Xung quanh vang lên một tràng cười lớn, Lâm Đang cũng không nhịn được mà khẽ mỉm cười nhìn Trình Diễm, nhỏ giọng: “Hay là sau này đừng đeo cái này nữa nhé? Chúng ta có vòng tay rồi mà, đúng không?”
Cô đùa nghịch mấy viên ngọc trên chiếc vòng tay, Trình Diễm lập tức cảm nhận được sự rung động từ phía bên kia.
Đi đến chỗ ít người, anh mới khẽ nói với Lâm Đang: “Không sao đâu, tôi sẵn sàng làm chó của cậu mà.”
Lâm Đang không cười nữa, ngược lại cô mím môi, nắm nhẹ quai ba lô của anh, nghiêm túc nói: “Không phải đâu, cậu không phải chó, cậu là người, là Trình Diễm. Cậu không thể làm chó được, cậu phải là…”
Cô kịp thời dừng lại, nhưng Trình Diễm hiểu cô muốn nói gì tiếp theo, anh mỉm cười: “Được.”
“Ừm…” Cô cũng biết Trình Diễm đã hiểu, khuôn mặt thoáng ửng hồng nhưng giọng vẫn rất nghiêm túc, “Tóm lại, từ giờ cậu không được nói mình là chó nữa, nghe chưa?”
“Được.” Trình Diễm cười nhẹ đáp lại.
Kỳ học này, nhà trường đã sắp xếp lại học sinh các lớp, mãi đến khi đứng trước bảng thông báo, Lâm Đang mới nhớ ra Trình Diễm thi cuối kỳ đứng thứ hai toàn khối. Theo lý, anh sẽ được chuyển sang lớp chọn, tức là lớp 8.
Cô nắm chặt quai ba lô, nhìn vào bảng thông báo dày đặc chữ, giọng có chút lo lắng: “Trình Diễm, có phải cậu sẽ chuyển sang lớp khác không?”
Trình Diễm cũng quên mất chuyện này, anh liếc nhìn bảng, quả nhiên tên mình và Lâm Đang không cùng lớp. Anh mím môi: “Tôi sẽ nói chuyện với cô giáo, tôi không muốn sang lớp 8, vẫn muốn ở lại lớp 5.”
“Liệu có được không?” Lâm Đang theo sau anh, “Nhưng hình như lớp 8 có môi trường học tập tốt hơn mà?”
“Cũng chẳng khác gì lắm, chỉ là tiến độ học nhanh hơn chút thôi.”
Vừa nói, họ đã đến trước cửa văn phòng. Anh bảo Lâm Đang đợi ngoài, rồi gõ cửa bước vào.
Cô giáo chủ nhiệm đang có mặt cùng với vài thầy cô khác. Thấy anh vào, cô chủ nhiệm lên tiếng trước: “Trình Diễm, kỳ thi vừa rồi em làm rất tốt, sang lớp 8 rồi thì phải tiếp tục cố gắng nhé. Điểm tiếng Anh của em còn nhiều tiềm năng lắm, nếu cải thiện được, biết đâu kỳ thi đại học em có thể vào top 50 toàn tỉnh đấy.”
Nghe tiếng trò chuyện, các thầy cô khác cũng tò mò nhìn về phía anh, muốn xem cậu học sinh này trông thế nào.
Nhưng Trình Diễm không bận tâm lắm đến những lời đó, anh nói thẳng: “Thưa cô, em không muốn sang lớp 8, em muốn ở lại lớp 5.”
Có một thầy giáo nghe vậy thì tò mò: “Ồ, mọi người đều muốn vào lớp chọn, sao em lại muốn ở lại lớp 5? Có phải cô giáo chủ nhiệm dạy giỏi quá không?”
Cô giáo chủ nhiệm mỉm cười, không nói gì, hạ giọng một chút: “Em và cô đều biết lý do em muốn ở lại lớp 5, nhưng cô muốn khuyên em một câu: Năm cuối cấp rất quan trọng. Đừng nghĩ bây giờ em thi được điểm cao là thi đại học cũng sẽ như vậy. Hơn nữa, danh sách phân lớp không phải do cô quyết định, em tìm cô cũng vô ích thôi.”
Trình Diễm bỏ qua những lời trước đó, hỏi thẳng: “Vậy phải tìm ai ạ?”
“Em phải tìm cô phụ trách khối.”
Vừa dứt lời, một giọng nói vang lên từ ngoài cửa: “Ai đang tìm tôi thế?”
Trình Diễm quay người lại, nhìn thẳng vào người vừa đến: “Thưa cô, em muốn tìm cô. Em không muốn chuyển sang lớp 8, em muốn ở lại lớp 5.”
Cô phụ trách khối nhìn anh một lát, cầm ly trà ngồi xuống chỗ của mình, tiện tay kéo một cái ghế khác, mời anh ngồi: “Em là Trình Diễm đúng không? Nào, nói cho cô nghe tại sao em không muốn sang lớp 8?”
Trình Diễm bước đến ngồi xuống, không chút ngập ngừng: “Bạn em ở lớp 5. Mắt cô ấy không tốt, cần có em giúp đỡ.”
“Ồ!” Cô phụ trách khối vặn nắp ly chặt lại, liếc nhìn các thầy cô xung quanh, cười nói: “Không có ai khác trong lớp có thể giúp em ấy à? Em ấy nhất định phải cần đến em sao?”
Trình Diễm trả lời: “Đúng vậy. Cô ấy cần một người kiên nhẫn để đi cùng trong giờ học. Nếu không có em, cô ấy không thể tham gia các tiết học ngoài trời, chỉ đành ngồi lại trong lớp. Năm cuối cấp bận rộn, không phải ai cũng có đủ thời gian để giúp cô ấy.”
Cô phụ trách khối cười đùa: “Thế tại sao em lại có thời gian?”
“Vì cô ấy đối xử với em rất tốt. Học phí kỳ hai lớp 10 của em là do cô ấy cho mượn.”
Cả văn phòng chìm vào im lặng, ngay cả tiếng bút viết cũng ngừng lại. Các thầy cô ít nhiều đều biết về hoàn cảnh gia đình của Trình Diễm, nhưng không ai ngờ tình hình đã khó khăn đến mức này.
Sau một lúc im lặng, cô phụ trách khối thở dài: “May mà giờ học vẫn chưa bắt đầu. Thôi được, em cứ ở lại lớp 5 đi. Nhưng nhớ là không được để việc học sa sút đâu đấy.”
“Em cảm ơn cô.” Trình Diễm cúi đầu đáp.
“Sau này có khó khăn gì, nhớ nói với thầy cô, nhà trường giúp được gì sẽ cố gắng giúp.” Cô phụ trách khối đứng dậy, vỗ nhẹ lên vai Trình Diễm, “Đi đi.”
Trình Diễm lại nói lời cảm ơn, rồi nhanh chóng bước ra khỏi phòng, ánh mắt chạm ngay phải ánh nhìn của Lâm Đang.
Phòng giáo viên cách âm không tốt lắm, anh biết cô đã nghe thấy mọi chuyện. Không nói gì thêm, anh chỉ khẽ nói: “Đi thôi, về lớp.”
Đi được một đoạn, Lâm Đang đột ngột dừng lại.
Trình Diễm cũng dừng theo, quay lại nhìn cô, mỉm cười hỏi: “Sao vậy?”
Cô cắn môi, giọng nhỏ nhẹ: “Lúc đó cậu mượn tiền mình là để đóng học phí đúng không?”
Lâm Đang lại muốn khóc. Học phí trung học cấp ba chỉ có 500 tệ, vậy mà Trình Diễm cũng không có đủ. Cô không ngờ hoàn cảnh của anh lại khó khăn đến mức ấy.
Cô hỏi: “Bố mẹ cậu đâu rồi?”
“Mẹ tôi…” Trình Diễm định nói “Mẹ tôi mất rồi”, nhưng anh đổi giọng, dùng cách nói nhẹ nhàng hơn, “Mẹ tôi đã qua đời, còn bố thì không quan tâm đến tôi.”
Lâm Đang bước lên một bước, nắm lấy vạt áo của anh, nghẹn ngào hỏi: “Thế cậu không còn người thân nào khác sao?”
Giọng anh bình thản: “Không còn.”
“Mình…” Lâm Đang không biết phải nói gì.
“Nếu cậu muốn biết thêm thì đến giờ thể dục tôi sẽ kể. Còn bây giờ chúng ta vào lớp trước đã.” Trình Diễm không hề giận, cũng chẳng tỏ ra buồn bã, anh nhẹ nhàng xoa đầu cô, “Đi nào, vào lớp thôi.”
“Ừm.” Lâm Đang buông tay, lặng lẽ đi theo anh.
Trong lớp đã có khá nhiều học sinh. Có người nhìn thấy Trình Diễm, liền lên tiếng: “Cậu vào nhầm lớp rồi à? Không phải cậu nên ở lớp 8 trên tầng hai sao?”
Trình Diễm cầm lấy ba lô của Lâm Đang, đặt lên bàn sát tường, kéo ghế để cô ngồi xuống. Sau đó, anh cũng đặt ba lô của mình xuống rồi đáp: “Tôi đã nói với thầy cô rồi, tôi sẽ ở lại lớp 5.”
Cả lớp nhao nhao lên, ai cũng biết lý do vì sao, nhưng chẳng ai biết anh đã thuyết phục thầy cô bằng cách nào. Mọi người đều muốn kéo lại gần để nghe ngóng chuyện, nhưng chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Trình Diễm, tất cả đều dừng bước.
Lâm Đang không hiểu vì sao mọi người lại đột nhiên giải tán, nhỏ giọng hỏi: “Có phải thầy cô đến không?”
Trình Diễm cười thầm, nghĩ bụng, có lẽ là do mình trông quá đáng sợ nên đã dọa họ chạy mất.
“Không, chưa vào lớp đâu, cậu cứ dọn dẹp bàn học đi.” Anh gỡ tờ giấy trắng dán trên bàn của Lâm Đang, giúp cô sắp xếp lại đồ đạc. Những quyển sách phủ bụi sau một kỳ nghỉ hè đã bám khá nhiều bụi. Anh cầm sách lên, phủi sạch rồi xếp gọn gàng lại chỗ cũ.
Lâm Đang không muốn đứng yên, cô cũng bắt đầu giúp anh sắp xếp sách vở. Cuối cùng, tay hai người đều bị bám đầy bụi.