Sáng hôm sau không cần lên lớp sớm, Lâm Đang đến trường trễ hơn một chút, Trình Diễm là người từ trong trường chạy ra đón cô.
Chú bảo vệ nhận ra hai người bọn họ: “Chẳng phải đang được nghỉ sao? Hai đứa đến trường làm gì thế?”
“Ở trường có cảm giác học tập hơn.” Trình Diễm vừa nắm tay Lâm Đang đi vào trong vừa cười trả lời.
“Ừ, cứ giữ tâm lý thoải mái, cố gắng thi cho tốt nhé.” Chú bảo vệ cười tít mắt nhìn hai người.
Bọn họ đáp lại vài câu rồi cùng nhau đi vào trong trường, trên đường gặp không ít học sinh khác.
Lâm Đang tò mò: “Sao vẫn còn người trong trường vậy?”
Trình Diễm đáp: “Có lẽ là một số người ở xa, ở lại trường cho tiện, đỡ phải về nhà. Đợi đến hôm thi, trường cũng sẽ cử xe đưa đón họ.”
“Vậy cũng tốt thật.” Lâm Đang nhảy nhót, nắm tay anh, “Dãy phòng học cũng khóa rồi, vậy chúng ta đi đâu?”
“Anh thấy bên tòa nhà thí nghiệm có nhiều người, chắc là mở phòng học cho bọn mình dùng.”
Hai người đang nói chuyện thì giáo viên chủ nhiệm ôm một cái cốc từ phía dãy phòng học đi đến, tình cờ thấy hai người họ, liếc nhìn tay hai người rồi cười trêu: “Xác nhận mối quan hệ chính thức rồi à?”
“Chưa ạ.” Trình Diễm cũng không giải thích thêm.
Giáo viên chủ nhiệm tiến đến vỗ vai anh: “Thầy dạy toán cũng đang ở bên tòa nhà thí nghiệm, có gì cần hỏi thì qua tìm thầy ấy, hoặc nhờ thầy giảng lại lần nữa.”
“Vâng, cảm ơn thầy.”
“Thầy đi trước nhé.”
Nhìn theo bóng dáng giáo viên chủ nhiệm khuất xa, Lâm Đang mới dám nói, nhẹ nhàng lắc tay Trình Diễm: “Chúng ta đi qua đó bây giờ nhé?”
Trình Diễm nắm tay cô, dẫn cô đến phòng dụng cụ thể thao, từ trong túi móc ra chìa khóa rồi mở cửa phòng.
Một luồng bụi bay tới, khiến Lâm Đang không nhịn được phải nhăn mũi, cô hỏi: “Anh lấy chìa khóa ở đâu vậy?”
Trình Diễm bước vào, lấy ra một quả bóng rổ rồi đóng cửa lại: “Trưởng ban thể thao xin nghỉ phép mấy hôm trước, không tìm thấy thầy giáo thể dục nên đưa chìa khóa cho anh, bảo anh đưa lại cho thầy.”
Anh vừa dẫn bóng, vừa đi ra ngoài, nghe vậy Lâm Đang thấy ngứa ngáy: “Em cũng muốn chơi.”
Quả bóng được đưa cho cô, cô vụng về dẫn bóng đi, cứ đi một đoạn lại làm bóng văng ra, tự mình không nhịn được bật cười, Trình Diễm sẽ cười theo và nhặt bóng lại cho cô.
Trên sân bóng có mấy nam sinh đang chơi ném rổ, Trình Diễm dẫn Lâm Đang đến một rổ xa xa để cùng nhau chơi.
Lúc mới đầu Lâm Đang còn hăng hái lắm, nhưng ném mãi không trúng, cô bắt đầu nản chí, ngồi xuống mép sân không chịu nhúc nhích.
“Đang Đang, lại đây.” Trình Diễm vẫy tay gọi cô.
Cô vẫn ngồi im, Trình Diễm ôm bóng tiến lại gần, cúi xuống dễ dàng nhấc cô lên.
Bất ngờ quá, Lâm Đang hét nhỏ: “Anh làm gì vậy?”
Trình Diễm bế cô lên, cúi xuống nói: “Cầm lấy bóng đi.”
Cô đưa tay nhặt lại quả bóng, rồi khẽ hỏi: “Rồi sao nữa?”
Sau đó Trình Diễm ôm cô đi đến dưới rổ, nâng cô lên cao, khung rổ chỉ cách cô một khoảng rất gần.
Trình Diễm nói: “Ném đi.”
Khóe miệng Lâm Đang dần dần nở nụ cười, cô nhẹ nhàng ném bóng vào rổ, quả bóng lướt qua rổ và rơi xuống đất, vang lên tiếng “bịch”, tiếp theo là tiếng cười của Lâm Đang:
“Có thể làm lại lần nữa không?”
“Được.” Thật ra anh đã muốn làm thế này từ lâu rồi.
“Vậy để em đi nhặt bóng!” Lâm Đang nhảy xuống khỏi tay anh, chạy đi nhặt bóng rồi giang tay ra, “Lại nào!”
Trình Diễm cười, giơ hai tay nâng cô lên.
Bóng lại lần nữa lọt vào rổ, Lâm Đang cười tươi hơn, cả sân bóng ngập tràn tiếng cười của cô.
Những sắc màu mà Lâm Đang không nhìn thấy, Trình Diễm sẽ cùng cô ngắm, thế giới mà cô không thể chạm đến, anh sẽ cùng cô khám phá.
“Trình Diễm… hu hu…” Cô vừa cười vừa ôm chầm lấy cậu, bật khóc, “Trình Diễm, anh thật tốt…”
Mấy cậu con trai chơi bóng bên cạnh ngẩn ngơ: “Này, anh bạn, đây là trong trường mà.”
Trình Diễm ôm chặt lấy Lâm Đang, giọng điệu thản nhiên nhưng lời lẽ đầy kiêu ngạo: “Xin lỗi nhé, vài ngày nữa bọn tôi tốt nghiệp rồi.”
Lập tức không ai nói gì nữa.
Mặt trời lên cao dần, bên ngoài bắt đầu nóng, Trình Diễm nắm tay Lâm Đang trả bóng rồi đi đến tòa nhà thí nghiệm. Nhiều bạn học đang ôn bài ở đó, hai người vừa bước vào, nhiều ánh mắt liếc qua.
Trình Diễm trả lại chìa khóa cho giáo viên chủ nhiệm, rồi cùng Lâm Đang ngồi vào chỗ trống gần cửa sổ. Anh muốn luyện nghe, Lâm Đang đeo tai nghe cùng anh, nhắc lại cho anh những câu dài và khó.
Rõ ràng các bạn khác cũng đang thảo luận, giọng bọn họ không hề lớn, nhưng vẫn có rất nhiều ánh mắt hướng về phía họ.
Nghe một lúc, thầy dạy toán gọi Trình Diễm qua để giảng lại các điểm kiến thức.
Thực ra đến thời điểm này cũng không còn nhiều điều để giảng, nhưng thầy vẫn nhắc nhở một số chi tiết nhỏ, có mấy bạn học khá môn toán cũng đến nghe cùng.
Nói một hồi, không biết ai đó lại hỏi về Lâm Đang.
“Cậu có hiểu được toán học không?” Bạn học hỏi.
Lâm Đang lắc đầu: “Mình nhìn mọi thứ đều là hình phẳng, không thể tưởng tượng được những hình học không gian đó.”
“Ồ ồ, mà mình thấy cậu đi học cũng không tiện lắm, sao mẹ cậu không gửi cậu đến trường dành cho người khiếm thị gì đó?”
Câu hỏi này chỉ là tò mò, nhưng Trình Diễm nghe xong thì nhíu mày, cảm thấy không thoải mái. Nếu không vì Lâm Đang đang đứng bên cạnh, anh đã kéo người kia ra ngoài “nói chuyện” rồi.
Lâm Đang thì vẫn ổn, bình tĩnh trả lời: “Có lẽ mẹ mình muốn mình trải nghiệm thế giới của người bình thường là như thế nào, bà sợ sau này mình không thể tự chăm sóc bản thân.”
Mọi người đều nhìn Trình Diễm.
Trình Diễm bóp nhẹ vào lòng bàn tay của Lâm Đang, sau này anh sẽ chăm sóc tốt cho cô.
Suy nghĩ của học sinh luôn nhảy qua lại, mới giây trước còn đang thảo luận chuyện này, giây sau đã quay lại chủ đề bài toán. Những câu hỏi mà bọn họ hỏi Trình Diễm đều biết, anh chẳng buồn nghe nữa, liền nắm tay Lâm Đang ra ngồi ở bậc thềm trước tòa nhà thí nghiệm, nơi có hàng cây cao lớn, rất mát mẻ.
“Khi nào em đi?” Trình Diễm hỏi.
“Em cũng không biết.” Lâm Đang cúi đầu, thực ra anh trai cô nói mấy ngày nữa sẽ đến đón cô, đi thẳng sang Anh, nhưng cô không đồng ý, nhất quyết đợi thi xong rồi mới đi.
Trình Diễm lại hỏi: “Vậy em còn muốn đi đâu ở Kinh Lăng không? Đợi thi xong, anh có thể cùng em đi.”
Lâm Đang nghiêng đầu nhìn anh: “Em muốn đến nhà anh chơi, được không?”
Anh sững lại một lúc, định từ chối nhưng rồi lại cảm thấy có lẽ nên để Lâm Đang biết nhà anh như thế nào. Anh khẽ mỉm cười: “Được, đợi thi xong, em có thể đến nhà anh chơi.”
Sáng ngày thi đại học, Lâm Đang dậy sớm nhắn tin cho Trình Diễm và vài người bạn khác, chờ thi xong lại gửi lời hỏi thăm, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ bảo họ nghỉ ngơi thật tốt, chuẩn bị cho kỳ thi tiếp theo.
Đến khi thi xong môn cuối cùng, tất cả mọi người đều đã nhắn lại cho cô, Tống Noãn còn đùa bảo cuối cùng cũng được giải thoát, chỉ có Trình Diễm là chưa hồi âm, không biết đã đi đâu rồi.
Cô lo lắng không yên, gọi mấy cuộc điện thoại nhưng không nhận được phản hồi, lại đi hỏi Tống Noãn sau khi thi có thấy Trình Diễm không, nhưng không ai thấy bóng dáng anh cả.
“Bà ơi, con ra ngoài một lát.” Cô muốn đến điểm thi tìm anh, hoặc đến trường.
“Đi đâu?” Bà kéo cô lại.
Cô vội vã xỏ giày: “Trình Diễm vẫn chưa trả lời tin nhắn của con, không biết có chuyện gì xảy ra không.”
Bà lập tức xụ mặt xuống: “Con biết cậu ấy ở đâu không? Con định đi đâu tìm?”
Cô nói ra suy nghĩ của mình, rồi định mở cửa bước ra.
“Lâm Đang!” Bà giận dữ, “Mẹ con bảo bà đừng can thiệp vào chuyện của con, nhưng bà không muốn nhìn thấy con dại dột nữa. Dù mẹ con có đồng ý hay không, bà cũng không chấp nhận con và cậu trai đó ở bên nhau. Bà không phải chê điều kiện gia đình cậu ấy kém, mà là môi trường gia đình của cậu ấy quá tệ, tính cách cậu ấy cực đoan, nếu con tiếp tục dây dưa như vậy, người bị tổn thương sau này chỉ có con mà thôi.”
Lâm Đang đứng sững ở cửa, có chút buồn và giận: “Bà ơi, anh ấy không cực đoan, tính tình anh ấy rất tốt, đối xử với con cũng rất tốt.”
Bà kéo cô lại, còn tiện tay đóng cửa lại: “Con không được đi tìm cậu ấy!”
Lâm Đang đang định nói gì thì chuông điện thoại reo, cô lập tức tháo giày, quay vào phòng, nhận cuộc gọi.
“Trình Diễm, sao giờ anh mới trả lời tin nhắn, có chuyện gì xảy ra không?” Lâm Đang vội vàng đóng cửa, ngồi lại lên giường.
“Không.” Giọng Trình Diễm có chút trầm, “Chỉ là… có lẽ… không thi tốt lắm…”
Lâm Đang thở phào nhẹ nhõm, nằm xuống giường: “Chưa có kết quả, làm sao anh biết mình thi không tốt?”
“Bài toán cuối cùng của môn Toán, anh không làm được.” Anh nói.
“Chẳng phải bài toán cuối chỉ có mười lăm điểm thôi sao? Có thể vì đề khó quá, mọi người đều không làm được mà?”
“Nhưng mười lăm điểm thôi cũng sẽ làm thay đổi kết quả cuối cùng.” Trình Diễm muốn thi vào trường tốt nhất, có lẽ như vậy gia đình Lâm Đang mới để ý đến anh, cho anh một cơ hội.
Lâm Đang nằm úp mặt xuống giường, tay cuộn chặt góc chăn, an ủi anh: “Nhưng với điểm của anh từ trước đến nay, thiếu mười lăm điểm vẫn sẽ vào được trường tốt, bạn trai của em vẫn rất giỏi.”
“Bạn trai?” Trong giọng nói của Trình Diễm, chút u sầu đã biến mất hoàn toàn.
“Chẳng phải anh nói sau khi thi xong chúng ta sẽ ở bên nhau sao…” Lâm Đang nói nhỏ, “Anh không muốn làm bạn trai của em à?”
Trình Diễm cuối cùng cũng mỉm cười: “Muốn chứ.” Muốn lắm, muốn lắm.
Lâm Đang chui vào chăn, giọng nhỏ nhẹ: “Vậy bây giờ anh đến tìm em được không?”
“Hôm nay muộn rồi, sáng mai anh đến đón em, chẳng phải em muốn đến nhà anh chơi sao?” Trình Diễm đứng dậy từ góc đường, chiếc chuông nhỏ màu hồng trên túi vang lên tiếng leng keng.
“Được, vậy mai em sẽ dậy sớm, anh nhớ đến đúng giờ nhé.”
“Ừ, anh sẽ đến đúng giờ.” Trình Diễm mỉm cười để Lâm Đang cúp máy, sau đó cất điện thoại, leo lên chiếc xe đạp đơn độc trên vỉa hè, hướng về phía hoàng hôn.
Khi ánh bình minh chiếu vào giường của Lâm Đang, cô đã rửa mặt xong, chào bà và chạy xuống lầu.
Trình Diễm nhắn tin cho cô, nói đang đợi ở cổng bên của khu dân cư.
Cô xuống lầu, rẽ phải, phía trước chính là cổng bên, cô đã nhìn thấy chàng trai đang đứng chờ.
“Trình Diễm!” Cô hét lên một tiếng, làm mấy dì đi chợ sáng quay đầu lại nhìn.
Cô ngượng ngùng che miệng lại, rồi hạ giọng gọi lần nữa, “Trình Diễm.”
Trình Diễm quay lại nhìn cô, vào khoảnh khắc cô bước qua cổng bên, anh từ phía sau lấy ra một bó hoa.