• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Đang nghe ra, đây là giọng nói của uỷ viên học tập, nhưng cô không biết cô ta muốn tố cáo ai.

Tuy nhiên, Trình Diễm vừa nghe đã hiểu rõ những lời này đang ám chỉ chính mình, nhưng anh không làm chuyện này nên cũng chả thấy nhột, bình tĩnh mà tiếp tục lật sách.

Mọi người đều im bặt, chủ nhiệm lớp đặt bài thi trong tay xuống, nhìn về phía uỷ viên học tập, rồi giải thích: “Video giám sát và giáo viên gác thi đều cho biết rằng kỳ thi lần này không hề xuất hiện chuyện gian lận.”

“Nhưng mà…” Uỷ viên học tập lại muốn nói thêm gì đó.

Cô chủ nhiệm cắt ngang lời cô ta: “Thôi được rồi, nếu có bằng chứng hay thắc mắc gì thì đợi tan học đến văn phòng cô nói sau, hiện tại tới giờ vào tiết rồi. Các em lấy bài thi ra đi, cô bắt đầu giải câu đầu tiên…”

Lâm Đang lặng lẽ lấy bài thi, cung phản xạ cuối cùng cũng nhanh hơn, nhỏ giọng hỏi người ngồi cạnh: “Có phải cậu ấy đang nói cậu không?”

Trình Diễm hạ giọng: “Ừ, nghe cô giảng đi, ra về rồi nói.”

Lâm Đang ngoan ngoãn gật đầu, nghiêm túc nghe giảng bài, đến lúc tan học đã quên bén chuyện này, thì lại nghe thấy có người thì thầm bàn tán:

“Nghe nói lần này uỷ viên học tập hạng 51, thiếu một chút là có thể vào lớp hoả tiễn rồi, hèn gì cứ một hai làm khó người xếp trước.”

“Nhưng nói đi thì cũng lại nói, điểm thi của thần liếm quả thật rất đáng ngờ, lần thi tháng trước đó cậu ta chỉ nằm trong hạng 500.”

Lâm Đang chợt nhớ ra, kéo cổ tay Trình Diễm định đứng dậy: “Đi thôi, tụi mình đi tìm cô chủ nhiệm.”

Trình Diễm ngồi tại chỗ không nhúc nhích, ấn cô ngồi xuống lại: “Đi tìm cô ấy làm gì?”

Cô nói bằng giọng điệu nghiêm túc: “Mình tìm cô để nói cho rõ là cậu không hề gian lận, cậu đã nỗ lực biết bao nhiêu nên được thành tích như vậy là xứng đáng mà.”

“Sao cậu lại chắc là tôi không gian lận?” Trình Diễm nhìn cô mà cười.

“Mình…” Cô mím môi, kiên định nói, “Nói chung mình biết là cậu chắc chắn không gian lận, mình tin cậu không phải là loại người như vậy.” 

Trình Diễm thầm thở dài trong lòng, dịu giọng nói: “Cậu từ từ đã, không phải cô giáo đã nói rồi sao? Không hề phát hiện hành vi gian lận.”

Cô buông ra tay, chép miệng: “Được rồi.”

Dựa theo lời Trình Diễm nói, thì không hề có bất kỳ chứng cứ để chứng minh là anh gian lận, kể cả chủ nhiệm lớp có nói ra câu đó hay không thì

Như Trình Diễm nói, không có bất kỳ bằng chứng nào chứng tỏ anh gian lận, nên không một giáo viên nào có ý kiến, thậm chí cả giáo viên toán trước đây luôn cau có, cũng cười tươi gọi Trình Diễm lên bảng giảng bài toán khó nhất. Mà Trình Diễm còn đưa ra ba cách giải một cách dễ dàng và rõ ràng.

Mọi thứ đều chứng minh rõ là Trình Diễm không hề gian lận, ngược lại anh rất thông minh, là viên ngọc bị lãng quên.

Buổi tập thể dục cuối cùng của kỳ học biến thành buổi tổng kết và khen thưởng, chủ yếu là ban giám hiệu và giáo viên đứng dưới cột cờ khích lệ mọi người, nói rằng sắp bước vào năm cuối cấp linh tinh. Sau khi nói xong, là phần khen thưởng thành tích kỳ thi cuối kỳ.

Trong lớp học, Lâm Đang ngồi nghiêm chỉnh trên ghế, dựng lỗ tai nghe phát thanh, nghe thấy tên Trình Diễm được nhắc đến liên tục, cô bèn nở nụ cười, như thể người đạt được số điểm đó chính là mình.

Hạng hai toàn khối, điểm toán học, lịch sử, hoá học và sinh học đều đứng nhất.

Người cô thích thật giỏi.

Cô rất muốn lao đến ôm lấy anh, ngồi trên vị trí vẫn luôn hy vọng nhanh lên kết thúc, nhanh lên nhìn thấy hắn.

Nghe tiếng bước chân vang lên bên ngoài, cô kìm lòng không đậu mà ló đầu ra ngoài xem, liếc mắt một cái đã nhìn thấy dáng người cao gầy trong đám đông. Cô vẫy tay với anh: “Trình Diễm!”

Chàng trai khựng lại, rồi nhanh chóng bước vào lớp, nhìn vẻ mặt tươi cười ngốc nghếch, bèn cười hỏi: “Sao vậy?”

Cô cười lắc đầu: “Không có gì, mình mừng cho cậu thôi!”

Trình Diễm ngồi vào chỗ, nhỏ giọng nói chuyện với cô: “Chiều nay tan học là được nghỉ luôn rồi, cậu ở lại thêm hai ngày đi, tôi có thứ này muốn tặng cho cậu.”

“Mình nhớ mà! Mình còn đang thắc mắc cậu sẽ tặng gì cho mình đây.”

“Đến lúc đó sẽ biết.”

Hẳn là biết hai ngày sẽ còn gặp lại, sau khi tan học buổi chiều, hai người không cảm thấy buồn lắm, sau khi tạm biệt nhau, hai người liền tách ra.

Trình Diễm mang theo một túi thẻ mua sách, đi thẳng đến nhà sách Tân Hoa. Anh không đi vào mà lại đứng ở cửa, cầm một xấp thẻ, hỏi thăm những người sắp vào cửa xem có ai muốn mua thẻ đọc sách không, anh sẽ giảm 10%.

Có người cảm thấy hứng thú, tiến đến hỏi: “Đây là thẻ gì vậy? Giá bao nhiêu, sử dụng được hả?”

Anh lập tức giải thích: “Đây là thẻ mua sách của nhà sách này, chỉ cần bỏ ra 27 tệ là có thể nhận được thẻ mệnh giá 30 tệ, đây là phần thưởng cho kỳ thi cuối kỳ ở trường của con, đảm bảo có thể sử dựng.”

Người phụ nữ nhìn lướt qua phù hiệu trên đồng phục của anh, lại nhìn sơ qua bộ đồ, nói: “Vậy được, con có bao nhiêu thì bán hết cho cô đi, đúng lúc cô định mua sách cho con trai cô.”

Trình Diễm nhanh chóng đếm số thẻ trước mặt bà, tổng cộng là bảy tấm, trong đó ba tấm là phần thưởng cho hạng hai toàn khối, một tấm là hạng nhất môn thi. Anh nói: “Tổng cộng là bảy tấm, giá 210 tệ, cô đưa cho con 189 tệ là được rồi.”

Người phụ nữ lấy điện thoại ra, chuyển 190 tệ cho anh, sau khi nhận lấy xấp thẻ anh đưa qua, bà thấy anh lập tức xoay người chạy đi, tưởng vừa gặp phải kẻ lừa đảo, nên vội vàng đến quầy lễ tân hỏi thử, mới biết những tấm thẻ này đều có thể sử dụng bình thường.

Trình Diễm chạy khỏi nhà sách, đi thẳng đến trung tâm thương mại, dừng lại chính xác trước một quầy, nhìn chiếc lắc tay được trưng bày trong tủ kính, hỏi bằng giọng điệu nhàn nhạt: “Lấy cái này cho tôi xem thử được không?”

Nhân viên quầy lấy ra toàn bộ hộp trang sức đặt trước mặt anh, bắt đầu chào hàng không ngừng.

Trình Diễm không nghe lọt một chữ, anh hỏi: “Có thể chia ra thanh toán bằng chuyển khoản với tiền mặt không?”

Người nhân viên sửng sốt, mỉm cười trả lời: “Tất nhiên là được.”

“Chuyển khoản 290 tệ trước.” Trình Diễm nói, nói xong lại từ trong túi lấy ra 178 đồng tiền tiền lẻ đưa ra đi, “Số còn lại trả bằng tiền mặt.”

Người nhân viên nhận lấy tiền mặt rồi đếm qua một lần, gói chiếc lắc tay rồi đưa cho anh: “Hoan nghênh quý khách lần sau lại đến.”

Trình Diễm chưa đợi dứt lời đã chạy ra ngoài, móc điện thoại gửi tin nhắn.

Giây tiếp theo, Lâm Đang đã nhận được tin, Trình Diễm hỏi cô ngày mai có rảnh không.

Lâm Đang vội vàng bỏ ngang chuyện đang làm, nhanh chóng trả lời: “Mình rảnh, có gì không?”

Trình Diễm mỉm cười, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại: “Đưa quà sinh nhật cho cậu.”

Lâm Đang cũng cười, cô ngồi trên giường, hai tay bấm điện thoại: “Ok, vậy 8 giờ sáng mai hé? Gặp ở cổng trường?”

“Ừ.”

Lâm Đang không trả lời lại, nhưng vẫn nhìn chăm chăm vào điện thoại mà cười.

“Đang cười gì đó?” Lâm Mặc từ ngoài cửa phòng đi vào, ngồi xuống cạnh cô, “Anh vừa gọi mấy tiếng mà em không nghe thấy à?”

Lâm Đang ấn tắt màn hình, từ từ đặt ra sau lưng: “Anh gọi em có gì không?”

Lâm Mặc chống hai tay ra sau, tùy tiện nói: “Cũng không có gì. Chỉ muốn hỏi em nghĩ gì mà đột nhiên muốn làm phẫu thuật, có phải lại bị bắt nạt ở trường không?”

“Không có ạ.” Lâm Đang nói, “Em chợt nhớ tới thôi, nhưng giờ em không muốn làm nữa rồi.”

“Quái lạ… Vậy sao không nói sớm, làm mẹ một hai bắt anh tới xem em có gặp chuyện gì không.”

“Em không sao cả, nếu anh muốn thì giờ đi được rồi, ngày mai em có chút việc phải ra ngoài, mốt em sẽ về sau.”

Lâm Mặc không kịp đấu khẩu với cô, ngồi thẳng người dậy, tay chống cằm, đánh giá cô một lượt: “Hừmm, em bận việc gì thế? Bà ngoại nói cô bé chơi thân nhất với em đi huấn luyện rồi mà.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK