Trình Diễm không nghe nổi nữa, kéo lấy cánh tay Lâm Đang, dắt cô đi về phía sân thể dục.
Lâm Đang vẫn còn đang sửng sốt, ngơ ngác chỉ vào chính mình: “Mấy cậu ấy đang nói mình hả?”
Trình Diễm cuộn chặt nắm tay, đè xuống cơn giận: “Không phải.”
“Nhưng ngoài mình ra thì trong lớp có ai mắt kém mà cứ ngồi bàn nhất nữa?” Lâm Đang rũ xuống mắt, tránh khỏi tay anh, đứng im một chỗ không chịu đi tiếp, “Mấy cậu ấy nói mình ỷ vào hai mắt không nhìn rõ…”
“Không phải, đừng nghe đám đó nói nhảm.”
“Mình cũng có muốn bị mờ mắt đâu…” Lâm Đang chầm chậm đi về phía trước, mũi ê ẩm, nước mắt lập tức dâng lên, “Mình cũng muốn được nhìn thấy như mọi người, cũng muốn tham gia thi cử, tham gia vào các hoạt động, mình không có cố ý không nhìn thấy…”
Cô đi đến cạnh tường, xoay người đối diện với vách tường, nhỏ giọng nức nở.
Nghe thấy những lời này của cô, trái tim Trình Diễm chẳng khác gì bị vỡ nát, anh muốn đi đến ai ủi cô giống như cô tự an ủi chính mình, nhưng vừa cất tiếng đã muốn mắng người, muốn trực tiếp mắng mấy đứa con gái kia là một bọn ngu.
“Đừng khóc…” Anh giơ tay lên, một lúc lâu mới từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng vỗ vai cô.
“Mấy cậu ấy vốn không biết gì về mình, sao lại nói mình như vậy?”
Trình Diễm căng thẳng trong lòng, anh cho rằng Lâm Đang đã nghe thấy câu cuối cùng, vội vàng giải thích: “Là lỗi của mấy cậu ta, là do lòng dạ bọn họ dơ bẩn nên nhìn cái gì cũng thấy dơ.”
“Mình không hề cố tình để được ngồi ở bàn nhất.” Lâm Đang xoay người, ngẩng đầu nhìn anh.
Hoá ra là vì chuyện này, tảng đá trong lòng anh rơi xuống một chút, anh cúi đầu, nhìn đôi mắt ướt đẫm của cô, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Tôi biết.”
Lâm Đang bĩu môi, lau nước mắt: “Mình không muốn ngồi ở bàn nhất nữa.”
Trình Diễm lập tức trả lời: “Vậy cậu ngồi cùng bàn với tôi đi? Bọn mình đi nói với cô chủ nhiệm, nhờ cô ấy từ đây về sau cứ sắp cho bọn mình ngồi chung, cậu nghe không hiểu, hay không thấy gì thì có thể hỏi tôi.”
Lâm Đang gật đầu thật mình: “Được! Trình Diễm, cậu thật tốt, bọn mình đi tìm cô liền đi.”
Trình Diễm sao có thể từ chối, ngay cả chuông vào lớp reo lên cũng mặc kệ, dẫn Lâm Đang đi đến văn phòng.
Đúng lúc chủ nhiệm lớp trống tiết, đang soạn giáo án trong văn phòng, nhìn thấy hai người cùng đi đến thì không khỏi nhíu màu. Cô ấy đã sớm phát hiện, hai người đặc biệt thân thiết.
Cô chủ nhiệm thu cảm xúc, buông bút xuống, kêu hai người đi đến, hỏi: “Hai em tìm cô có chuyện gì không?”
“Lâm Đang muốn đổi chỗ ngồi.”
Chủ nhiệm lớp im lặng, rõ ràng đang chờ Trình Diễm nói tiếp.
Trình Diễm nói thẳng: “Em muốn ngồi cùng bàn với Lâm Đang.”
Mặt cô ấy có chút tái đi.
Vừa định dạy dỗ thì nghe thấy Lâm Đang lên tiếng:
“Thưa cô, em không muốn ngồi ở bàn nhất tiếp ạ.”
Trong giọng nói có chút chút khàn khàn, cô cúi đầu, vàng mắt ửng đỏ, không cần hỏi nhiều cũng có thể khẳng định là vừa xảy ra mâu thuẫn với bạn khác vì chuyện ngồi ở bàn đầu.
Trong lòng cô chủ nhiệm cũng rõ, trong lớp có vài nhóm nhỏ thường bài xích những người không thuộc về nhóm của mình. Lâm Tang mắt lại không tốt, những trò chơi hay phim ảnh mà các bạn trong lớp hay bàn tán cô đều không chơi, không xem, nên rất khó hòa nhập với nhóm đó.
Cô ấy ngẫm nghĩ, rồi liếc nhìn dáng vẻ cương trực của Trình Diễm, liền gật đầu: “Vừa vặn chiều nay lớp mình sẽ đổi chỗ ngồi, nếu hai đứa đã muốn thì cứ ngồi cùng nhau. Có điều, bạn bè cùng lớp thì phải giúp đỡ lẫn nhận, mâu thuẫn hiềm khích gì thì cứ nói thẳng ra, đừng giấu trong lòng rồi khiến bản thân khó chịu.”
Lâm Đang lập tức đồng ý, trông cô không hề vui vẻ, mà chỉ thở phào nhẹ nhõm, Trình Diễm bên cạnh cũng trút được gánh nặng trong lòng như cô.
Chủ nhiệm lớp hoàn toàn yên tâm, dặn hai người chăm chỉ học tập.
Trình Diễm cùng Lâm đang đi trên hành lang, anh cất lời trước: “Muốn về lớp lấy cặp sách trước không?”
“Ừm” Lâm Đang đáp lại.
Chờ lấy cặp xong, bài tập làm nóng người đã kết thúc, cả lớp đều giải tán, hai người vừa đi đến sân thể dục thì nhìn thấy thầy thể dục cầm danh sách điểm danh.
Lâm Đang biết tiết thể dục mỗi ngày sẽ có điểm danh, cô đi thẳng qua, giải thích với thầy giáo: “Thưa thầy, vừa rồi em có việc cần tìm cô chủ nhiệm, bạn Trình Diễm dẫn em đi nên mới không đến tập hợp.”
Thầy thể dục nhìn thoáng qua hai người một cái, rồi cầm bút đánh dấu tên Trình Diễm: “Ừ, lần sau muốn xin nghỉ thì phải báo trước.”
Nếu đổi lại là ngày thường, Trình Diễm chắc chắn sẽ không chủ động giải thích, anh đi cạnh Lâm Đang, cùng nhau đi đến phòng chứa dụng cụ thể dục, nhìn cô cầm một quả bóng rổ, sau đó đứng bất động thẫn thờ một lúc lâu.
“Sao vậy?” Anh hỏi.
Lâm Đang không đáp, ông quả bóng đi ra ngoài, ngồi ở bậc thang trước cửa phòng dụng cụ, nhẹ nhàng đập bóng xuống đất, thấp giọng nói: “Có lẽ vấn đề thật sự là do mình, mình không nên cứ ngồi mãi ở bàn nhất.”
Trình Diễm đi qua, ngồi xuống cạnh cô: “Đây không phải lỗi của cậu, huống chi sau này cậu cũng chẳng ngồi ở đầu nữa, mấy cậu ta sẽ không nói gì nữa đâu, cậu đừng lo lắng.”
Hơn nữa, những lời đám đó nói còn độc ác hơn cô hiểu rất nhiều.
“Ừm, nhưng mình vẫn có chút không vui, trong đầu luôn nghĩ đến chuyện này.” Cô nói.
“Hay để tôi kể tiếp câu chuyện kể dở lần trước cho cậu nghe nhé.”
Lâm Đang đặt bóng xuống, kẹp giữa hai chân, hứng thú trở lại: “Là vở kịch lần trước đúng không?”
Trình Diễm quay đầu nhìn cô, giọng nói dịu dàng: “Ừ, đúng rồi.”
“Được đó được đó.” Cô khoanh tay trước ngực, chăm chú lắng nghe.
“Hôm trước đã nói đến đoạn Catherine gặp được Linton…”
Gió đầu hạ nhẹ nhàng thổi qua cuốn bay những lá cây, làm phát ra những tiếng xào xạc, ánh nắng xuyên qua kẽ lá tạo thành những đốm sáng chập chờn, khiến đôi mắt mờ mờ. như đang tiến vào một thế giới khác.
Chuông tan học vang lên, không kịp kể hết câu chuyện, Lâm Đang vẫn cảm thấy không đã, vừa đi ra cổng trường vừa nói: “Vậy sau đó? Sau đó thế nào?”
“Lần sau lại kể tiếp.” Trình Diễm cong môi, như một người kể chuyện cố tình làm người nghe tò mò.
“Thế để mình lên mạng tìm sách đọc nghe!” Lâm Đang chu môi, nhưng chẳng bao lâu lại hạ xuống, “Mà thôi, có nghe cũng kể không hay bằng cậu, nghe cậu kể mình còn có thể hỏi này kia được, vẫn nên đợi tới dịp sau nghe cậu kể tiếp vậy.”
Ý cười tràn ngập trong mắt Trình Diễm, nhưng anh vẫn bình tĩnh đáp: “Ừ, lên xe nhanh đi, chiều gặp lại.”
“Ok, chiều gặp nha! Bái bai!” Lâm Đang phất phất tay, rồi đóng cửa xe.
Cả buổi chiều, Lâm Đang một mực đợi đến tiết cuối, ngay cả sách bút cũng cất dọn xong xuôi, chuông hết tiết vừa reo, cô tức tốc nhờ Trình Diễm dọn bàn đến chỗ ngồi mới giúp mình.
Khóe miệng Trình Diễm giật giật, thấp giọng nói với cô: “Cô giáo chưa đưa danh sách chỗ ngồi mới.”
Cô hơi thất vọng, vẻ mặt ỉu xìu, ôm cặp dựa vào tường, nhỏ giọng than thở: “Còn phải chờ bao lâu nữa.”
“Có lẽ phải đợi hết tiết sinh hoạt, gần cuối giờ mới được đổi chỗ.”
“Vậy à, mình thu dọn đồ đạc xong hết rồi.” Cô không vui.
“Thế lát nữa tôi đến dời bàn cậu trước.”
Trên hành lang có học sinh đi tới đi lui, Trình Diễm có thể nhìn thấy ánh mắt bọn họ, cũng biết có thể họ sẽ đồn về chuyện của mình và Lâm Đang, thậm chí anh còn rất thích nghe người khác đồn đãi về sự mập mờ giữa hai người, nhưng anh vẫn nhích sang một bên, kéo ra khoảng cách với Lâm Đang.
Anh nghe thấy Lâm Đang đồng ý, lại nghe thấy tiếng chuông dự bị, nhắc cô trở vào lớp, lát nữa sẽ giúp cô dọn bàn.
Trong giờ học, anh ngồi gần cuối nên có thể nhìn thấy dáng vẻ thất thần của cô, niềm vui tột cùng bắt đầu lan toả đầy tim anh, rồi đến đầu ngón tay, đến tâm trí, đến đôi mắt cũng đong đầy tình yêu.
Dù đây chỉ là sự mong chờ của Lâm Đang đối với một người bạn, nhưng có thể làm một người bạn khá quan trọng trong lòng cô, cũng đủ khiến anh vui vẻ. Anh gần như không nghe thấy cô chủ nhiệm đang nói gì, thẳng đến khi trong lớp có người đứng lên, di chuyển bàn ghế, anh mới biết đã bắt đầu đổi chỗ ngồi.
Anh vội vàng chạy đến bàn nhất, dời bàn của Lâm Đang, đi vài bước mới nhớ ra mình vẫn chưa xem vị trí chỗ ngồi, quay đầu nhìn lên bảng điện tử, nhanh chóng tìm được chỗ ngồi mới của hai người.
“Cậu sắp xếp sách vở trước đi, tôi dời bàn cái đã.” Cậu dặn dò, rồi nhanh chóng bê bàn học đã được thu dọn xong xuôi từ sớm của mình, đặt cạnh bàn Lâm Đang.
Cả một lớp không có ai hành động nhanh nhẹn bằng anh, trong khi tất cả còn đang dọn dẹp, hai người đã yên vị cạnh nhau.