• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

(Vì ngoại truyện 5 bị tác giả khoá hẳn nên mình đôn ngoại truyện 6 lên thành 5, nội dung không liền mạch với chương trước, mong mọi người thông cảm.)

“Đang Đang, con đang sống chung với cậu bạn trai đó à?” Ba Lâm hỏi thẳng vào vấn đề.

“Vâng, bọn con đang thuê một căn nhà gần trường của anh ấy, tạm thời sống ở đó.”

Ba Lâm gật đầu: “Ồ, vậy tiền bạc có đủ dùng không? Gửi cho ba số tài khoản, ba sẽ chuyển cho con ít tiền.”

“Không cần đâu ạ.” Lâm Đang vội xua tay. “Bọn con vẫn đủ chi tiêu, hơn nữa con cũng đang tìm việc rồi, không muốn làm phiền gia đình.”

Ba Lâm nhìn chiếc nhẫn trên tay cô, không nói gì, rồi hỏi tiếp: “Con định khi nào về? Không phải con đã bảo với mẹ là sẽ về lấy sổ hộ khẩu sao?”

“Học kỳ này anh ấy có nhiều môn lắm, chắc gần đến kỳ nghỉ hè bọn con mới về.”

“Ừ…” Ba Lâm im lặng vài giây, rồi có chút ngập ngừng nói: “Hai đứa nhớ phải cẩn thận, nuôi con không dễ đâu, hai đứa bây giờ còn chưa ổn định, tốt nhất đừng sinh con vội.”

Lâm Đang khẽ cúi mắt, che giấu sự ngượng ngùng và xấu hổ trong ánh nhìn: “Con biết rồi, ba ạ.”

“Nếu tiện thì gửi địa chỉ của con bây giờ cho ba. Khi nào rảnh ba sẽ ghé thăm.”

Lâm Đang liếc nhìn Trình Diễm, thấy anh gật đầu, mới trả lời: “Vâng, lát nữa con sẽ gửi cho ba.”

Ba Lâm nhận ra động tác nhỏ của cô, nghĩ đến việc cô đang ngồi trên giường với một chàng trai bên cạnh, bỗng thấy hơi chóng mặt: “Vậy ba tắt máy trước nhé, ba phải lên tầng rồi. Trời cũng khuya rồi, con cũng đi nghỉ sớm đi.”

Chưa kịp nói lời tạm biệt, cuộc gọi video đã bị ngắt. Cô cũng không suy nghĩ nhiều, đưa điện thoại cho Trình Diễm để anh gửi địa chỉ.

“Gửi xong chưa?” Lâm Đang ôm lấy anh.

Anh đặt điện thoại xuống, ôm cô nằm xuống: “Xong rồi.”

“Trình Diễm, anh thấy em để tóc dài được không?” Cô nửa ngả người trong vòng tay anh.

“Chắc là cũng hợp thôi.” Trình Diễm suy nghĩ một lúc, không thể hình dung ra hình ảnh đó, bởi trong ký ức của anh, Lâm Đang luôn có mái tóc ngắn. “Em muốn để dài thì cứ để.”

“Liệu có phiền phức quá không?”

Trình Diễm hôn nhẹ lên trán cô: “Cũng không phải quá rắc rối đâu, chẳng phải có máy sấy tóc sao? Gội xong sấy khô là được.”

Cô gật đầu: “Vậy thì không cắt nữa, cứ để nó dài thêm chút xem sao. Nếu không hợp thì lại cắt ngắn.”

“Em như thế nào cũng đẹp.” Trình Diễm mỉm cười.

Lâm Đang khẽ hừ một tiếng rồi nói tiếp: “Ngày mai tụi mình thử tìm việc online nhé.”

Trình Diễm xoa nhẹ mái tóc cô: “Anh đang để ý rồi, chỉ là chưa thấy công việc nào phù hợp. Không cần vội đâu, sau này còn nhiều thời gian làm việc mà, giờ cứ nghỉ ngơi một chút cũng tốt.”

“Nhưng em sợ mình làm cản trở anh.” Cô mím môi, đôi mắt to tròn, long lanh nhìn anh.

Anh thấy lòng mình xót xa, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cô, dịu dàng an ủi: “Anh đã biết hoàn cảnh đặc biệt của em từ trước rồi mà. Nếu anh đã chọn ở bên em, chắc chắn anh đã chuẩn bị sẵn sàng. Đừng lo, tìm được việc thì tốt, mà không tìm được cũng không sao cả.”

Lâm Đang tựa đầu vào cổ anh, khẽ đáp một tiếng.

Mấy ngày nay, cô theo Trình Diễm đi học, học cùng các môn chuyên ngành của anh, nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ nên đã tự học thêm một ngoại ngữ nữa để có việc làm thêm.

Khi kỳ thi cuối kỳ gần kề, các môn học dần kết thúc. Họ đã mua vé đến thành phố Vân.

Trước khi lên máy bay, Lâm Đang gọi điện về nhà, vừa xuống sân bay đã có tài xế đến đón, chở thẳng họ về nhà.

Trình Diễm xách túi quà, đứng trước biệt thự nhà họ Lâm, tay không kìm được mà siết chặt.

Đây không phải kiểu biệt thự liền kề, mà là dạng biệt thự riêng biệt. Gọi là biệt thự thì chưa đủ, phải gọi là khuôn viên. Vị trí này cách trung tâm thành phố cũng không xa…

Trước đây khi thấy khu dân cư của nhà Lâm Đang, anh đã nghĩ cả đời mình cũng không mua nổi một căn như thế. Sau này, khi đã vào đại học, anh không ngừng tiết kiệm tiền và nhận ra rằng mua được một căn như vậy không phải là không thể. Nhưng giờ đứng trước cánh cửa này, anh lại thấy mọi thứ như quay về con số không. Có lẽ dù anh có cố gắng thế nào, cũng không thể mua nổi một ngôi nhà như thế này.

“Vào đi chứ.” Lâm Đang kéo tay anh.

Anh giật mình, rồi theo cô bước vào.

“Ồ, về rồi đấy à.” Tiếng của Lâm Mặc vọng xuống từ tầng hai.

Lâm Đang ngước lên, nhăn mặt: “Anh không đi làm à? Sao lại ở nhà?”

Lâm Mặc nhướng mày: “Anh đâu cần giống mấy người đi làm thuê, ngày nào cũng phải ngồi ở văn phòng.”

Lâm Đang không ưa gì cái giọng điệu kiêu ngạo đó, cô nắm tay Trình Diễm đi thẳng vào trong.

Đi qua hành lang dưới tầng hai, là phòng khách, bên ngoài phòng khách là một khu vườn nhỏ. Ba Lâm đang tưới hoa trong vườn.

“Ba ơi.” Lâm Đang gọi.

Ba Lâm quay lại, khựng một chút, rồi vui vẻ buông vòi tưới, bước tới: “Nào nào, ngồi xuống đi. Đến mà còn mang quà cáp làm gì, nhà mình cái gì cũng có, hai đứa còn chưa đi làm, lần sau đừng lãng phí tiền bạc nữa.”

“Đừng mang mấy thứ không đáng giá về đây.” Lâm Mặc bước chậm rãi tới, đứng tựa vào tường, với vẻ mặt đầy thách thức.

Lâm Đang không bận tâm đến anh ta: “Không phải là gì đắt tiền đâu, chỉ là mấy món đặc sản ở chỗ bọn con thôi.”

“Được rồi, hai đứa muốn uống gì không? Để ba lấy cho, có nước hoa quả, sữa tươi đủ cả.” Ba Lâm cười, đứng dậy đi về phía tủ lạnh, lấy hai chai nước đặt lên bàn trà. “Ba không biết hai đứa đến sớm vậy. Bà ngoại con chắc vừa mua xong đồ đang trên đường về.”

Lâm Đang gật đầu, lấy một chai nước đưa cho Trình Diễm, nhỏ giọng hỏi: “Anh có muốn uống không?”

Chiếc nhẫn trên tay cô lấp lánh, khiến Lâm Mặc nhìn mà không vui: “Em đeo cái đồ gì thế? Nhà mình thiếu gì? Nếu thích thì anh dẫn em đi mua cái to hơn.”

Ba Lâm liếc Lâm Mặc: “Con không có việc gì thì lên phòng nghỉ đi.”

“Con có chuyện muốn nói.” Lâm Mặc bước tới, ngồi đối diện với Lâm Đang và Trình Diễm: “Em định cưới cậu ta thật à?”

Lâm Đang lạnh nhạt: “Liên quan gì đến anh?”

“Đàn ông là loại người thế nào anh còn không biết à? Đừng để sau này bị người ta lừa mà vẫn đếm tiền giúp họ!”

“Anh là anh, anh ấy là anh ấy. Hơn nữa em lớn rồi, tự biết cách đánh giá, không cần anh xen vào.”

“Được thôi!” Lâm Mặc nghiến răng, “Sau này đừng có mà hối hận!”

Lâm Đang không thèm đáp, quay sang nói chuyện với ba mình: “Ba ơi, tối nay bọn con ngủ ở đâu?”

Lâm Mặc xen ngang: “Chẳng lẽ hai đứa định ngủ chung? Em về phòng của mình đi, để cậu ta ở phòng khách.”

“Được ạ, vậy để con mang hành lý về phòng trước.” Lâm Đang kéo Trình Diễm đứng dậy đi ra ngoài.

Phòng của cô ở tầng một, nhìn ra vườn lớn, bên ngoài còn có ban công và một nhà kính nhỏ. Từ kiến trúc đến trang trí đều được thiết kế rất cẩn thận.

Vừa vào phòng, cánh cửa đóng lại, Lâm Đang đã ôm cổ Trình Diễm, nhón chân lên, hôn lên môi anh.

“Đừng để ý đến anh ấy, anh ấy chỉ muốn chọc tức em vì em không làm theo ý của anh ấy thôi.”

Trình Diễm cười, bàn tay lớn giữ lấy đầu cô, hôn trả lại.

Năm mười tám tuổi anh không sợ những lời mỉa mai như vậy, huống chi bây giờ anh đã hai mươi tư. Những lời nói của Lâm Mặc đối với anh chỉ như chuyện trẻ con.

Anh vừa hôn, vừa bước tới, Lâm Đang phải lùi lại, đến khi lùi đến mép giường, không thể lùi nữa, cả hai ngã xuống giường.

“Đừng làm ở đây…” Lâm Đang giữ lấy cổ áo.

“Chỉ hôn thôi.” Trình Diễm hôn nhẹ lên xương quai xanh của cô, rồi đứng dậy, kéo cô lên theo: “Anh không giận, anh đã chiếm được lợi thế lớn nhất rồi. Anh ta khó chịu là điều bình thường, cứ để anh ta nói thôi.”

Cô mỉm cười: “Anh không để bụng là tốt rồi. Mau thu dọn đồ rồi ra ngoài đi, ở đây lâu quá không hay.”

Trình Diễm cũng cười, nhanh chóng xếp đồ vào hành lý, rồi cùng cô ra ngoài.

Vừa lúc đó, bà ngoại của Lâm Đang vừa bước vào nhà, thấy cô, bà liền chạy tới ôm lấy cháu gái, hai người vừa ôm nhau vừa đi về phía bếp, dì Trần cũng theo sau.

Thấy họ có chuyện muốn nói, Trình Diễm lặng lẽ rút về sofa ngồi.

Ba Lâm cũng đang ngồi trên sofa, hai người đàn ông nhìn nhau một lúc, không biết ai bắt đầu trước, rồi dần dần nói chuyện, chủ yếu là về chuyện trường lớp. May sao, ba Lâm là giáo sư đại học, những câu hỏi ông đặt ra đều liên quan đến việc học, nên Trình Diễm có thể trả lời.

Nhưng rồi cuộc trò chuyện cũng dần cạn ý, hai người tiếp tục ngồi im lặng nhìn nhau, may mà bữa tối đã sẵn sàng, dì Trần gọi mọi người vào ăn, giải tỏa bầu không khí gượng gạo.

Trong bữa tối, Lâm Mặc không biết đi đâu, không thấy mặt. Mẹ Lâm còn bận việc công ty, chưa về nhà, nên bàn ăn chỉ có bà ngoại, ba Lâm, dì Trần, Lâm Đang và Trình Diễm. Mọi thứ diễn ra khá hòa thuận. Ba Lâm còn mang rượu vang ra, uống cùng Trình Diễm một chút.

Sau bữa tối, cả nhà ngồi trong phòng khách xem TV, trò chuyện, không khí ấm cúng và vui vẻ.

Nhưng tất cả sự ấm áp đó biến mất khi mẹ Lâm và Lâm Mặc bước vào nhà.

Mẹ Lâm vừa vào cửa, cả phòng khách im bặt, mọi người đều quay đầu nhìn bà. Bà đặt túi xuống, không thèm liếc nhìn Trình Diễm, chỉ lạnh lùng nói: “Lâm Đang, theo mẹ vào đây.”

Lâm Đang mím môi, nắm tay Trình Diễm rồi đứng dậy đi theo.

Họ không vào phòng, mà đi thẳng đến thư phòng. Thư phòng thực chất không có nhiều sách, mà giống như một văn phòng hơn. Nếu ai không biết mà nhìn thấy, có lẽ sẽ nghĩ đó là một công ty.

Mẹ Lâm ngồi trên ghế văn phòng, giống như một người sếp gọi nhân viên vào nói chuyện. Còn Lâm Đang trông chẳng khác gì một nhân viên, cô ngồi trước bàn, hai tay đan vào nhau, có phần căng thẳng.

“Đây là sổ hộ khẩu.” Mẹ Lâm vừa liếc nhìn chiếc nhẫn trên tay Lâm Đang, không nói gì thêm, tiếp tục: “Mẹ không thể đưa trực tiếp cho các con. Ngày mai mẹ sẽ bảo thư ký đưa các con đến Cục Dân Chính, sau khi dùng xong, hộ khẩu này phải trả lại.”

Lâm Đang không ngờ mọi việc lại dễ dàng như vậy, cả người thả lỏng: “Cảm ơn mẹ.”

Mẹ Lâm cất sổ hộ khẩu vào ngăn kéo, khóa lại. Hai bàn tay đan vào nhau, dựa lưng vào ghế làm việc, thản nhiên nói: “Dù tài sản của gia đình sẽ không chia cho con, nhưng con vẫn là con gái của mẹ. Nếu con muốn về nhà ở hay chơi, luôn luôn được chào đón. Nhưng…”

Bà mím môi dưới: “Cậu ta thì không. Lần này là trường hợp đặc biệt, mẹ mới cho phép cậu ta vào nhà. Nhưng từ giờ trở đi, tuyệt đối không được phép bước chân vào nhà này một lần nào nữa. Dĩ nhiên, mẹ không có quyền cấm cậu ta đến Vân Thị hay bất cứ đâu, chỉ cần không vào nhà chúng ta là được.”

Niềm vui ngập tràn trong lòng Lâm Đang như bị dội một gáo nước lạnh, cô cúi đầu, giọng lí nhí: “Vậy nếu con có con thì sao? Con của con cũng không được vào nhà sao?”

“Còn tùy vào họ của đứa bé. Nếu nó mang họ Lâm, nó có thể đến đây. Mẹ sẽ dành cho đứa trẻ nhà họ Lâm những tài nguyên tốt nhất. Nhưng khi đó, đứa bé này sẽ không còn liên quan đến cậu ta.”

“Vâng, con hiểu rồi.”

“Đừng để cậu ta ảo tưởng rằng có thể nhận được bất kỳ lợi ích gì từ mẹ, cũng đừng mong có thể nhận được sự đồng ý từ mẹ chỉ vì sinh con. Và càng không nên hy vọng rằng đứa con có thể giúp cậu ta chia được phần nào từ Lâm Thị trong tương lai. Cho dù con có con, mẹ vẫn có nhiều cách để khiến đứa trẻ không còn chút liên hệ nào với cậu ta.”

Lâm Đang cúi đầu, mắt đã đỏ hoe, trong lòng vừa uất ức vừa đau khổ: “Anh ấy không phải loại người như vậy, anh ấy chưa bao giờ có suy nghĩ đó.”

“Mẹ không quan tâm cậu ta nghĩ gì, mẹ chỉ làm những gì mẹ nên làm.” Mẹ Lâm vẫn bình thản, ngón tay gõ nhẹ lên bàn, “Mẹ nghĩ rằng mình đã nhượng bộ đủ rồi. Nếu không, mẹ đã không đồng ý cho con ở bên cậu ta. Con nên thấy đủ.”

“Con hiểu rồi, cảm ơn mẹ.”

“Ra ngoài đi, mẹ còn việc phải xử lý. Mẹ sẽ bảo thư ký đến đón vào 9 giờ sáng mai, đúng giờ đứng đợi ở cổng.”

Lâm Đang khẽ đáp, đứng dậy rời khỏi phòng.

Vừa bước ra khỏi thư phòng, bước vào phòng khách, mọi ánh mắt đổ dồn về phía cô. Ai cũng lo lắng, chỉ trừ Lâm Mặc, anh ta có vẻ hả hê.

Lâm Đang đi thẳng về phía Trình Diễm, ngồi xuống bên cạnh anh.

“Mẹ nói sáng mai sẽ bảo thư ký đưa chúng ta đi đăng ký kết hôn.”

“Ồ, tốt quá! Vậy phải ăn mừng một chút, mai đi ra ngoài ăn đi.” Ba Lâm đẩy kính mắt, trên mặt nở nụ cười.

Bà ngoại cũng cười theo: “Xem hai đứa muốn ăn gì rồi chọn nhé.”

“Chúng con sao cũng được.” Lâm Đang vui vẻ hơn nhiều, dù thế nào đi nữa, cô và Trình Diễm vẫn có thể kết hôn. Ông bà và ba cô đều không phản đối, vậy là tốt rồi.

“Các con định khi nào tổ chức hôn lễ?” Dì Trần vừa gọt xong đĩa trái cây, thuận miệng hỏi.

“Chúng con đã bàn rồi, sẽ không tổ chức hôn lễ.”

Bà ngoại nhíu mày: “Mẹ con tuy có thái độ như vậy nhưng chưa bao giờ nói các con không được tổ chức hôn lễ. Nếu muốn làm, chúng ta có thể về Kinh Lăng mà tổ chức, ở đó còn rất nhiều bạn bè cũ, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.”

Lâm Đang lắc đầu, giải thích: “Không liên quan gì đến mẹ, là bọn con không muốn làm. Tổ chức hôn lễ phiền phức lắm.”

“Ừ, vậy cũng được.” Bà ngoại gật đầu, không khuyên thêm nữa.

Tối hôm đó, mọi người ngồi trò chuyện một lúc, rồi ai nấy về phòng nghỉ ngơi. Lâm Đang không tiện ngủ chung phòng với Trình Diễm, nên sau khi bị đưa về phòng riêng, Trình Diễm về phòng khách ngủ.

Rửa mặt xong, cô vừa định nghỉ ngơi thì bên ngoài vang lên tiếng của bà ngoại.

Cô mở cửa, mời bà ngoại vào.

“Bà biết tính cách của mẹ con. Hôm nay chắc chắn nó đã nói vài lời khó nghe với con. Mẹ con là người như vậy đấy, luôn nói một là một, không bao giờ thay đổi ý kiến chỉ vì lời của người khác. Vì vậy, nếu mẹ con không chấp nhận Tiểu Trình, thì dù con có nói gì đi nữa, nó cũng không thay đổi. Trừ khi một ngày nào đó, chính nó muốn thay đổi. Nhưng… Thôi, con cầm tấm thẻ này đi.”

Đề tài chuyển quá nhanh, Lâm Đang chưa kịp phản ứng, vội vàng đẩy tấm thẻ trả lại: “Bà ngoại, con không cần tiền đâu.”

“Dù Tiểu Trình có giỏi giang, nỗ lực đến đâu, con ở bên cạnh cậu ấy, cuộc sống về sau cũng không thể tốt đẹp như trước kia. Con cứ cầm lấy thẻ này, coi như là quà cưới của bà ngoại, đừng để bản thân thiệt thòi.”

“Bà ngoại, con thật sự không cần.” Lâm Đang hít sâu, nói: “Con không thấy cuộc sống hiện tại thua kém trước kia, con đang sống rất tốt.”

“Đó là vì bây giờ các con vẫn còn đi học, chưa ra ngoài làm việc, cũng chưa có con cái, nên thấy thoải mái thôi. Sau này khi đi làm, có con rồi, con sẽ nhận ra rằng cuộc sống không đơn giản như con nghĩ đâu. Cầm thẻ này đi, bà biết mẹ con. Nó nói được gì là sẽ làm được như thế, không phải loại người ngoài cứng trong mềm đâu.”

Lâm Đang mím chặt môi, nhận lấy tấm thẻ.

Bà ngoại ôm cô: “Sau này nếu có chuyện gì thiệt thòi, đừng chịu đựng một mình. Trở về nhà ngay, chúng ta sẽ không bỏ mặc con đâu.”

Lâm Đang cảm thấy mũi cay cay, nghẹn ngào đáp: “Cảm ơn bà ngoại.”

“Được rồi, ngủ sớm đi con. Ngày mai còn phải đi chụp ảnh làm giấy chứng nhận, ngủ muộn sẽ xấu lắm đấy.” Bà ngoại cười, vỗ nhẹ lên lưng cô rồi bước ra ngoài.

Lâm Đang tiễn bà ngoại, khi đang định đóng cửa thì nghe thấy giọng mẹ mình: “Mẹ, nếu mẹ muốn hại nó, cứ tiếp tục cho nó tiền đi, để nó lại mang về thêm vài người nữa, rồi cùng nhau đến đây hút máu nó.”

“Đâu phải cho nhiều, chỉ coi như của hồi môn cho Đang Đang…”

“Con cũng chưa từng nói rằng sau này nó không được quay về nhà. Nhưng nếu nó đã chọn như vậy, đừng mong con giúp người khác nuôi nó. Hôm nay mẹ mở lời này, sau này sẽ có người dùng cách này để bòn rút con gái mẹ. Mẹ tự suy nghĩ kỹ lại đi.”

Nói xong, bên ngoài vang lên tiếng bước chân xa dần.

Lâm Đang nhìn tấm thẻ trong tay, băn khoăn không biết có nên giữ hay không.

Hôm sau, trong lúc chuẩn bị, cô kể cho Trình Diễm nghe chuyện này: “Nếu em nhận, mẹ sẽ khinh thường bọn mình. Nhưng nếu em không nhận, liệu bà ấy có nghĩ rằng em đang cố ý đối nghịch với bà ấy không?”

Trình Diễm bật cười, hôn lên trán cô một cái: “Em không cần lo lắng quá vậy đâu. Anh nghĩ mẹ em chẳng để ý đâu, có lẽ bà ấy còn chẳng coi anh ra gì. Nên em muốn nhận thì cứ nhận, không muốn nhận thì thôi. Mấy hôm trước anh cũng mở một thẻ phụ cho em, tuy không thể nhiều bằng nhà em cho, nhưng sẽ không để em phải chịu khổ.”

Cô ôm chặt lấy anh, dụi đầu vào ngực anh: “Được rồi.”

Đến giờ hẹn, hai người nhanh chóng chuẩn bị xong, được bà ngoại và ba Lâm đưa lên xe đến Cục Dân Chính.

Vào giờ làm việc nên không có nhiều người, thủ tục diễn ra nhanh chóng. Họ điền đơn, chụp ảnh và nhận giấy chứng nhận kết hôn.

Khi hai quyển sổ đỏ nằm trong lòng bàn tay, Trình Diễm vẫn hơi ngỡ ngàng. Mọi thứ dường như diễn ra quá dễ dàng, nhưng khi nghĩ lại quãng thời gian mười mấy năm qua, anh lại thấy chẳng dễ dàng chút nào.

Rời khỏi Cục Dân Chính, hai người không vội về nhà, mà tay trong tay đi dạo trên con đường rợp bóng cây.

Vào mùa hè, nhiệt độ ở Vân Thị hơi cao hơn, nhưng nhờ có gió biển nên vẫn mát mẻ, không nóng như ở Kinh Lăng, nơi mà vào mùa hè, ngay cả gió cũng nóng. Khi đó, trong căn nhà không mấy khang trang của anh, chỉ cần nằm ngủ trưa thôi cũng đã đổ mồ hôi.

“Trình Diễm, sau này chúng ta có muốn sinh con không?” Lâm Đang bất ngờ hỏi.

“Hửm?” Trình Diễm ngạc nhiên, ngẩn ra rồi mới hoàn hồn: “Sao tự nhiên lại nhắc đến chuyện đó?”

Lâm Đang thở dài: “Mọi người đều nhắc đến chuyện đó. Họ nói nuôi con rất tốn kém và tốn nhiều công sức. Em cảm thấy chăm sóc bản thân đã vất vả rồi, thêm một đứa con nữa, em chắc chắn không làm nổi.”

Trình Diễm nhẹ nhàng ôm cô: “Đừng lo. Nếu em muốn có con, chắc chắn em sẽ nuôi được. Còn nếu không muốn, thì anh sẽ đi buộc ga-rô”

Cô vẫn còn lưỡng lự: “Để em suy nghĩ thêm. Buộc ga-rô có hại cho sức khỏe không?”

“Anh cũng không biết, chắc là không đâu. Để về nhà anh tìm hiểu thêm. Giờ em muốn đi tiếp không, hay về nhà?”

“Đi dạo thêm chút nữa đi.” Cô không muốn về nhà lúc này, sợ rằng Lâm Mặc có ở nhà, nếu có thì chắc chắn lại sẽ càu nhàu không ngừng.

Lúc này chưa đến trưa, lại ở dưới bóng cây, nên trời không quá nóng. Đường đi bộ vắng vẻ, chỉ có hai người, thi thoảng mới nghe thấy tiếng xe chạy qua, gợi nhớ đến Kinh Lăng.

“Bao giờ chúng ta về Kinh Lăng chơi nhỉ?”

“Kỳ sau được nghỉ thì đi, anh còn ít tiết học.” Một mình về, Trình Diễm ngại lắm, nhưng giờ có cô ở bên, những ký ức xưa chẳng còn đáng sợ, chúng trở nên tươi đẹp hơn.

Đi một đoạn, họ thấy trạm xe buýt phía trước, và một chiếc xe buýt màu sắc sặc sỡ đang chậm rãi tiến vào. Lâm Đang nhận ra đó là tuyến đi khu vui chơi.

Cô bỗng nhớ lại, hồi ở Kinh Lăng, buổi tối trước khi cô đi, hai người định đi nhà ma trong công viên giải trí, nhưng lại muộn quá không kịp.

“Chúng ta đi khu vui chơi đi!”

“Đi kiểu gì?”

“Đi xe buýt.”

Xe buýt vừa dừng lại, không có nhiều người lên xe, cửa sắp đóng.

Trình Diễm liền nhấc bổng Lâm Đang lên, chạy nhanh về phía trước: “Đợi đã!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK