Trên xe buýt không có nhiều người, cả hai vừa thở dốc vừa cười khi bám vào tay vịn.
“Đây là tuyến đến công viên trò chơi phải không?” Tài xế xe buýt liếc họ với ánh mắt kỳ lạ.
“Đúng, đúng ạ…” Lâm Đang đáp liền hai tiếng, đỡ Trình Diễm ngồi xuống ghế.
Cửa sổ xe buýt mở toang, gió cùng ánh nắng ùa vào, mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa nguyệt quế từ hai bên đường.
Lâm Đang nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu, cảm thán: “Thơm quá.”
Trình Diễm nhìn cô, như chợt nhận ra điều gì: “Đang Đang, chúng ta kết hôn rồi.”
“Ừm, chúng ta kết hôn rồi.” Cô lấy giấy chứng nhận kết hôn ra, mở ra trước mặt anh, “Chụp thế nào rồi?”
“Rất đẹp, bà xã ạ.”
Cô quay đầu lại, mắt mở to, đồng tử như tròn hơn một chút: “Gì cơ?”
Trình Diễm mỉm cười, tay anh đặt lên sau đầu cô, trán chạm vào trán cô, giọng nói mang chút ý cười: “Bà xã…”
Cô chớp mắt, mặt từ cổ đến từng phân một dần dần đỏ lên: “Ơ…”
“Bà xã.” Trình Diễm hôn nhẹ lên má cô, “Có nên gọi điện cho bà ngoại báo là trưa nay không cần nấu cơm cho bọn mình không?”
Cô bắt đầu quen dần với cách xưng hô này, mở điện thoại gọi về nhà để thông báo. Trưa không sao, tối đã đặt bàn sẵn rồi, đến giờ chỉ cần có mặt.
Sau khi gọi xong, Trình Diễm lại kéo cô vào lòng: “Đang Đang, gọi anh một tiếng đi.”
“Trình Diễm?” Cô ngơ ngác.
“Không phải cái đó…”
Cô mím môi cười, thử gọi nhỏ: “Ông xã?”
Khóe môi Trình Diễm không giấu nổi nụ cười, vành tai hơi đỏ lên, cũng hạ giọng: “Bà xã…”
Anh rất thích cái cách gọi mới này: “Bà xã, trưa nay em muốn ăn gì?”
“Ở công viên chắc sẽ có chỗ ăn thôi.”
“Bà xã, có khát không?”
Lâm Đang cuối cùng cũng nhận ra, ngẩng cổ nhìn anh: “Anh có phải là hết chuyện nói rồi mới cố tình gọi như vậy không?”
Anh vòng tay ôm lấy eo cô, đầu tựa vào vai cô, cười nhẹ: “Ừ, được không?”
“Đư… đương nhiên là được rồi… anh còn hỏi em làm gì…”
“Em không thích cách gọi này à?”
“Cũng không phải là không thích.” Lâm Đang nắm chặt lấy vạt váy, “Chỉ là thấy dường như chúng ta đã lớn rồi, không còn là trẻ con nữa. Em thấy bà ngoại nói cũng đúng, bây giờ bọn mình vẫn còn là sinh viên, chưa có áp lực gì lớn nên mới vui vẻ thế này, nhưng sau này anh đi làm rồi…”
Trình Diễm không nhúc nhích, mắt hơi nheo lại, chẳng có vẻ gì lo lắng: “Có lẽ trong mắt bà ngoại, tương lai của chúng ta sẽ đầy khó khăn, nhưng với anh, tương lai lại là điều vô cùng tốt đẹp. Đang Đang, anh đã từng trải qua những ngày còn khó khăn hơn thế này, em không thể chỉ dùng kinh nghiệm của bà ngoại để đánh giá anh được.”
“Trình Diễm…”
“Có lo lắng là bình thường thôi, nói nhiều cũng không ích gì. Cho anh chút thời gian, anh sẽ chứng minh cho em thấy.” Khi còn trẻ, anh có lẽ sẽ thách thức gia đình Lâm Đang, muốn họ thấy anh sẽ sống không tồi, nhưng bây giờ, chỉ cần Lâm Đang thấy là đủ.
Lâm Đang cảm thấy nhẹ nhõm hơn chút: “Vậy anh định thế nào? Sau này sẽ ở lại Bắc Kinh à?”
“Chuyện này anh định chờ sau kỳ thực tập sẽ bàn với em, xem là muốn ở lại Bắc Kinh, quay về Kinh Lăng, hay đi nơi khác. Ở Bắc Kinh lương cao nhưng chi phí sinh hoạt cũng cao. Công ty anh nhắm tới hơi xa trường, buổi tối có thể sẽ về trễ chút.”
Lâm Đang khẽ gật đầu, vô thức siết chặt tay anh: “Anh nghĩ sao thì em theo thôi.” Nhưng mà anh cố gắng như vậy, học đại học tốt như vậy, chẳng lẽ lại về một nơi nhỏ mà chấp nhận?
“Em đang nghĩ gì, Đang Đang.” Anh nhìn vào đôi mắt thoáng chút mơ hồ của cô, “Nói anh nghe.”
“Sau này anh có phải sẽ dành hết tâm sức cho công việc không?” Lâm Đang nói xong, vội vàng giải thích, “Em biết đó là điều bình thường, tương lai rất quan trọng với mọi người…”
“Đang Đang, công việc không phải là mục đích, công việc là để sống tốt hơn. Giờ vất vả chút, sau này sẽ thoải mái hơn. Anh biết em muốn gì, có thể trước đây anh muốn đạt được thành tựu lớn, nhưng bây giờ, anh chỉ muốn được ở bên em mãi mãi. Đang Đang, em mới là trọng tâm của anh.”
Lâm Đang xúc động, ôm chặt lấy anh.
Anh bật cười bất đắc dĩ, xoa mặt cô: “Sao mà dễ cảm động thế này? Bảo sao mẹ em không yên tâm. Phải nhìn vào những gì người ta làm, đừng chỉ nghe những gì họ nói.”
“Em biết rồi.” Lâm Đang không muốn cãi lại, trong lòng cô, Trình Diễm là người tốt nhất.
Không biết xe dừng lại từ lúc nào, mọi người xung quanh đều lần lượt xuống xe, Trình Diễm mới kéo tay Lâm Đang xuống theo.
Mua vé xong, cả hai bước vào khu vui chơi, như lạc vào một thế giới khác. Để chụp ảnh giấy tờ, hôm nay Lâm Đang đặc biệt mặc đồng phục áo sơ mi, lại rất hợp với không khí nơi đây.
“Chúng ta chụp vài tấm ảnh nhé.” Lâm Đang đề nghị.
“Được.” Trình Diễm lập tức lấy điện thoại ra chụp cho cô. Anh nhìn điện thoại của mình, rồi liếc cặp đôi ở đằng xa đang dùng máy ảnh, “Lần sau mình mua máy ảnh nhé, chụp bằng điện thoại không đẹp bằng.”
Lâm Đang cũng nhìn theo: “Hình như họ đang chụp ảnh cưới. Trình Diễm, mình cũng chụp ảnh cưới không?”
“Đi hỏi thử xem.”
Dưới tòa lâu đài mơ mộng, một nàng công chúa trong bộ váy dài màu kem bồng bềnh đang cùng chàng kỵ sĩ của mình chụp ảnh.
“Trình Diễm, giúp em chỉnh lại váy với.” Cô đứng trên bậc thang, chiếc váy rộng kéo dài phía sau.
“Được rồi, bà xã.” Trình Diễm lập tức chạy tới, chỉnh lại váy cho cô, trải đều trên bậc thang.
Nhiếp ảnh gia đứng bên chỉ dẫn: “Chàng kỵ sĩ, đứng dưới bậc thang, quỳ một gối, giữ lấy tay công chúa, rồi hôn lên mu bàn tay cô ấy.”
Lâm Đang đứng ở giữa bậc thang, muốn chụp bức hình này phải đi xuống vài bậc, Trình Diễm liền chạy tới, dìu cô từng bước xuống.
Đến khi cô đứng vững, anh mới lau mồ hôi trên trán, rồi bước xuống chân bậc, theo lời nhiếp ảnh gia, quỳ một gối xuống, bộ áo giáp dày phát ra tiếng vang nhỏ.
Sau khi chụp xong, bầu trời đã nhuốm màu đỏ, cả hai đã chơi cả ngày, mệt mỏi và đói bụng, bèn bắt xe đến nhà hàng đã đặt trước cho bữa tối.
Ảnh điện tử đã được gửi tới, Trình Diễm cầm điện thoại cùng Lâm Đang xem.
Họ chụp khá nhiều bộ trang phục, nhưng bộ mà Trình Diễm thích nhất vẫn là bộ Công chúa và Hiệp sĩ, nơi anh quỳ một gối dưới đất, ngẩng đầu nhìn cô.
“Chúng ta mấy hôm nữa ra biển chụp một bộ nữa nhé.”
“Được thôi.” Mấy bộ váy này tuy rất lộng lẫy nhưng không có cái nào là váy cưới, anh thực sự muốn nhìn thấy Lâm Đang mặc váy cưới, “Chúng ta đến cửa hàng váy cưới chọn một bộ rồi mang theo để chụp nhé.”
Lâm Đang đồng ý, mặc dù không muốn tổ chức hôn lễ nhưng cô vẫn rất muốn mặc váy cưới.
Nơi họ ăn tối trông giống như một nhà hàng tư nhân, đến cổng rồi vẫn phải đi sâu vào bên trong một khoảng khá dài, bước vào một khu sân nhỏ trồng đầy hoa sen.
Ngoài mẹ Lâm ra, người nhà đều đã có mặt, kể cả Lâm Mặc cũng có ở đó, chỉ liếc nhìn hai người một cái, không nói gì.
“Hai đứa đi đâu mà mặt trời rọi đỏ bừng thế này?” Bà ngoại đưa khăn nhỏ cho họ.
Lâm Đang lau mặt, cười nói: “Bọn cháu đi chụp ảnh cưới ở khu giải trí, trưa nay chẳng ăn được gì nên giờ đói muốn chết rồi.”
“Đồ ăn đang được chuẩn bị rồi, chắc cũng sắp xong thôi. Hai đứa ăn chút trái cây trước đi.” Bố Lâm cười đẩy đĩa trái cây về phía họ.
“Cảm ơn bố.”
“Chụp ảnh cưới gì vậy?” Bà ngoại hỏi bâng quơ.
Lâm Đang lấy điện thoại từ túi của Trình Diễm, bảo anh mở album ảnh rồi đưa cho mọi người xem.
Bà ngoại và bố Lâm bàn luận một hồi lâu, điện thoại được truyền đến tay Lâm Mặc. Anh ta nhìn qua vài cái, cảm thấy ảnh chụp khá đẹp, nhưng không nói gì, định trả điện thoại lại thì vô tình bấm nhầm vào màn hình, giao diện lùi lại, hiện lên album ảnh selfie của Lâm Đang trong điện thoại của Trình Diễm.
Chắc là hồi cấp ba, lúc đang biểu diễn tiết mục gì đó, Lâm Đang đánh phấn mắt màu xanh.
Lâm Mặc vẫn không nói gì, đưa điện thoại ra.
Trình Diễm liếc nhìn màn hình đã thay đổi, cũng không nói gì.
“Chụp đẹp lắm, mai gửi cho bố vài tấm để bố đăng lên mạng xã hội nhé.” Trên mặt bố Lâm vẫn chưa ngừng nở nụ cười.
Lâm Đang vui vẻ đồng ý, bố cô tuy không quản nhiều chuyện nhưng lại có nhiều bạn bè chung với mẹ cô, như vậy coi như là gián tiếp thừa nhận sự hiện diện của Trình Diễm rồi.
Ngoài sân bắt đầu dọn đồ ăn lên, mọi người bỏ qua chuyện này, bắt đầu ăn uống.
Vì toàn là người nhà nên cũng không quá câu nệ, chỉ ăn uống chút gì đó, nhấm nháp vài ly là xong, nhưng không biết từ đâu Lâm Mặc lôi ra hai chai whisky, nhất quyết rót vào ly của Trình Diễm.
Anh ta không nói gì, chỉ lặng lẽ cầm chai rượu đứng đó.
“Anh ấy bình thường không uống rượu.” Lâm Đang ngăn lại.
“Uống chút cũng không sao mà.” Trình Diễm đưa ly ra.
Lâm Mặc liếc anh một cái, rót đầy tràn ly, ngồi xuống bên cạnh anh, rõ ràng là định uống tới say mới thôi.
“Anh uống ít thôi nhé.” Lâm Đang đẩy nhẹ Trình Diễm, hạ giọng nhắc nhở.
Trình Diễm khẽ cúi đầu, cũng hạ giọng: “Anh biết rồi, bà xã.”
“Cạch!”
Hai người cùng quay đầu lại, chỉ thấy chiếc ly trống của Lâm Mặc bị đặt mạnh xuống bàn, rượu trong ly anh ta không biết đã uống hết từ lúc nào.
Ý nghĩa đã rõ: muốn Trình Diễm cũng phải uống cạn ly.
Trình Diễm không chút do dự, nâng ly uống cạn.
Lâm Mặc không nói gì, lập tức rót đầy hai ly nữa, nâng ly của mình lên uống sạch.
Anh mỉm cười, lại uống cạn.
“Uống rượu kiểu gì kỳ vậy, Tiểu Mặc, đừng có làm loạn nữa.” Bố Lâm cau mày, thấp giọng trách, “Đang Đang, gắp cho Tiểu Trình ít đồ ăn đi.”
Thị lực của Lâm Đang tuy không tệ nhưng hôm nay trên bàn bày rất nhiều đĩa nhỏ, cô không để ý, tay vừa giơ lên đã va vào một đĩa nhỏ, phát ra tiếng “cạch” một cái.
“Bị va vào à?” Trình Diễm lo lắng kéo tay cô qua, đặt trong lòng bàn tay mà thổi, “Có đau không?”
Anh đã say rồi, cả khuôn mặt đỏ bừng, chắc cũng chẳng còn tỉnh táo, cứ ngỡ cô bị đau thật.
“Không đau… không đau đâu…” Lâm Đang nhìn quanh hai bên, đỏ mặt rụt tay lại, “Anh uống ít thôi.”
Trình Diễm khẽ đáp: “Được.”
Vừa trả lời xong, Lâm Mặc lập tức khoác vai anh, lại rót rượu vào ly anh: “Nào, uống đi.”
“Tiểu Mặc!” Bà ngoại lên tiếng ngăn cản.
Lâm Mặc cười cợt, không chút sợ hãi: “Hôm nay coi như là tổ chức lễ cưới rồi, sao lại không uống chút chứ?”
Đầu óc Trình Diễm có chút choáng váng nhưng vẫn tán đồng: “Bà ngoại, uống vài ly không sao đâu, chỉ cần anh ấy vui là được.”
Tiếng “anh ấy” khiến Lâm Mặc bỗng dưng tỉnh táo hơn nhiều, cánh tay cũng rút về, rồi lại nốc một ly rượu nữa.
Trình Diễm không chịu thua, cũng uống cạn một ly.
“Trình Diễm, anh đừng uống nữa…” Lâm Đang có chút lo lắng, cô đã ở bên anh lâu như vậy nhưng chưa từng thấy anh uống rượu bao giờ.
Trình Diễm vỗ nhẹ vào tay cô để trấn an, sau đó nhận lấy ly rượu từ Lâm Mặc, lại một hơi uống cạn.
Cứ như thế uống hết ba ly, Lâm Đang bực bội, khẽ gắt: “Trình Diễm, anh đừng uống nữa.”
Đừng nói là Trình Diễm, ngay cả Lâm Mặc cũng giật mình.
“Đúng là không nên uống nữa, hai đứa ăn chút gì đi.” Bố Lâm ngồi bên cạnh khuyên.
Bà ngoại cũng góp lời: “Thôi đừng uống nữa, dì Trần gọi phục vụ mang cháo gà lên đi, uống nhiều thế này rồi ảnh hưởng dạ dày mất thôi.”
“Ờ được được.” Dì Trần vội vàng đứng dậy đi gọi điện thoại.
Lâm Đang thấy họ không uống nữa mới nhẹ nhàng thở ra, lần mò rót nước cho Trình Diễm.
Lúc này Trình Diễm cũng mơ màng, thấy cô muốn rót nước liền tỉnh táo không ít: “Để anh rót cho.”
“Bảo anh đừng uống mà anh còn chẳng nghe em.” Cô vừa nhỏ giọng trách vừa đưa cốc nước qua, mặt hơi đỏ lên vì giận, Trình Diễm nhìn mà chỉ muốn cắn một cái.
Anh uống một ngụm nước, nhỏ giọng nói: “Đầu anh hơi váng, muốn ra ngoài một lát.”
Lâm Đang nhìn anh một cái rồi lại quay sang nói với bà ngoại và bố: “Tụi con ra ngoài cho thoáng một chút rồi vào sau ạ.”
“Ừ hai đứa cứ đi đi, đừng đi xa quá là được.” Bà ngoại nhắc nhở.
Lâm Đang vâng một tiếng, đỡ tay Trình Diễm để đứng dậy.
Hai người chậm rãi đi xuyên qua hành lang, đến khúc cuối quẹo vào một đoạn là một lối đi nhỏ, hai bên trái phải là vách tường.
Lâm Đang vừa định đỡ Trình Diễm đi hướng khác, đột nhiên bị anh đỡ sau đầu rồi ấn lên tường.
Nụ hôn mang theo mùi rượu ập đến, Lâm Đang giật thót mình, hai mắt mở lớn.
“Đang Đang, Đang Đang…”
Lâm Đang ngây ra, ngơ ngác đứng ở đó, mặc cho tay anh vuốt ve bên hông.
“Đang Đang, em có bị sặc mùi rượu không?”
“Hơi hơi.” Lâm Đang khẽ đẩy anh ra: “Anh say rồi hả?”
Anh bật cười, rũ mắt nhìn cô: “Không biết nữa.”
“Sau này không được uống vậy nữa.” Lâm Đang thở dài, vuốt ve mặt anh: “Cơm trưa chẳng ăn được mấy miếng, uống nhiều thế không sợ đau dạ dày sao?”
Anh gục đầu xuống gần cô một chút, miệng và mũi đều là hơi thở khô nóng: “Không đau…”
“Anh nhìn em như vậy làm gì?” Lâm Đang có thể cảm nhận ánh mắt mang theo tính xâm lược của anh.
Anh nuốt nước bọt, một tay chống lên tường, một tay nhẹ nhàng nắm cằm cô, lại hôn xuống: “Đang Đang, anh muốn em…”
Lâm Đang vội vàng đẩy anh: “Đang ở bên ngoài đấy.”
Anh không vội vàng ôm lấy eo cô, hơi xốc xốc lên trên: “Anh biết mà.”
“Trình Diễm, Trình Diễm, anh uống say rồi, mau tránh ra đi…”
“Anh không say, Đang Đang, anh không say…” Như để chứng minh mình không hề say, thậm chí anh còn làm chậm lại, nhẹ nhàng ngậm lấy môi cô, tay cũng nắm lấy tay cô: “Đang Đang, anh khó chịu lắm…”
Lâm Đang ngẩn ra, cảm nhận được thứ gì đó đang bừng bừng phấn chấn, khiến cô không dám cử động, dây thần kinh trong đầu căng chặt: “Đang ở bên ngoài…”
“Đang Đang…” Trình Diễm như không nghe thấy, kéo tay cô rồi chậm rãi cử động.
“Trình Diễm, tụi mình đi thuê phòng, đừng ở chỗ này mà.” Cô bắt đầu sợ hãi.
Trình Diễm lại cười khẽ, tay buông lỏng, tiếp tục vừa hôn vừa vuốt nhẹ đầu cô: “Đừng sợ, anh không làm gì đâu.”
Cô nhẹ nhàng thở ra, ôm lấy cổ anh: “Trình Diễm, anh đừng hôn nữa, càng hôn càng khó chịu, tụi mình nhanh quay lại phòng đi.”
“Hai đứa đang làm gì vậy?” Một tia sáng hắt tới, chẳng biết Lâm Mặc đã cầm điện thoại đứng ở gần đó từ bao giờ.
Lâm Đang xấu hổ, vội đẩy Trình Diễm ra, đầu cúi thấp, nhanh chóng giải thích: “Bọn em về phòng luôn đây.”
Trình Diễm cũng đứng thẳng người, nhếch môi nhìn về phía Lâm Mặc: “Tôi với bà xã tôi đang tâm sự mỏng thôi, anh vợ.”
Một nắm đấm nện thẳng vào vai Trình Diễm, Lâm Mặc tức giận quát: “Con mẹ nó, cậu đừng vội đắc ý, cho dù cậu có kết hôn với em gái tôi, thì cũng đừng mơ được hưởng một đồng nào từ nhà họ Lâm này.”
“Lâm Mặc, anh làm gì vậy?” Lâm Đang muốn tiến lên, lại bị Trình Diễm ngăn lại.
Anh hơi vung tay, cười nói: “Tôi chỉ cần Lâm Đang thôi, đời này hay kể cả kiếp sau, kiếp sau sau sau nữa của em ấy cũng đều là của Trình Diễm đây.”
“Nằm mơ đi, cậu mà đòi xứng với em gái tôi?”
Trình Diễm bật cười, ôm Lâm Đang rồi hôn cô một cái: “Cô ấy là của tôi rồi.”
Lâm Mặc tức đến nỗi không nói thành lời, từ đầu anh ta đã không đồng ý cuộc hôn nhân này, nhưng mẹ Lâm nói càng ngăn cản thì Lâm Đang càng cảm thấy đây là chân ái. Chỉ có thể để Lâm Đang chịu đau khổ thì cô mới biết suy nghĩ cẩn thận, nhưng bây giờ anh ta cảm thấy mọi chuyện không dễ như vậy.
Anh ta muốn xông lên kéo Lâm Đang: “Đang Đang, nghe anh nói, đừng ở bên cậu ta nữa. Anh có người bạn cực kỳ thích em, nếu em lấy cậu ấy thì sau này có thể thường xuyên về nhà.”
Trình Diễm ôm chặt lấy Lâm Đang, cười: “Tôi cứ tưởng anh vợ hôm nay đổi tính rồi, hóa ra là muốn bắt vợ tôi đi lôi kéo quan hệ à?”
“Con mẹ nó, mày đừng nói linh tinh.” Lâm Mặc trợn mắt quát: “Người ta bằng cấp cao, gia thế tốt, chẳng lẽ không tốt hơn mày ư? Mày cho rằng chút tiền trong túi mày có thể làm cái gì? Banh mắt ra mà nhìn, nếu không phải vì kết hôn với em gái tao, thì cả đời mày chẳng bao giờ được đặt chân đến chỗ này để ăn cơm.”
“Rồi sao?”
Lâm Mặc không để ý đến anh, lại muốn kéo Lâm Đang: “Đang Đang, nghe lời anh, bây giờ em đổi ý vẫn còn kịp. Anh cũng là đàn ông, biết tính tình bọn họ thế nào. Bây giờ nó vẫn còn cảm thấy em mới mẻ nên đối xử tốt với em, mấy năm nữa chưa chắc sẽ được như vậy. Em chọn nó còn chẳng bằng chọn một người có tiền, cho dù không yêu nhau thì cũng không cần chịu khổ.”