• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Đang không nói nữa, nắm tay Tống Noãn đi ra khỏi lớp học.

Mưa đã ngớt nhưng vẫn còn đang rơi, từng hạt mưa va vào tán ô, hắt lên cửa kính xe ô tô, trượt dài trên cửa sổ sát đất.

Lâm Đang rất thích những ngày mưa, cô thích ngồi trước cửa sổ ngắm nhìn màu xanh mờ ảo trước mắt, nghe tiếng mưa rơi vào vạn vật xung quanh.

Điện thoại đột nhiên vang lên, cô click mở khung thoại, nhìn thấy những bức ảnh anime mà Tống Noãn gửi đến.

Tống Noãn nói Hứa Phục Triều mang lại cảm giác như thế này.

Lâm Đang phóng to hình ảnh rồi nhìn thoáng qua, trong lòng không có dao động quá lớn, lập tức trả lời lại: “Thế Lỳ Hòe An nhìn như thế nào?”

Thật ra cô rất muốn hỏi về Trình Diễm, nhưng sợ Tống Noãn lại lo lắng cho nên cô chỉ có thể hỏi Lý Hòe An trước.

Quả nhiên Tống Noãn không nghi ngờ, một lát sau đã gửi hình khác tới: “Đây, Lý Hoè An giống vậy nè, nhưng không giống Hứa Phục Triều đâu.”

“Thế còn Trình Diễm?” Thậm chí cô còn chẳng ấn vào xem ảnh mà nhắn hỏi luôn, sau đó mới cảm thấy chột dạ, muốn bổ sung thêm một câu là mình hỏi bừa thôi, nhưng bên kia đã trả lời lại.

“Mình cũng không chú ý lắm đâu, tóc mái cậu ta khá dài, với lại mình với cậu ta cũng đâu có thân. Giờ cậu nhắc tới thì trong đầu mình cũng không tưởng tượng ra được.”

Lâm Đang gửi lại một sticker để đổi đề tài, nhưng trong đầu cô vẫn vương mãi suy nghĩ, không biết Trình Diễm nhìn như thế nào?

Đến sáng hôm thứ hai, lúc Trình Diễm tới trả lại dù, cô còn cố ý mở to mắt, tiếc là vẫn không nhìn rõ được, chỉ cảm thấy Trình Diễm vừa cao vừa trắng.

“Tôi phơi khô, gập gọn rồi.” Tay cầm dù của Trình Diễm vẫn giơ ra giữa không trung, bị cô nhìn chằm chặp đến nỗi chẳng biết phải làm sao: “Cảm ơn.”

“Ờ ờ.” Lâm Đang hồi phục lại tinh thần, nhận lại dù: “Không cần cảm ơn mình đâu.”

Chẳng còn gì để nói nữa, Trình Diễm xoay người rời đi, Lâm Đang ngồi về chỗ, cất dù vào trong balo. Không biết có phải do cô gặp ảo giác hay không, cứ luôn cảm thấy trên chiếc dù vẫn còn dư lại hơi ấm của Trình Diễm.

Kỳ thi tháng đã qua, cuộc thi đọc diễn cảm tiếng Anh cũng kết thúc, sau đó bọn họ phải tiếp tục chuẩn bị cho Ngày hội nghệ thuật Khoa học Kỹ thuật.

Có khi là ăn cơm chiều xong, có khi lại là tiết tự học buổi tối, Lâm Đang và Tống Noãn sẽ luyện piano ở phòng tập, Lý Hòe An và Thịnh Hạ ở bên cạnh quan sát, thi thoảng cho vài lời khuyên, mỗi ngày trôi qua cũng gọi là phong phú.

Chẳng mấy chốc đã qua mùa xuân, thời tiết dần ấm lên, ăn xong cơm chẳng ai muốn đi đâu cả, chỉ muốn ngồi ở cửa lớp học để hóng gió.

Tống Noãn sợ nóng, dọn ghế ra cửa sau lớp học để hóng gió, Lâm Đang cũng ngồi đó cùng với cô nàng. Hôm nay học sinh nội trú phải dọn dẹp ký túc xá, hai người cũng lười chẳng muốn đi tập piano nữa.

Lúc này trong lớp chẳng có mấy người, chỉ còn mấy học sinh giỏi vẫn đang tự học, mà người không hòa hợp nhất ở đây chính là Trình Diễm.

Anh ngồi ở chỗ, cầm giấy bút không biết đang làm cái gì.

Lâm Đang có hơi tò mò, nghĩ thầm sao anh vẫn còn ở lại lớp làm gì. Nhìn chằm chằm người ta trong chốc lát, cô bị tiếng gọi của Tống Noãn kéo lại tinh thần, tiếp tục nói chuyện với cô nàng.

Có mấy người lục tục quay trở lại lớp, tốp năm tốp ba bạn nữ rủ nhau đi toilet, mới đi được vài bước họ lại quay về, còn khẽ thì thầm bàn tán với nhau.

“Sao thế?” Tống Noãn ngửi được mùi nhiều chuyện, kéo Lâm Đang qua hóng hớt cùng.

Mắt của mấy cô bạn sáng lên, chỉ tay về phía phòng học bên cạnh: “Đôi yêu nhau ở lớp bên kia…”

“Hả?” Tống Noãn kinh ngạc.

Tuy rằng Lâm Đang không nhìn thấy nhưng cũng có thể cảm nhận được: “Làm gì thế?”

Mấy cô bạn thẹn thùng: “Hôn nhau.”

Lâm Đang còn định hỏi lại thì đã bị Tống Noãn túm ra ngoài, nép vào khung cửa, thò đầu lấm lét nhìn ra ngoài.

“Má ơi. Hôn thật kìa! Không phải trên hành lang có camera sao? Hai người này không sợ bị phát hiện hả?”

Giọng của Tống Noãn ở ngay trên đầu Lâm Đang, cô nàng gào lên khiến Lâm Đang giật mình. Cô không nhìn thấy, cũng chẳng tưởng tượng ra được hình ảnh hai người hôn nhau như thế nào. Chỉ có thể yếu ớt hỏi: “Hai người đó đang hẹn hò sao?”

“Đúng rồi đó, hai cậu không biết hả? Bọn họ nổi tiếng lắm.”

Lại có bạn nữ cũng thò đầu ra nhìn, mấy cặp mắt tò mò nhìn ra ngoài cửa, ép Lâm Đang càng ngày càng cúi người xuống.

Cô giữ chặt khung cửa, nheo mắt lại để nhìn rõ hơn nhưng lại chẳng thấy gì cả, chỉ mơ hồ thấy có một nam sinh đang ngồi trên ghế, còn trên đùi nam sinh đó lại là một nữ sinh, mặt hai người đối diện, bóng người như đan chéo vào nhau.

“Không phải yêu sớm sẽ bị phạt à?” Lâm Đang hỏi.

“Chắc là cô giáo không biết á, với lại thành tích của cô bạn kia cũng tốt, là lớp trưởng lớp đó đấy.” Có người trả lời.

“Thế hai cậu ấy không sợ bị người khác nhìn thấy sao?” Lâm Đang lại hỏi.

Câu này không có ai trả lời được.

Có người cảm thán: “Bọn họ biết cách hôn thật đấy.”

Mấy cô bạn đều đỏ mặt, cố tình Lâm Đang lại chẳng nhìn thấy gì cả, nghe bạn mình thảo luận thì lại càng tò mò hơn.

Đang lúc nói chuyện hăng say, đột nhiên bên cạnh vang lên một giọng nói: “Nhường đường một chút.”

“Cậu muốn đi đâu?” Lâm Đang không nhìn rõ, ruột gan đang cồn cào vì đôi yêu nhau kia nên hỏi ra theo bản năng, sau khi hỏi xong mới cảm thấy có gì đó không đúng lắm, ngước mắt nhìn người vừa đi ngang qua: “À… cậu có thể đi vòng lên đằng cửa trước không?”

Trình Diễm sửng sốt, anh cúi đầu nhìn Lâm Đang cong lưng bám vào khung cửa rồi hỏi: “Mấy cậu đang làm gì vậy?”

Lâm Đang mím môi đáp: “Xem người ta hôn nhau, cậu đừng đi cửa này, sẽ quấy rầy người ta mất.”

“Ờ, ok.” Trình Diễm nghe thấy mấy cô đang xì xào nên cố tình đi tới, hỏi xong rồi anh cũng không tìm được lý do gì để mở miệng tiếp, yên lặng ngồi về chỗ, mà mấy tiếng xì xầm bàn tán kia vẫn chưa dứt.

Một lát sau, hai người ngoài kia đã đứng dậy, theo đó là tiếng chân ghế cọ xát với mặt đất khiến bốn cái đầu sợ tới mức vội vàng rụt lại.

“Chắc là không nhìn thấy tụi mình đâu nhỉ?”

“Không thấy đâu.”

Mấy người nhìn nhau rồi ai về nhà nấy.

Nhưng Lâm Đang vẫn không hiểu: “Họ không sợ bị phạt hả?”

Tống Noãn lắc đầu: “Mình chịu, tụi mình cứ đứng xem kịch vui là được, đừng có dại mà làm mấy chuyện như thế, dù sao yêu sớm rồi người chịu khổ đa số là con gái tụi mình, cậu cũng đừng học người ta yêu đương đấy.”

Lâm Đang gật đầu rồi lại hỏi: “Yêu nhau là phải hôn hả?”

Nghe cô hỏi vậy, Tống Noãn cũng ngây ra, cô nàng gãi đầu: “Thì… mình cũng không biết phải nói với cậu thế nào nữa? Cậu chưa xem phim thần tượng bao giờ hả?”

“Không.” Lâm Đang chớp mắt, thật sự cô chưa từng xem phim thần tượng, ngày nào sau khi về nhà cô cũng chỉ nghe nhạc một lúc rồi xem mấy chương trình thế giới động vật, xong xuôi thì đi ngủ.

Thế giới của cô cũng đơn điệu như tầm nhìn của cô vậy.

Tống Noãn nhìn cô hồi lâu rồi thở dài: “Không biết cũng tốt, dù sao cậu cứ nghe mình, tuổi này đừng yêu đương vội.”

Đừng nói là bây giờ, sau này cô có yêu đương với ai được không, Tống Noãn cũng chẳng dám xác định. Cô nàng không muốn dạy Lâm Đang mấy kiến thức thế này, vì người đơn thuần như Lâm Đang nên ở trong một thế giới đơn giản sẽ tốt hơn.

Tống Noãn không nói, Lâm Đang cũng chẳng để ý. Cô chỉ tò mò trong chốc lát, qua một lúc là quên ngay, quay người lại bận rộn với chuyện khác.

Sau hai vòng sàng lọc, tiết mục của các cô đã được chọn, đêm đó sẽ được biểu diễn tại Ngày hội nghệ thuật Khoa học Kỹ thuật, vừa phải chọn trang phục biểu diễn rồi lại chuẩn bị đạo cụ, ai nấy đều bận muốn điên lên.

Hôm đó không có tiết học, chỉ là xem biểu diễn cũng như các cuộc tuyển chọn và thi vẽ tranh, phát minh của học sinh.

Lâm Đang bị Tống Noãn kéo đi xem triển lãm phát minh, nơi trưng bày những phát minh của học sinh, chẳng mấy chốc ánh mắt của Tống Noãn đã bị thu hút, cô nàng liên tục đi qua đi lại trước hàng rào chắn.

Đông người quá nên Lâm Đang không đi vào cùng cô nàng, cô chỉ đứng trước rào chắn nghe giới thiệu.

“Ý tưởng thiết kế của phát minh này là…”

Lâm Đang nghe không hiểu nhưng vẫn rất thích thú, nhất là khi mọi người xung quanh reo hò, cô cũng không khỏi cảm thấy hưng phấn.

Bỗng nhiên một mùi hương quen thuộc truyền tới, dừng ở bên cạnh cô. Lâm Đang không nghĩ nhiều, thuận miệng hỏi: “Cậu cũng thích xem cái này à?”

Trình Diễm có hơi bối rối, không biết cô đang hỏi anh hay hỏi ai. Anh thấy cô đến đây nên mới đi theo. Từ trước tới nay anh chưa bao giờ tham gia mấy hoạt động này, cũng không đến xem trò vui.

Anh im lặng trong chốc lát, không nghe thấy ai trả lời thì mới ngơ ngác hỏi lại: “Cậu đang hỏi tôi à?”

“Đúng rồi đó.”

“Cậu biết tôi là ai sao?” Trình Diễm nghiêng đầu, nhìn chằm chằm vào cô.

“Biết chứ, cậu là Trình Diễm.” Lực chú ý của cô vẫn đặt vào cậu bạn đang giới thiệu về phát minh kia.

Nhưng ánh mắt của Trình Diễm vẫn dán vào người cô: “Sao cậu biết được?”

“Đương nhiên là…” Cô bỗng nhiên hồi phục lại tinh thần, quay đầu nhìn anh rồi khẽ cười: “Mình cảm nhận được hẳn là cậu.”

Ánh mặt trời rất gắt, chiếu thẳng xuống, một cơn gió khô nóng thổi qua, vén mái tóc ngắn xõa tự nhiên của cô, để lộ nụ cười trọn vẹn, khóe môi cong cong khiến Trình Diễm chẳng thể bình tĩnh nổi.

Anh nghe thấy có tiếng gì đó đập dồn dập, hồi lâu sau mới nhận ra đó chính là nhịp tim của mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK