• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này Lâm Đang vừa mới cùng Lý Hòe An đọc diễn cảm một lần, trong đầu nhớ đến chuyện này nên chủ động nói: “À, tôi có chuyện này muốn nói với cậu.”

Lý Hòe An dừng bút lại, đẩy mắt kính, nghiêng đầu nhìn cô: “Chuyện gì thế?”

Cô mím môi nói: “Tống Noãn nói với tôi là dạo gần đây có nhiều bạn trong lớp bàn tán về tụi mình, tôi cảm thấy về sau chúng ta vẫn nên giữ khoảng cách thì tốt hơn, đừng để người khác hiểu lầm không hay.”

Trong lòng Lý Hòe An lạnh đi, nụ cười trên mặt cũng trở nên mất tự nhiên, cậu ta cố ép bản thân không phản bác lại cô: “Chẳng lẽ chúng ta không phải bạn tốt sao? Chỉ vì mấy lời bàn tán vớ vẩn của người khác mà không chơi với nhau nữa à?”

“Chúng ta là bạn tốt, nhưng mà…” Lâm Đang cũng cảm thấy cậu ta nói đúng, nhưng cô nhớ rõ những lời Tống Noãn đã nói, vì thế đáp: “Về sau chúng ta vẫn là bạn tốt nhưng tốt nhất không nên quá gần gũi, nếu mấy lời đồn này đến tai giáo viên thì cả hai tụi mình đều bị phạt mất, vì coi cậu là bạn tốt nên tôi mới nhắc cậu thôi.”

“Chỉ là bạn thôi sao?” Lý Hòe An lẩm bẩm.

“Hả?” Lâm Đang nghe không rõ lắm.

Lý Hòe An cười khổ một tiếng rồi lắc đầu, nhỏ giọng nói: “Không có gì, học tiếng Anh tiếp đi, tôi đồng ý với cậu, sau này ở trong trường học chúng ta sẽ giữ khoảng cách, nhưng chúng ta vẫn là bạn có được không?”

Lâm Đang yên tâm, nhoẻn miệng cười, đồng ý ngay lập tức: “Được chứ, vốn dĩ chúng ta chính là bạn tốt mà.”

Nhìn nụ cười nhẹ nhàng của cô, Lý Hòe An không biết nên vui hay buồn, không thích cậu ta mà còn bằng lòng làm bạn tốt với cậu ta, chắc hẳn đây là may mắn nhỉ?

“Vậy tụi mình đọc tiếng Anh tiếp đi, tôi thấy giọng điệu của tôi lúc đọc đoạn văn vừa rồi không tốt lắm…”

“Cốc cốc.” Bỗng nhiên vang lên tiếp đập cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, Lâm Đang quay đầu nhìn nhưng chỉ thấy một bóng người mơ hồ chứ không nhìn rõ được đó là ai.

Lý Hòe An cũng nhìn qua rồi hỏi: “Có chuyện gì sao?”

“Nộp bài tập về nhà, giáo viên tiếng Anh không có trong lớp nên tôi tới đây xem thử.”

Là giọng nói mát lạnh ấy.

Lý Hòe An không nghĩ nhiều, giải thích: “À, giáo viên không ở đây, chắc là đang bận gì đấy, lát nữa sẽ đến lớp ngay ấy mà, cậu cứ về lớp trước đi.”

“Ừ.” Thiếu niên nói vậy nhưng chân lại không cử động, qua hồi lâu anh mới yên lặng đi ra ngoài rồi đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa vang lên, Lâm Đang với Lý Hòe An mới tiếp tục đọc tiếng Anh.

Bọn họ đọc lại đoạn văn đó: “I hear love, i believe in love, love is a pool…”

Trình Diễm đứng bên ngoài cửa sổ, dựa lưng vào tường nhìn vài ngọn đèn đường mờ ảo trong sân trường tối tăm, anh khẽ hé môi, im lặng đọc theo bọn họ cho đến khi đọc xong đoạn văn đó, lúc ấy anh mới ngẩng đầu nhìn màn đêm đen đặc, rảo bước đi về phía lớp học.

Buổi chiều thứ sáu, có vòng sơ loại cho cuộc thi đọc diễn cảm, Lâm Đang và Lý Hòe An bỏ hẳn tiết tin học, tranh thủ chút thời gian cuối cùng để tập luyện.

Trình Diễm nhìn chỗ ngồi trống rỗng ở đối diện, trong lòng biết rõ bọn họ lại đi luyện đọc tiếng Anh. Anh lấy tai nghe ra rồi cắm vào máy tính, tìm mục nghe tiếng Anh trên trang web rồi nghe đi nghe lại.

Mãi đến khi tan học, anh mới nhìn thấy hai người họ.

Thứ sáu không có tiết tự học buổi tối, vừa tan học là mọi người đều ào ạt ra về, chỉ có mình anh ngồi tại chỗ, trên bàn để một bài thi, trong tay cầm bút, không biết phải đợi đến khi nào.

Có người đi qua còn thuận miệng hỏi anh không về nhà à, sau đó cô bạn tóc ngắn ngồi bàn trên còn vô thức quay lại nhìn anh.

Anh chỉ sửng sốt một chút rồi thấp giọng nói: “Tôi về sau.”

Bạn học đi qua không nói gì nữa, cô bạn bàn trước cũng quay lên, anh nhìn cô ta khoác cặp lên vai rồi ra khỏi lớp cùng Lý Hoè An, hình như hai người đó đang thầm thì chuyện gì đấy, anh không nghe thấy nhưng vẫn thấy khoé miệng cô ta cong lên.

Mọi người đã về hết, trong lớp chỉ còn lại mình anh, anh ngồi ở chỗ hồi lâu, ngòi bút ấn vào tờ giấy, chờ đến khi phục hồi lại tinh thần thì trên bài thi đã để lại một chấm mực to bằng hạt đậu nành.

Thời tiết tháng tư có hơi kỳ lạ, lúc dậy sớm thì trời nắng, lúc này bầu trời đột nhiên u ám, mây đen bao phủ cả thành phố nhưng đèn đuốc ở giảng đường vẫn sáng trưng.

Tống Noãn nhìn thoáng qua sân thể dục xa xa ngoài cửa sổ, cau mày nói: “Hình như trời sắp mưa rồi, có lẽ tụi mình không về sớm được đâu.”

Lý Hòe An ở bên cạnh cũng duỗi cổ ra ngoài nhìn: “Mùa này là thế đấy, chờ thi xong chắc mưa cũng tạnh.”

“Hay để mình về lớp lấy cây dù đến đây?” Tống Noãn hỏi.

“Bây giờ tụi mình đã ngồi vào đây rồi, đi lại nhiều không hay lắm, thôi kệ đi.” Lâm Đang khuyên cô nàng: “Nếu lát nữa mưa thật thì tụi mình cứ ngồi đây đợi cũng được.”

Tống Noãn gật đầu không nói thêm nữa, cô nàng nhướng cổ nhìn về phía trước, thấy các giáo viên và lãnh đạo đã tới, mấy học sinh khác đang dọn dẹp sân khấu, thở dài hỏi: “Khi nào mới bắt đầu đây?”

Lâm Đang cầm tay cô nàng, ý bảo cô nàng ngồi vào chỗ: “Đừng vội, nếu thi xong sớm về lớp thì cậu cũng phải học tiết Vật Lý, không bằng ngồi ở đây thêm một lát.”

Ba người có thành tích môn Lý như nhau bật cười.

“Được rồi, được rồi, đang điều chỉnh lại micro nên sẽ bắt đầu sớm thôi, tụi mình nói nhỏ giọng chút.” Tống Noãn dùng bả vai huých nhẹ vào vai Lâm Đang rồi nói thầm: “Hai người các cậu có căng thẳng không?”

“Mình vẫn ổn.” Lâm Đang thở ra một hơi.

“Tôi cũng ổn.” Lý Hòe An cũng nói.

Tống Noãn hít sâu, nghe người dẫn chương trình bắt đầu, tim đập thình thịch: “Cũng may mình không thi, tại mình hay bị hồi hộp, dễ căng thẳng lắm.”

Lâm Đang nhoẻn miệng cười, vừa định nói chuyện thì nghe thấy giọng của Hứa Phục Triều ở phía sau: “Hình như trời sắp mưa, anh mang dù cho em này.”

Ba người cùng nhau quay đầu lại, thấy một nam sinh đứng phía sau, mặc đồng phục học sinh màu trắng xanh, mái tóc đen xõa tung, biểu cảm hơi lạnh nhạt, làn da không quá trắng, trông anh ta giống hệt mấy anh chàng đẹp trai học giỏi vậy.

Lâm Đang dạ một tiếng, cầm lấy chiếc dù: “Cảm ơn anh.”

Hứa Phục Triều ừ rồi ngồi xuống, dựa lưng vào ghế, lặng lẽ theo dõi màn đọc diễn cảm trên sân khấu.

Mấy người phía trước lập tức xúm lại bán tán, Tống Noãn là người đầu têu: “Hứa Phục Triều cũng tốt với cậu nhỉ? Đã đẹp trai rồi tính cách còn tốt, bảo sao có nhiều nữ sinh thích cậu ấy.”

“Đáng tiếc là mình không nhìn thấy, đẹp trai là sao?” Lâm Đang cũng hơi tò mò.

“Dù sao chính là rất đẹp, à cậu bạn ở trường trung học phổ thông số Tám đang biểu diễn trên sân khấu cũng đẹp trai phết.” Tống Noãn vươn cổ nhìn thoáng qua: “Đẹp trai kiểu cún con.”

Lâm Đang không thể tưởng tượng nổi, đẹp trai giống cún con là đẹp kiểu gì: “Thế Hứa Phục Triều là đẹp giống gì?”

Tống Noãn nghĩ ngợi: “Giống mấy anh chàng đẹp trai chơi bóng rổ trong manga với anime ý.”

“Vậy…” Không biết tại sao Lâm Đang lại nhớ tới dáng người cao gầy kia, cô muốn hỏi còn Trình Diễm thì sao? Anh đẹp theo kiểu thế nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK