• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Đang muốn đuổi theo nhưng lại không xác định được phương hướng. Cô cúi đầu, có chút hoang mang quay trở lại cửa phòng thiết bị, ngồi xuống chiếc ghế đẩu nhỏ.

Những lời cô nói cũng đâu khó nghe nhỉ? Không hề trách anh, cũng để ý đến lòng tự trọng của anh, chẳng hề nhắc tới việc anh vừa đi học vừa đi làm, thế thì anh chạy làm gì chứ?

“Đang nghĩ gì thế?” Tống Noãn đi đến, vỗ nhẹ vào vai cô.

“Cậu còn nhớ chuyện mình từng kể cậu nghe hồi học kỳ 1 không? Chính là chuyện một nam sinh giả làm Hứa Phục Triều để vay tiền mình ấy.”

“Nhớ, sao vậy? Cậu ta lại đến làm phiền cậu hả?”

Lâm Đang lắc đầu, kể qua loa chuyện vừa rồi một lần, hỏi: “Cậu nói xem tại sao cậu ấy lại chạy? Mình có bảo sẽ tố cáo với giáo viên đâu? Lạ thật đấy.”

Nhưng Tống Noãn lại để ý chuyện khác: “Điều kiện gia đình không tốt lại còn cố gắng học tập, sao nghe quen thế nhỉ… Người cậu nói không phải Trình Diễm đấy chứ?”

“Không phải cậu ấy.” Lâm Đang nhìn đi nơi khác.

“Cậu nhìn mình rồi nói đi.” Tống Noãn quay mặt cô lại, nhìn chằm chằm vào cô: “Lúc nào cậu cũng ở cạnh mình, ngoại trừ Trình Diễm ra thì cậu còn quen biết ai được chứ?”

Cô chột dạ, mắt hết liếc trái rồi phải, nhẹ nhàng đẩy Tống Noãn ra, lắp bắp nói: “Thế… thế thì sao?”

Tống Noãn suýt thì ngất xỉu: “Lại còn làm sao à? Đây là bạo lực học đường đấy! Bạo lực học đường đấy cậu biết không hả? Thấy cậu dễ bắt nạt nên mới đến đòi tiền cậu! Sau này cậu ta chắc chắn sẽ là tội phạm vi phạm pháp luật đấy.”

Lâm Đang lấy tiền trong túi ra: “Cậu ấy tới trả mình tiền.”

Tống Noãn nghẹn họng một hồi rồi lại nói: “Thế thì sao? Cậu có biết bao nhiêu lần cậu ta vác cái mặt bị thương đến trường rồi không? Chẳng biết đánh nhau chỗ nào nữa, loại người này không báo công an đã là nể mặt lắm rồi, cậu còn đồng tình với cậu ta?”

Lâm Đang không biết nên giải thích thế nào, cô không tự giác cho rằng Trình Diễm không xấu xa như lời đồn, ai ngờ Tống Noãn lại khó lừa như vậy.

Trong lòng cô có chút khổ sở: “Nếu cậu ấy đã trả tiền rồi thì coi như chuyện này chưa từng xảy ra, từ giờ mình không qua lại với cậu ấy nữa là được.”

“Cậu nói đúng lắm, thôi cất tiền đi, tụi mình đi chơi bóng rổ.”

Lâm Đang bị túm đi xem chơi bóng rổ. Cô ít khi có cơ hội vận động, đáng lẽ nên vui vẻ mới phải, nhưng trong lòng vẫn luôn rầu rĩ, còn có hơi thất vọng khổ sở, tóm lại rất phức tạp, là loại cảm xúc mà cô chưa từng trải qua.

Thật ra không cần Tống Noãn phải khuyên nhủ, bởi cô và Trình Diễm cũng chẳng có lý do gì để tiếp xúc với nhau, cùng lắm là gặp mặt thì chào nhau một tiếng. Còn về chuyện mô hình máy bay, giờ mọi việc đã thế này rồi, có lẽ Trình Diễm sẽ không đưa mô hình cho cô nữa.

Cô vẫn đi theo Tống Noãn như trước. Trong lớp có hoạt động giải trí gì vui, cô nàng đều kéo cô vào chơi cùng, thi thoảng cô đi thoáng qua mùi chanh thoang thoảng kia, nhưng cả hai đều ăn ý không nói gì, như thể chưa từng quen biết nhau.

Từ xa lạ trở thành bạn bè, lại từ bạn bè trở thành người xa lạ, quá trình tàn khốc thế này cô chưa thể làm quen được.

Cô không hiểu sao mọi chuyện lại tanh bành thế này, thậm chí đôi khi còn nghĩ có phải mình nói câu nào chọc Trình Diễm giận mất rồi không.

Thỉnh thoảng cô lại cầm điện thoại, nhìn avatar màu đen trong danh sách nhắn tin, cứ muốn giải thích gì đó nhưng lại không biết bắt đầu từ chỗ nào. Có lẽ đúng như lời Tống Noãn nói, Trình Diễm là kẻ ăn cháo đá bát, nhưng cảm giác bị bỏ rơi này đúng là khiến người ta hụt hẫng khó chịu.

Chớp mắt mùa thu đã đến, thời tiết ngày càng lạnh hơn, trường học tổ chức cuộc thi làm video ngắn, Tống Noãn bận bịu việc này nên Lâm Đang chỉ có thể ở một mình.

Không có ai nói chuyện cùng nên cô cũng lười ở lại học tiết tự học buổi tối, vừa tan học là dọn đồ chuẩn bị về nhà.

Cô chờ Hứa Phục Triều tan học để cùng nhau về nhà, nhưng Hứa Phục Triều đang học lớp 12, buổi chiều có thêm một tiết, thời gian tan học còn muộn hơn cả cô.

Cô ôm cặp sách, định bụng lấy điện thoại ra nghe nhạc, nhìn thấy giao diện trò chuyện lại nghĩ đến Trình Diễm, cô quay đầu nhìn thoáng qua, thấy một người đang ngồi trong góc.

Không cần đi đến cô cũng nhận ra đó là ai.

Trong lớp không có người, loa trường đang bật một khúc quân hành cực kỳ dõng dạc hùng hồn như tiêm thêm máu gà cho cô. Cô bỏ cặp sách xuống, lần mò đi tới, đứng lại trước bàn Trình Diễm.

Hình như anh đang viết gì đó nên chưa ngẩng đầu lên.

“Cậu còn cho mình mô hình máy bay nữa không?” Lâm Đang có hơi giận.

Trình Diễm dừng bút, ngước lên nhìn cô: “Cậu vẫn còn muốn cái đó à?”

“Do cậu nói muốn tặng mình mà.” Lâm Đang bĩu môi, không hiểu sao lại có chút ấm ức, hai mắt cũng đỏ lên.

“Tôi còn tưởng cậu không cần.” Trình Diễm để bút xuống.

“Sao lại không cần, vốn dĩ là của mình mà.” Cô còn chưa nhận quà đáp lẽ đâu, vốn dĩ nó thuộc về cô rồi. Càng nghĩ lại càng giận, không nhịn được rơi nước mắt.

Trình Diễm hơi hoảng, tìm khăn giấy nhưng chẳng thấy đâu, duỗi tay muốn lau nước mắt cho cô, nhưng nhìn thoáng qua camera theo dõi, anh lại thả tay xuống: “Sao cậu lại khóc?”

“Thế sao hôm đó cậu lại chạy? Mình chỉ bảo từ lần sau cậu đừng lừa người nữa, mình không mách với giáo viên, cũng chẳng mắng mỏ gì cậu, tại sao cậu lại không để ý đến mình?” Lâm Đang vừa rơi nước mắt vừa lau, nhưng lau nhanh đến mấy cũng không kịp, nhìn cực kỳ đáng thương.

“Tôi…” Trong lòng Trình Diễm chua xót, không phải anh muốn bơ cô, mà do anh sợ cô sẽ chán ghét mình.

“Nhớ đưa mô hình máy bay cho mình!” Lâm Đang ghét nhất dáng vẻ muốn nói lại không nói này, cô tức giận xoay người muốn bỏ đi, chân lại đột nhiên va vào chân bàn, đau đến nỗi cô phải gập người lại.

Trình Diễm vội vàng ngồi xổm xuống xem xét cẳng chân cho cô: “Đụng vào bàn sao?”

Trong mắt cô ầng ậng nước, gật đầu với anh: “Ừm.”

Trình Diễm không nghĩ nhiều, xắn ống quần của cô lên, thấy cẳng chân cô đã tím xanh. Anh chà xát lòng bàn tay, một tay nắm lấy cẳng chân cô, một tay nhẹ nhàng xoa xoa chỗ bị tím, nhẹ giọng nói: “Bị tím rồi, về bôi thuốc sẽ khỏi thôi.”

Anh nói xong, còn chưa nghe được cậu trả lời thì đã ngước mắt lên nhìn: “Sao…”

Gương mặt phiếm hồng chặn ngang lời nói của anh, chẳng biết có phải do anh làm lố quá không, nhưng cuối cùng vẫn bình tĩnh kéo ống quần cho cô xuống, đứng dậy nói: “Mai tôi sẽ mang mô hình máy bay cho cậu.”

Lâm Đang gật đầu, vội vàng đỡ bàn chạy đi chỗ khác.

Cô cảm giác tim mình như sắp nhảy ra ngoài, chẳng có cách nào để đè nó xuống được. Bà ngoại từng nói không được để nam sinh tùy tiện chạm vào mình, nhưng chẳng hiểu sao khi bị anh chạm vào, cô không hề cảm thấy khó chịu.

“Lâm Đang.”

Nghe thấy giọng của Hứa Phục Triều ngoài cửa, cô lập tức cầm lấy cặp sách rồi chạy chậm ra ngoài.

Bên ngoài gió lạnh thổi vù vù, nhưng không thể xua tan cơn nóng trên mặt cô, dù đang đi trên đường mà cô vẫn nhớ lại cảm giác khi hai người tiếp xúc với nhau.

Cho dù thị lực không tốt, nhưng từ khi lên cấp hai cô đã không bị ai chạm vào như vậy, nhất là cảm giác này khác hẳn với lúc bà ngoại bôi thuốc cho cô.

“Em thân với nam sinh kia lắm à?” Hứa Phục Triều đột nhiên hỏi.

Trong lòng Lâm Đang hoảng hốt, khó khăn giải thích: “Bạn học hồi lớp 10, giờ được xếp vào cùng lớp.”

Hứa Phục Triều cười như không, cũng chẳng nói thêm gì nữa.

Lâm Đang có hơi lo lắng, vừa về nhà đã gửi tin nhắn cho Trình Diễm, bảo anh chiều mai tan học rồi đưa mô hình máy bay cho cô.

Tuy như thế có hơi kỳ lạ nhưng còn đỡ hơn bị Tống Noãn mắng.

Trời còn chưa tối, Lâm Đang cùng Trình Diễm lén lút ngồi ở cửa bậc thang của tòa nhà thực nghiệm, trước mắt là mảnh đất trống có lác đác vài cây trúc, nếu không đến gần, sẽ không nhìn rõ ai với ai.

Trình Diễm đưa điều khiển từ xa giản dị cho cô, còn dạy cô cách dùng: “Ấn nút này là bay lên được.”

Cô hứng thú hừng hực nhìn máy bay hồng nhạt dưới mặt đất, ấn chốt mở, sau đó máy bay run rẩy bay lên. Nhưng nó không chuyển hướng được, chỉ có thể bay loạn theo gió.

Cuối cùng máy bay mắc vào cây trúc, Trình Diễm đứng dậy đi nhặt, Lâm Đang theo sau anh.

“Cậu dạy mình cách làm được không?”

“Được.” Trình Diễm nhẹ nhàng cầm lấy máy bay, hai người ngồi xuống bậc thang, anh bắt đầu giảng giải cho cô nghe.

Lâm Đang giống như một quyển mười nghìn câu hỏi vì sao, anh nói đến chỗ nào là cô hỏi chỗ đó, giống hệt trẻ con bắt đầu khám phá thế giới.

Nhưng Trình Diễm không hề ghét cô như vậy, thậm chí còn dịu dàng giải thích từng câu một.

Lúc chẳng còn gì để nói, loa phát thanh cũng vừa dừng lại, toàn bộ thế giới bỗng trở nên an tĩnh, sắc trời cũng tối dần, mơ hồ có thể nghe thấy tiếng gió cọ qua lá trúc.

Lâm Đang cúi đầu nhìn mô hình máy bay, thấp giọng hỏi: “Sao hôm đó cậu lại chạy? Là do mình nói sai gì sao?”

“Không.” Trình Diễm muốn nói gì đó nhưng chẳng biết phải mở miệng thế nào.

“Từ nay về sau cậu đừng lừa người nữa được không?” Cô hỏi.

“Từ bây giờ tôi sẽ không lừa cậu nữa.” Trình Diễm đồng ý ngay tức khắc, quay sang nhìn người bên cạnh, nở nụ cười có chút bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại thầm mắng cô ngốc.

Ngón tay Lâm Đang nắm lấy cánh máy bay, nhỏ giọng nói: “Mình biết người mượn tiền là cậu lâu rồi, ở trường cũ mình từng gặp phải loại chuyện này nên rất sợ, có thời gian mình không đến trường, cũng do bị chuyện này làm cho ốm luôn.”

Nụ cười của Trình Diễm cứng lại, anh biết Lâm Đang bị ốm đã lâu, Lý Hòe An còn đi thăm cô, nhưng không biết hoa ra lại là vì mình. Chút đắc ý cùng may mắn trong lòng anh bay biến chẳng còn chút gì, chỉ còn lại cảm giác trống rỗng tột cùng.

Anh hơi hé miệng, muốn xin lỗi nhưng anh chưa từng chủ động xin lỗi ai bao giờ, cho dù áy náy đến nỗi đỏ cả mặt nhưng vẫn chẳng nói thành lời.

“Sau này mình mới biết được hóa ra điều kiện nhà cậu không tốt, mình nghĩ chắc chắn do cậu gặp phải chuyện gì khó khăn, nếu không cũng chẳng làm ra chuyện như vậy.”

Trình Diễm có chút sợ hãi, anh sợ câu tiếp theo là hy vọng từ nay cậu tự giải quyết cho tốt. Anh muốn giải thích rằng mình mượn tiền cô là bất đắc dĩ, anh không muốn bắt nạt hay quỵt tiền cô.

“Tóm lại từ nay về sau cậu đừng lừa người ta nữa.” Lâm Đang đứng lên, phủi bụi trên quần áo: “Hứa Phục Triều sắp tan học rồi, mình về lớp chờ anh ấy đây.”

Nhìn cô ôm mô hình máy bay chậm rãi đi ra ngoài, Trình Diễm vội vàng đứng lên, đuổi theo được hai bước rồi lại khó khăn đứng lại: “Chúng ta… chúng ta vẫn là bạn chứ?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK