịn được cười trước.

Trình Diễm cũng cười theo: “Nhưng hôm nay thì không đi đâu được nữa.”

Cô gật đầu: “Đau bụng, không đi nổi nữa rồi.”

Trình Diễm nghĩ cô biết mệt là tốt rồi. Anh hỏi: “Có cần anh xoa bụng nữa không?”

“Có được không?”

“Được chứ.”

Trình Diễm dựa vào đầu giường, bàn tay nhẹ nhàng xoa. Anh sợ cô chán, liền mở sách nói cùng cô nghe.

Như thể quay lại thời đi học, khi anh ngồi trên bậc thang sân trường, chậm rãi kể chuyện cho cô nghe. Khi ấy là mùa hè, còn bây giờ là lúc lạnh nhất trong năm.

Thời gian trôi qua nhanh quá, chớp mắt, họ đã sắp tốt nghiệp rồi. Người trước đây còn xa vời với anh, giờ đã ở ngay bên cạnh.

“Ngày mai về rồi.” Anh nói, “Không muốn xa em chút nào.”

“Về rồi mấy hôm nữa là khai giảng, mình vẫn được ở cạnh nhau mà.”

Trình Diễm cúi đầu, không nói gì.

Ngày qua ngày, thời gian cứ dần trôi đi. Anh không mong khai giảng, chỉ mong thời gian dừng lại ở khoảnh khắc này.

Tiếc rằng thời gian không dừng lại vì ai cả.

Thời gian nghỉ ngơi tại khách sạn kết thúc, họ phải lên tàu cao tốc trở về Kinh Lăng.

Tuyết vẫn rơi nhiều, dường như chưa từng ngừng, phủ đầy mặt đất, cao đến ngang bắp chân người.

Trên sân ga, loa thông báo: “Tàu cao tốc G3460 đi Kinh Lăng sắp đến ga, mời hành khách mang theo đồ đạc cá nhân, đến kiểm vé tại sân ga số 3.”

Lâm Đang theo Trình Diễm tiến lên phía trước, một cơn gió lạnh thổi qua, họ chen vào trong tàu.

Vẫn là chỗ ngồi gần giống lần trước, Lâm Đang ngồi cạnh cửa sổ, Trình Diễm ngồi bên ngoài. Chỉ là không còn cảm giác háo hức và mong chờ như lúc đi.

Tàu lăn bánh rời khỏi sân ga, bên ngoài là một màu trắng xóa.

“Tuyết rơi dày quá.” Lâm Đang nắm tay Trình Diễm, nhìn ra ngoài.

“Ừ, tuyết rơi dày thật.” Đầu Trình Diễm tựa lên vai cô, khẽ hỏi: “Đang Đang, em còn đau bụng không?”

Cô lắc đầu.

Tàu chạy chưa bao lâu, Lâm Đang cảm thấy hơi khó chịu, nhẹ nhàng chạm vào người bên cạnh: “Trình Diễm, em muốn đi vệ sinh.”

Trình Diễm nhanh chóng đứng dậy, đeo hai chiếc túi, nắm tay cô đi về phía cuối toa.

Nhà vệ sinh vừa hay không có ai, Trình Diễm đỡ Lâm Đang vào trong đứng vững, rồi đưa đồ dùng cá nhân cho cô, sau đó mới để cô đóng cửa, còn mình đứng chờ bên ngoài.

Tàu không lắc mạnh lắm, người vẫn đứng vững, bên trong cũng không có âm thanh gì.

Trình Diễm an tâm phần nào, dựa lưng vào cửa lặng lẽ chờ.

Đột nhiên tàu rung mạnh vài cái rồi dừng lại.

Tim anh chợt thắt lại, đang định gõ cửa thì nghe thấy tiếng bên trong: “Trình Diễm! Trình Diễm! Cửa mở không được!”

“Anh nhớ nút đó phải kéo xuống, đừng lo, em thử lại đi.”

“Được…”

Bên trong vang lên tiếng loay hoay với nút mở, nhưng cửa vẫn không nhúc nhích. Trình Diễm quay người, cố đẩy cửa nhưng không thành công.

Lúc đó tàu lại rung mạnh thêm hai lần nữa, khiến người bên trong sợ hãi.

“Trình Diễm, Trình Diễm…”

“Anh đây, anh đây. Đừng sợ, em cứ đứng yên ở bên trong nhé, anh đi hỏi xem có chuyện gì xảy ra.” Trình Diễm vừa xoay người đi vừa trấn an, “Anh sẽ quay lại ngay!”

Anh chưa chạy được bao xa thì nghe thông báo trên tàu, nói rằng tín hiệu phía trước gặp sự cố, chưa biết khi nào sẽ khôi phục, khiến tàu không thể tiếp tục hành trình.

“Chúng ta sẽ phải ở đây bao lâu nữa?” Một hành khách lo lắng hỏi và chặn đường một nhân viên để tìm hiểu.

Nhân viên vừa định trả lời thì bị Trình Diễm chặn lại: “Phiền anh mở giúp cửa nhà vệ sinh được không? Bạn tôi bị kẹt bên trong, mắt cô ấy không nhìn rõ, có thể gặp nguy hiểm.”

“À, được được.” Nhân viên nhanh chóng đi theo Trình Diễm, quay lại giải thích nhanh, “Hiện tại chúng tôi cũng chưa biết khi nào sẽ khắc phục được, mong quý khách kiên nhẫn chờ đợi. Nếu cần hỗ trợ gì, cứ nói với chúng tôi.”

Trình Diễm lòng nóng như lửa đốt, bước nhanh về phía nhà vệ sinh, vừa gõ cửa vừa dỗ dành: “Đang Đang, đừng sợ, anh đã gọi nhân viên đến rồi.”

Bên trong, tiếng Lâm Đang nghẹn ngào: “Vâng.”

Trình Diễm như phát điên, chỉ muốn kéo nhân viên đến thật nhanh.

Một lát sau, nhân viên đến dùng chìa khóa mở cửa.

Cửa vừa mở, Trình Diễm liền lao vào ôm chặt Lâm Đang, nhẹ nhàng vỗ lưng trấn an: “Đừng sợ, đừng sợ, không sao rồi, mọi thứ ổn rồi.”

Nhân viên còn đang nói gì đó, nhưng Trình Diễm không nghe rõ, chỉ một mực ôm Lâm Đang trở về chỗ ngồi, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.

Lâm Đang lúc này đã bình tĩnh lại nhiều, tựa vào lòng anh, khẽ hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”

Trình Diễm giải thích ngắn gọn rồi trấn an: “Không sao đâu, chắc sẽ sớm ổn thôi.”

Tuy nhiên một tiếng sau, tàu vẫn chưa thể chạy lại. Một số người đã bắt đầu lớn tiếng đòi xuống tàu, nhưng ở nơi đồng không mông quạnh, không có cả tín hiệu điện thoại, xuống rồi thì biết đi đâu?

Trình Diễm cũng lo lắng, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, ôm Lâm Đang, kể chuyện cho cô nghe, câu chuyện là về “Cuốn theo chiều gió.”

Thời gian trôi qua từng phút từng giây, sau năm tiếng dừng lại, tàu cuối cùng quyết định quay lại lộ trình ban đầu.

Lâm Đang đã ngủ trong lòng Trình Diễm, đến khi tàu dừng lại, anh mới nhẹ nhàng đánh thức cô.

“Đến Kinh Lăng rồi à?” Cô hỏi.

“Chưa, tàu quay ngược lại rồi.”

Lâm Đang lấy điện thoại ra, thấy tín hiệu đã khôi phục hoàn toàn. Trên màn hình là hàng chục cuộc gọi nhỡ và tin nhắn, có từ bà ngoại, cũng có từ bố cô.

“Trình Diễm…” Cô giơ điện thoại lên cho anh xem.

Trình Diễm mím môi: “Xuống tàu rồi tính tiếp, anh sẽ xem có vé tàu nào khác về Kinh Lăng hôm nay không.”

Lâm Đang đã yên tâm hơn, theo anh xuống tàu, trở về sảnh chờ. Cô vừa ra thì thấy bà ngoại, bố và anh trai đang đứng chờ bên ngoài ga.

Các hành khách đều im lặng bước ra, bất ngờ từ phía sân ga vọng lại một tiếng quát lớn:

“Tao phải đánh chết mày!”

Bố Lâm vội vàng lao lên kéo Lâm Mặc ra, bà ngoại nhanh chóng bước tới ôm chầm lấy Lâm Đang, chỉ còn Trình Diễm đứng một bên, nghiêng đầu, miệng có chút máu.

“Mày có biết mày đang làm gì không?! Mày đang dụ dỗ trẻ vị thành niên đấy!” Lâm Mặc vẫn lớn tiếng la lối, thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh.

Viên cảnh sát đi cùng nhìn qua vài người, giọng nghiêm túc: “Người đã tìm thấy rồi thì tôi xin phép, mấy cháu nhỏ sau này đừng tự ý đi lung tung, có đi đâu thì nhớ báo với gia đình.”

Lâm Mặc cố gắng thoát khỏi bố mình, chặn đường viên cảnh sát: “Anh đừng đi vội, bắt tên buôn người này lại đi!”

Cảnh sát cảm thấy đau đầu, nhìn một lúc thì hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra. Quả thực không dễ xử lý.

“Anh ấy không phải kẻ buôn người, là em đã hẹn với anh ấy đi chơi.” Lâm Đang nhẹ nhàng nói, “Xin lỗi, là em nói dối, em không đến nhà Tống Noãn, mà là đi chơi ở đây.”

Không ai nói thêm gì, không khí căng thẳng và bế tắc. Viên cảnh sát cố gắng hòa giải, trách mắng Lâm Đang và Trình Diễm, rồi khuyên bảo Lâm Mặc trước khi rời đi.

Bố Lâm cũng không muốn làm lớn chuyện trước đám đông, đưa cả Trình Diễm và Lâm Đang rời khỏi ga.

Họ đặt hai phòng khách sạn, một cho Trình Diễm, một cho Lâm Đang, và để cửa mở. Bố và anh trai đứng bên ngoài, bà ngoại thì ngồi trong nói chuyện với Lâm Đang.

“Cháu có bị thương chỗ nào không? Có chỗ nào không thoải mái không?”

Lâm Đang lắc đầu, cô muốn giải thích nhưng không ai lắng nghe.

Bà ngoại còn định nói thêm gì đó thì bố Lâm nhận được cuộc gọi. Ông bật loa ngoài, bên kia là giọng mẹ Lâm: “Tìm thấy người chưa?”

Bóo Lâm liếc nhìn hai người trong phòng, thấp giọng nói: “Tìm thấy rồi.”

“Ừ, em biết rồi, giờ em đang trên đường, lát nữa sẽ tới ngay.”

“Em…”

Bố Lâm chưa nói xong thì đầu dây bên kia đã cúp máy.

Không khí trở nên nặng nề, không ai nói thêm gì nữa cho đến khi mẹ Lâm vội vã đến nơi.

Trên gương mặt bà có chút lo lắng, nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh. Bà dặn Lâm Mặc và bà ngoại đặt thêm hai phòng để nghỉ ngơi rồi mới vào phòng Lâm Đang, quỳ xuống trước mặt cô, xoa đầu cô, dịu dàng hỏi: “Con có bị thương chỗ nào không?”

Lâm Đang cúi mặt, lắc đầu.

“Cậu ta có chạm vào chỗ nào nhạy cảm của con không? Con biết chỗ nào là vùng nhạy cảm mà mẹ từng dạy con rồi chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK