• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đồ ăn đã dọn sẵn, bà ngoại nhìn qua rồi gọi: “Lâm Mặc, đến giờ ăn rồi, đừng nói chuyện nữa.”

Mấy người lớn trên bàn bắt đầu nói chuyện, chẳng ai để ý đến Lâm Đang nữa. Đến khi dùng bữa xong, Lâm Mặc mới thấy có gì đó không ổn, khẽ hỏi: “Người bạn đó của em là con trai hay con gái vậy?”

Lâm Đang cụp mắt, đáp: “Là con gái.”

“Ồ, vậy hả?” Lâm Mặc không còn nghi ngờ gì nữa, khoác vai Hứa Phục Triều tiếp tục trò chuyện.

Lâm Đang thở phào nhẹ nhõm, khẽ nhấn vào chuỗi hạt trên tay, vài giây sau cảm nhận được hạt rung nhẹ, khóe môi cô cong lên.

Sáng hôm sau, cô lên chuyến bay đến thành phố Vân và đáp xuống vào buổi trưa. Thư ký của mẹ cô đã đợi sẵn ở sân bay, cả nhóm nhanh chóng về biệt thự ở thành phố Vân.

Người giúp việc đã chuẩn bị sẵn bữa trưa, bố cô đang ngồi trên sofa đọc tạp chí khoa học, nghe thấy tiếng động liền đứng dậy: “Con về rồi à? Đồ ăn xong hết rồi, rửa tay rồi chuẩn bị ăn cơm đi.”

Lâm Mặc đảo mắt xung quanh: “Mẹ con đâu rồi ạ?”

“À, bà ấy vẫn còn ở công ty, tối mới về được.” Bố Lâm đứng dậy, kéo Lâm Đang ngồi cạnh, gắp thức ăn cho cô: “Đang Đang à, dạo này việc học hành thế nào rồi?”

Lâm Đang chậm rãi ăn, đáp: “Vẫn như mọi khi thôi ạ.”

Bố Lâm gật đầu: “Mắt con có thấy khó chịu gì không?”

“Dạ không.”

“Đợi mẹ con về, chúng ta sẽ đi kiểm tra lại lần nữa.” Bố cô nhẹ nhàng nói, “Anh con bảo dạo gần đây con muốn ra nước ngoài phẫu thuật, có chuyện gì à?”

Lâm Đang lắc đầu: “Không có gì đâu ạ, chỉ là tự dưng con nghĩ đến thôi.”

Cô biết mình không thể né tránh câu hỏi này, và đúng như dự đoán, tối đến khi mẹ cô về, lại là một lượt hỏi han tương tự.

Cả nhà thay phiên quan sát cô mấy ngày liền, không thấy gì bất thường mới an tâm. Còn Lâm Đang thì cũng nhẹ nhõm hơn, suốt một tuần nay cô bị theo dõi chặt chẽ, làm gì cũng không thoải mái. Kỳ nghỉ hè đã bắt đầu được một tuần mà cô còn chưa gọi cho Tống Noãn, tất nhiên cũng chưa liên lạc với Trình Diễm.

Trở về phòng, cô cầm điện thoại lên, trước tiên gọi cho Tống Noãn, nhưng không ai bắt máy. Cảm thấy yên tâm, cô liền nhắn tin cho Trình Diễm.

Đợi một lát không thấy anh trả lời, cô khẽ nhấn vào chuỗi hạt trên tay. Chưa đầy ba giây, hạt rung nhẹ, rồi điện thoại nhận được tin nhắn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Cô mỉm cười, khẽ hạ giọng nói vào điện thoại: “Mình muốn nghe giọng của cậu.”

Tin nhắn vừa gửi đi, video call đã được kết nối ngay lập tức.

Nhìn vào màn hình, tim Lâm Đang đập loạn nhịp, cô cẩn thận bấm nút nhận cuộc gọi, rồi thấy dáng hình mờ ảo của thiếu niên dưới ánh đèn.

“Cậu đang ở đâu thế?” Cô lên tiếng, giọng run rẩy.

“Ở nhà.” Trình Diễm vừa phân loại xong bưu kiện, về đến nhà thì ra mồ hôi, mới tắm xong, tóc vẫn còn ướt, “Cậu có nhìn rõ tôi trong video không?”

Lâm Đang lắc đầu: “Không rõ lắm, chỉ thấy bóng dáng mờ mờ thôi. Trình Diễm, có phải cạnh mũi cậu có một nốt ruồi không?”

Trình Diễm tiến lại gần camera một chút, cô nhìn thấy chấm đen đó, liền làm nũng: “Trình Diễm, mình muốn chạm vào nó.”

Trình Diễm hơi ngạc nhiên, lùi lại một chút, khuôn mặt hơi đỏ lên, khẽ nói: “Được, để đến lúc tựu trường nhé.”

Lâm Đang cười ngớ ngẩn, hỏi tiếp: “Dạo này cậu làm gì thế?”

Anh thẳng thắn: “Tôi đi làm thêm.”

“Có phải rất vất vả không?” Lâm Đang chắc chắn, “Chắc là rất mệt rồi, trời thì nóng, cậu nhớ nghỉ ngơi và uống nhiều nước nhé. Nếu cần tiền thì mình có thể cho cậu mượn, sau này cậu trả lại mình cũng được.”

Trình Diễm im lặng nhìn cô, đưa tay ra như muốn chạm vào mặt cô qua màn hình: “Tôi biết rồi, Đang Đang.”

Cô mỉm cười, cầm điện thoại lên khoe cho anh xem căn phòng của mình, nội thất, tủ quần áo và những món đồ trang trí trên bàn học. Cô kể cho anh nghe mấy ngày qua mình đã làm gì, gặp chuyện gì thú vị.

Ánh mắt của Trình Diễm không rời khỏi cô, chăm chú lắng nghe từng lời cô nói, đáp lại từng câu.

Mãi đến khi bên ngoài có tiếng gõ cửa, Lâm Mặc đến tìm cô, Lâm Đang mới khẽ nói tạm biệt với Trình Diễm, còn không quên dặn dò anh đừng làm việc quá sức.

Ngay sau đó, Lâm Mặc đã xông vào phòng: “Em đang nói chuyện với ai mà cười tươi thế? Lại còn đeo tai nghe nữa?”

Lâm Đang giật mình, tỏ vẻ bực bội để che giấu sự ngại ngùng: “Anh, em đã nói bao nhiêu lần rồi, em lớn rồi, anh không được vào phòng em mà không xin phép!”

Bà ngoại đi ngang qua, nghe thấy liền đồng tình: “Đang Đang nói đúng đấy.”

Lâm Mặc quay đầu nhìn thoáng qua, rồi rụt lại: “Được rồi, được rồi, anh nhớ rồi. Anh chỉ muốn hỏi em là mai có muốn đi chơi với anh không?”

“Em không đi đâu.” Cô chẳng hứng thú gì với việc đi chơi với anh trai. Mỗi lần đi, cô đều bị bỏ mặc ở một góc, không ai chủ động nói chuyện, nếu có thì cũng chỉ là những câu xã giao.

“Ok, ok.” Lâm Mặc rời đi, tiện tay đóng cửa lại.

Lâm Đang tức muốn chết, nếu Lâm Mặc không đến thì cô đã có thể trò chuyện với Trình Diễm lâu hơn rồi. Giờ thì hay rồi, cô không thể gọi lại lần nữa. Cô nghĩ ban ngày Trình Diễm còn phải đi làm thêm, tối chắc chắn mệt mỏi, cần nghỉ ngơi sớm, mình không nên làm phiền thêm.

Nhưng Trình Diễm vẫn chưa ngủ được, anh nằm trên giường nhắm mắt, trong đầu chỉ toàn hình ảnh của Lâm Đang, mãi không sao chợp mắt được, đành ngồi dậy, bật đèn và lấy một cuốn sách ra đọc.

Cuốn sách này được anh tìm thấy ở tiệm sách cũ, các trang đã cũ nát đến mức ảnh hưởng đến việc đọc, nhưng anh vẫn lật qua vài trang. Đây là một câu chuyện đầy lãng mạn và lắt léo, mà chắc chắn Lâm Đang sẽ thích. Anh dự định khi đến tiết thể dục sẽ kể cho cô nghe.

Anh đang đọc dở thì ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa ầm ầm, lông mày anh lập tức nhíu chặt.

Chỉ cần nghe âm thanh đó, anh đã biết là ai. Anh không muốn mở cửa, tắt đèn giả vờ đã ngủ. Một lúc sau, tiếng động bên ngoài mới dứt.

Anh biết người đó sẽ vào từ cửa hông, nhưng tất cả các cửa phòng anh đã khóa lại, dù có vào nhà cũng không vào được phòng anh.

Đúng như dự đoán, vài phút sau, người cha say xỉn của anh bắt đầu đập cửa phòng phía sau điên cuồng, vừa đập vừa chửi bới, những lời lẩm bẩm chẳng rõ ràng.

Anh lặng lẽ lấy tai nghe nhét vào tai, chỉnh âm lượng lên mức cao nhất, phát bài hát mà anh và Lâm Đang từng nghe chung trong giờ học máy tính.

Tiếng chửi bới bên ngoài bị anh phớt lờ, trong đầu chỉ có hình bóng của Lâm Đang.

Đến khi đêm đã khuya, anh ngáp một cái, tai vẫn đeo tai nghe, rồi dần chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, anh không thấy bóng dáng người kia ở nhà, tâm trạng nhẹ nhõm hẳn. Tuy nhiên, trong bếp chỉ còn lại vài cái bát đã bị đập vỡ.

Anh nhặt lên một chiếc bát inox, cố nắn lại chỗ bị móp rồi rửa sạch và cất vào phòng mình.

Sau khi vệ sinh cá nhân, anh khóa cửa phòng, mang theo điện thoại và chìa khóa rồi thẳng tiến đến chỗ phân loại hàng hóa.

Người đàn ông làm cùng anh cũng vừa đến, chào hỏi: “Đến sớm thế.”

“Không sớm lắm đâu.” Anh đeo găng tay, bắt đầu bốc xếp hàng hóa dưới sàn.

“Bố cậu vẫn còn đánh bạc ngoài kia hả?”

“Ừ.” Trình Diễm thản nhiên đáp.

Người kia khuyên: “Cậu cũng nên khuyên ông ấy chứ. Dù sao cũng là cha ruột, không thể mặc kệ mãi được. Cậu nhìn xem, cậu sắp tốt nghiệp rồi, sau này còn lấy vợ nữa. Nhà cửa thế này thì ai dám lấy cậu?”

Trình Diễm không muốn tranh cãi, nếu có thể khuyên được thì đâu đến nỗi như hôm nay. Anh đáp qua loa một câu rồi tiếp tục làm việc. Anh đã tìm thấy một khu trượt tuyết trong tỉnh, định dành dụm ít tiền, trước kỳ thi đại học sẽ dẫn Lâm Đang đi trượt tuyết.

Còn chuyện kết hôn, cuộc đời này ngoài Đang Đang ra, anh không cần ai khác.

Anh cúi xuống nhìn chiếc vòng tay được bảo vệ trong găng tay, chợt cảm thấy cuộc sống hiện tại cũng không quá khó khăn như trước.

Suốt cả kỳ nghỉ hè, anh hầu như không có ngày nào nghỉ ngơi, chỉ thỉnh thoảng gọi điện cho Lâm Đang. Thoáng cái đã đến giữa tháng Tám, sắp đến ngày tựu trường. Trước hôm đó, anh và Lâm Đang đã nói chuyện, vẫn sẽ gặp nhau dưới gốc cây quen thuộc.

Sáng sớm, anh đã có mặt ở đó đợi. Khi thấy chiếc xe quen thuộc tiến đến từ xa, anh chỉ muốn chạy ngay ra đón cô.

Xe nhanh chóng dừng lại trước mặt, người từ trong xe bước ra, tiến về phía anh.

“Trình Diễm!”

“Ừ.” Anh cúi đầu, khẽ mỉm cười, “Vào trường thôi.”

Lâm Đang gật đầu, sánh bước bên anh đi vào trường. Theo sau họ, tiếng chuông lắc leng keng vang vọng suốt cả đoạn đường, thu hút ánh mắt của mọi người.

“Ơ? Ai dắt chó vào trường thế?” Có người hỏi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK