• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Diễm sửng sốt một chút, nói: “Tôi cứ tưởng cậu thích màu hồng nhạt.”

Lâm Đang bỗng nhiên nghĩ tới tấm ảnh đại diện thỏ hồng của anh, cô hỏi: “Vậy… Con thỏ kia cũng là mình hả?”

Trình Diễm sửng sốt, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng nói: “Ừ…”

Đôi mắt Lâm Đang đã hơi ươn ướt, những đoạn văn miêu tả tình yêu trong các tác phẩm nổi tiếng ùa về trong tâm trí cô. Lần này cô đã thông minh hơn một chút, rốt cuộc cũng hiểu ra, có lẽ là vì lí do nào đó nên Trình Diễm mới nói không thích cô.

Cô không nghĩ ra, nhưng chắc chắn đây là một lý do rất quan trọng, nếu không Trình Diễm đã không nói như vậy.

“Mình biết rồi.” Cô nói.

Cô muốn hỏi thẳng anh, nhưng lại càng không muốn chạm vào nỗi đau của Trình Diễm, biết được đáp án này đã là đủ rồi.

Trình Diễm cũng không nhắc lại, bọn họ đều chôn vùi lí do quan trọng kia đi, như thể nó chưa từng xuất hiện, bọn họ chỉ đơn giản hiểu rõ tình cảm của đối phương.

Giờ tự học buổi sáng vẫn chưa bắt đầu, Lâm Đang nằm lên bàn, nói về những chuyện khác: “Sắp thi cuối kỳ rồi, chờ thi xong mình sẽ phải về thành phố Vân, sắp không được gặp cậu trong một khoảng thời gian dài.”

Trình Diễm âm thầm tính toán trong đầu, qua hai tuần nữa, thời gian của bọn họ chỉ còn có một năm.

“Có điều tụi mình vẫn gọi điện thoại được mà nhỉ, cậu có thể gửi tin nhắn thoại cho mình không? Như vậy thì mình sẽ có thể trả lời nhanh hơn chút.”

“Được.” Trình Diễm đang nghĩ không biết phải làm sao, trong nhà không có wifi, dung lượng di động lại không đủ. Đêm giao thừa lần đó, không phải là anh cố tình tắt máy, là do điện thoại hết tiền nên tự động ngắt cuộc gọi.

Lâm Đang lại hỏi: “Mình muốn đi xem hòa nhạc, cậu đi với mình nha?”

“Khi nào thì đi?” Lúc hỏi ra câu nãy, Trình Diễm đã chuẩn bị tâm lý sẵn. Anh không biết vé vào xem hòa nhạc bao nhiêu tiền, nhưng anh quyết định sẽ dùng số tiền dành để đóng học phí học kỳ sau ra xài, đợi tới nghỉ hè lại đi làm thêm bù vào.

“Chủ nhật tuần này nè, cậu rảnh không?” Lâm Đang hỏi.

“Rảnh.” Anh nói.

Lâm Đang cong môi: “Vậy thì còn gì bằng.”

Chuông vào tiết tự học buổi sáng vang lên, giáo viên bước vào lớp thúc giục, từng bạn học sinh cầm lấy sách vở bắt đầu truy bài.

Lâm Đang nhích một chút sang chỗ Trình Diễm, cầm cuốn sách ngữ văn, lắng nghe anh đọc văn cổ và thơ. Thỉnh thoảng nghe qua hai lần cô đã có thể nhớ rõ, đợi đến khi Trình Diễm đọc lại, cô sẽ đọc nối theo anh.

“Thần vốn là áo vải, cày ruộng ở Nam Dương… Sau khi Gia Cát Lượng chết, nước Thục thế nào rồi?”

Lâm Đang ngồi trên xà đơn trên sân thể dục, đôi chân lắc lư, nhìn về khoảng trời xa xăm.

Trình Diễm đứng cạnh cô, lười biếng dựa vào thân xà đơn, không ngừng giải thích, từ từ kể ra.

Lâm Đang đang lắng nghe hăng say, chợt nghe thấy những tiếng nói không mấy thân thiện ở phía xa: “Lại ở đằng đó ra vẻ nữa kìa, điểm kiểm tra lịch sử có cao đâu mà bày đặt.”

“Bọn họ là đang nói tụi mình sao?” Lâm Đang chớp chớp mắt, hỏi.

“Không cần để ý đến bọn họ.” Đôi mắt Trình Diễm tối sầm.

Lâm Đang đỡ vai anh nhảy xuống khỏi xà đơn, nắm góc áo anh, kéo đi về chỗ xa kia, vừa đi vừa hỏi: “Nhưng tại sao mấy cậu ấy lại nói vậy? Tụi mình có đụng chạm gì đến đâu? Vả lại cậu đang kể cho mình nghe chứ đâu phải bọn họ.”

Trình Diễm im lặng: “Chắc vì thành tích của tôi không tốt.”

Lâm Đang vẫn thấy khó hiểu: “Cậu cũng đã cố gắng lắm rồi mà, chỉ cần có cố gắng là được, bọn họ không có tư cách gì để ý kiến cả.”

“Bọn họ không quan tâm đến quá trình, chỉ chú ý vào kết quả thôi.” Sẽ chẳng có ai giống như Lâm Đang, sẽ để ý đến từng hành động, sẽ đợi đến khi hiểu rõ thực hư của sự tình rồi mới đánh giá.

Lâm Đang gật gật đầu, giống như đã rõ được một chút. Cô nói: “Nhưng mình thấy cậu đã rất nỗ lực, con người cũng cực tốt, là do bọn họ chưa hiểu về cậu thôi.”

Trình Diễm chỉ cười cười, không nói gì thêm.

Một tuần trôi qua, Lâm Đang và Trình Diễm hẹn cùng đi xem hoà nhạc vào sáng chủ nhật, vừa thức dậy cô đã nhắn tin cho Trình Diễm, sau đó rời giường bắt đầu sửa soạn.

Cô lấy từ trong tủ quần áo ra một cái váy màu trắng, vui vẻ mặc vào, rồi xoay tròn một vòng trước tấm gương lớn. Cô nhìn thấy tà váy xoè ra trong gương, xinh đẹp vô cùng.

“Đang Đang, hôm nay mặc váy đi chơi hả?” Bà ngoại đứng ở cửa nhìn cô.

“Được không? Bà ngoại.” Cô biết bà ngoại sẽ không hỏi đến bạn bè của mình, nhưng khi không đi ra ngoài với người lớn, cô thường không được mặc váy.

“Đi xem hòa nhạc thôi mà, con thích thì cứ mặc.”

Cô nhoẻn miệng cười, tiến lên ôm lấy cánh tay bà ngoại: “Cảm ơn ngoại ạ! Giữa trưa con sẽ về!”

Bà ngoại cười, dặn dò cô phải chú ý an toàn, rồi tự mình đưa cô ra xe.

Sau khi lên xe, cô lại mở điện thoại nhìn một lần, bên kia vẫn chưa trả lời. Cô đành gọi điện qua, tiếng chuông vang lên liên tục, bên kia lại không bắt máy.

Cô nghĩ, có lẽ anh đang bận, trước tiên cứ đến sân vận động chờ anh.

Tuy nhiên, nhìn mỗi giây mỗi phút không ngừng trôi qua, sắp đến giờ bắt đầu buổi hòa nhạc, bên kia mãi chẳng hồi âm. Cô ngồi trên xe đợi miết, nhìn thời gian lướt qua bắt đầu thời gian, chứng kiến từng nhóm khán giả quét vé vào cửa, nhưng cũng không nhận được tin nhắn đáp lại.

Cô mím môi, cầm điện thoại gọi thêm một lần, vẫn không nghe máy như cũ.

Thẫn thờ một lúc, cô rũ mi che đi sự mất mát nơi đáy mắt, nhỏ giọng nói: “Chú Lưu, chở con về đi.”

Tài xế yên lặng cắm chìa khóa vào, đang lúc chuẩn bị khởi động xe, chuông điện thoại Lâm Đang chợt vang lên.

“Xin lỗi cậu, tôi lập tức tới liền.”

Nghe thấy giọng nói Trình Diễm truyền đến từ trong điện thoại, Lâm Đang tủi thân đến mức rơi nước mắt. Cô rất muốn nổi cáu, bảo anh đừng tới, nhưng rồi lại hít mũi vài cái, sau khi ừ một tiếng thì tức khắc ngắt cuộc gọi.

Trình Diễm nghe thấy giọng nói tủi thân của cô, trong lòng cũng khó chịu tột cùng, lê đôi chân đã sưng đỏ ở phần mắt cá, bước lên xe buýt. Anh không cố ý để cô leo cây, thậm chí còn đã thức từ rất sớm, sửa soạn tươm tất chuẩn bị ra ngoài thì lại chạm mặt con ma cờ bạc vừa mới về nhà.

Hình như ba anh đã xỉn, mùi rượu nồng nặc, vừa mở miệng liền mắng anh, mắng xong lại hỏi anh muốn đi đâu.

Anh không muốn nhiều lời, chuẩn bị tránh đi, lại bị túm chặt sau cổ, ném xuống đất.

“Cái thằng chó này, tao thấy mày cứng cánh rồi nên dám khi dễ ông đây nhỉ, bữa nay tao cho mày biết rõ ai mới là cha trong cái nhà này.” Con ma cờ bạc cầm cây chổi cạnh cửa, xông lên đánh xuống người anh.

Anh không hề do dự, đẩy mạnh một cái, định chạy khỏi nhà thì lại bị giữ chặt cẳng chân.

“Mày định đi đâu chơi bời nữa à? Có phải lại có tiền không?”

“Liên quan gì tới ông, biến đi.”

“Sao lại không liên quan đến tao? Tiền trên người mày kiếm từ đâu? Đi trộm đúng không? Ông đây còn chưa từng trộm thứ này đâu đấy.”

Anh nghiến răng, đè xuống lửa giận trong lòng, cầm lấy cây kéo trên tủ để uy hiếp: “Nếu ông còn không buông tay tôi sẽ chặt tay ông.”

Con ma cờ bạc đã uống quá nhiều nên không hề cảm thấy sợ hãi, ngược lại cười ha hả: “Đừng tưởng là tao không biết, hiện tại mày giỏi rồi, kết bạn được với cả đại tiểu thư nhà giàu. Nhưng mày ngàn lần đừng quên, bản thân có tiền thì phải chăm lo cho ba mày chứ?”

Trình Diễm hận nhất những người dùng Lâm Đang để uy hiếp anh, anh trực tiếp quăng kéo đi, nện xuống một quyền.

“Mày dám đánh tao?” Con ma cờ bạc dường như đã tỉnh táo, “Hồi nhỏ ông đây đánh mày, mày mẹ nó một tiếng cũng không rên, thế mà giờ lại dám động thủ với ông ha! Thằng súc sinh, xem tao có đánh không chết mày không!”

Người đàn ông trung niên và cậu thiếu niên vật lộn với nhau, khiến căn phòng vốn không sạch sẽ càng trở nên lộn xộn. Hai người đều không nương tay, tung ra đòn chí mạng.

Vào lúc Trình Diễm suýt nữa đã đấm vào huyệt thái dương của ông ta, chuông điện thoại chợt vang lên, kéo anh về với thế giới thực tại.

Trên mặt anh đều là vết thương, khập khiễng đứng lên, nhìn người nằm trên mặt đất, xoay người đi khỏi nhà. Đi được một quãng xa, mới gọi lại, nghe thấy giọng nói mà anh ngày nhớ đêm mong.

Ngay tại thời khắc đó, anh cảm thấy cực kỳ may mắn vì đã không làm ra chuyện không thể cứu vãn.

Anh lau mồ hôi trên mặt, với gương mặt đầy vết thương, cà nhắc đi lên xe buýt, hành khách xung quanh tự động tản ra, chẳng một ai dám đứng gần anh.

Mà anh thì không hề để ý, chỉ nhìn tin nhắn trong điện thoại, vừa khóc lại vừa cười.

Hoá ra cô đã nhắn tin cho mình từ sớm.

Xe buýt thông báo số trạm, anh giơ cánh tay lau nước mắt, thọt chân nhảy xuống xe, đi về phía sân vận động.

Anh chưa từng đi vào trong đây, vừa đi vừa hỏi đường mới tìm được của vào, từ xa xa đã nhìn thấy một cô gái mặc váy trắng đang đứng trước cửa.

“Đang Đang!” Anh gọi một tiếng, gần như là chạy tới, lục lạc treo trên balo rung lên từng tiếng leng keng leng keng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK