Cô dời mắt: “Bộ em không thể có bạn nào khác à?”
Lâm Mặc phất tay, đứng dậy: “Ok, em có, được chưa. Mai mấy giờ em đi? Cần anh đưa đi không?”
“Buổi sáng, không cần anh đâu, để chú Lưu đưa em đi được rồi.” Lâm Đang dứt khoát từ chối.
“Không cần thì thôi, anh cũng chả thức sớm vậy nổi đâu.” Lâm Mặc vòng tay ra sau ôm lấy ót, thong thả bước ra ngoài, “Xem điện thoại ít lại đi, không tốt cho mắt.”
Lâm Đang đáp biết rồi, sau đó đứng dậy theo, nhẹ nhàng đóng cửa phòng lại.
Hôm sau, cô vẫn giống như những lần trước, chọn một chiếc váy để thay, sửa soạn xong thì đi ra ngoài.
Lâm Mặc vừa ngáp vừa đi vào toilet, nhìn thoáng qua dáng người của cô, cảm thấy lạ mà hỏi: “Con bé thích mặc váy khi nào vậy nhỉ?”
Lâm Đang nào dám nói thật, cô chỉ nói với bà ngoại rằng mặc váy cho mát.
Xe nhanh chóng chạy đến cạnh cây long não trước cổng trường, Lâm Đang vừa nhìn đã thấy Trình Diễm, xe còn chưa dừng hẳn cô đã nhảy tọt xuống, nhìn anh mà cười: “Cậu tới sớm thế, Trình Diễm.”
Trình Diễm nhặt mấy lá cây rơi trên tóc cô xuống, nhẹ giọng nói: “Có đâu, tôi cũng mới đến thôi, tụi mình qua công viên nhỏ bên kia nói chuyện đi.”
Cô gật đầu, đi theo anh dưới con đường ngợp bóng cây, cô hỏi: “Cậu ăn sáng chưa?”
Trình Diễm nói: “Tôi ăn rồi, còn cậu?”
“Mình cũng ăn rồi.” Cô nói, “Không phải cậu muốn tặng quà cho mình hả?”
“Đúng vậy.” Trình Diễm lấy ra một chiếc hộp nhỏ xinh từ trong túi quần.
Cô thấy không rõ lắm, tò mò hỏi: “Đây là cái gì vậy?”
Trình Diễm dắt cổ tay của cô, ngồi xuống ghế đá dưới tán cây lớn trong công viên, rồi mở nắp hộp ra: “Đang Đang, duỗi tay qua đây.”
Lâm Đang vươn tay ra: “Là lắc tay hả?”
“Ừm.” Trình Diễm lấy lắc tay ra, nhẹ nhàng mang vào cổ tay trắng nõn thon gọn của cô, sau đó chạm nhẹ vào hạt châu trên chiếc lắc còn lại trong hộp, chiếc vòng tay trên tay Lâm Đang tức khắc rung nhẹ.
Cô kinh ngạc: “Nó còn động đậy được à?”
Trình Diễm cười nhẹ, cầm lấy một cái lắc tay khác đưa cô xem: “Bọn nó là một cặp, chỉ cần chạm vào một cái, thì cái còn lại sẽ lắc lư.”
Cô ngạc nhiên mà chọc chọc vào cái lắc trên tay anh: “Cái này đang rung thật nè, thế còn của mình thì sao?”
“Cậu thử xem đi.” Trình Diễm cười.
Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, cô nhẹ nhàng chạm vào hạt châu trên lắc tay của mình, sau đó duỗi tay sờ cái còn lại, cũng cảm giác nó đang động đậy. Cô kinh hỉ mà nói: “Cái này cũng rung lên nè! Để mình đeo vào cho cậu.”
Trình Diễm cầm đưa lắc tay cho cô, vươn tay cổ tay để cô đeo vào, còn hướng dẫn cho cô: “Chỉ cần kéo hai sợi dây nhỏ bên cạnh là được.”
Ngón tay Lâm Đang nhẹ nhàng sờ soạng, thỉnh thoảng sẽ chạm vào da Trình Diễm, nổi lên từng cơn sóng. Cô chầm chậm sờ đến hai sợi dây nhỏ, rồi kéo chúng chặt lại, vẻ mặt mong đợi: “Trình Diễm, cậu chạm vào một chút đi.”
“Ừ.” Trình Diễm cười, nhẹ nhàng chạm vào hạt châu trên lắc tay, hạt châu trên cổ tay Lâm Đang cũng theo đó mà lay động.
“Mình cảm giác được! Mình cảm giác được nè!” Lâm Đang phấn khích suýt nhảy dựng lên, đầu ngón tay run rẩy chạm vào hạt châu trên cổ tay mình, lại hỏi anh: “Cậu cảm nhận được không?”
Trình Diễm nhìn cô cười: “Cảm nhận được.”
Cô vui vẻ kéo bàn tay lúc mờ lúc rõ của anh: “Trình Diễm, mình thích cái này lắm luôn! Mình không thể xem điện thoại nhiều, sau này nhớ cậu mình sẽ chạm vào hạt châu này nhé? Như vậy thì cậu sẽ biết mình đang nghĩ đến cậu.”
Trình Diễm nói: “Được, khi nào nghĩ đến cậu, tôi cũng sẽ chạm vào nó.”
“Trình Diễm, ngày mai mình phải về lại thành phố Vân rồi, mình không nỡ xa cậu tí nào cả.” Cô mỉm cười, nhưng vành mắt lại ửng đỏ, nước mắt cũng tức khắc tuôn ra.
Trình Diễm không ngờ trước được, luống cuống tay chân không biết phải làm sao, chỉ có về vuốt ve đầu cô, dịu dàng dỗ dành: “Đừng khóc, đừng khóc mà, học kỳ sau sẽ sớm khai giảng thôi, không lâu quá đâu.”
Cô ngước mắt nhìn anh, cảm nhận độ ấm trong lòng bàn tay anh, đáng thương hỏi: “Trình Diễm, cậu ôm mình một cái được không?”
Gần như vừa dứt lời, Trình Diễm đã ôm chầm lấy cô. Làm sao anh lại không muốn ôm cô chứ, ngày nào anh cũng muốn được ôm cô, muốn ôm mãi không buông.
“Trình Diễm.” Giọng nói của cô không được rõ ràng.
“Tôi ở đây.” Trình Diễm đáp lại.
“Chờ thi đại học xong, tụi mình thi cùng một thành phố đi, tụi mình tiếp tục ở cạnh nhau, sau đó…” Cô dừng lại một chút, “Sau đó, mình muốn ở bên cạnh cậu mãi mãi. Trình Diễm, mình muốn gả cho cậu, muốn kết hôn cùng cậu.”
Hai tay Trình Diễm khựng lại ở giữa không trung, anh không dám hỏi cô rằng, cậu biết kết hôn có nghĩa là gì không? Có biết phải đối mắt với những thứ gì khi kết hôn không? Thời thanh xuân ngây ngô, ai mà chẳng mơ mộng ảo huyền, nhưng anh không muốn phá tan giấc mơ đó nên đành nói: “Đợi thi đại học…”
Chuông điện thoại lỗi thời bỗng vang lên, Lâm Đang lui ra khỏi ngực anh, cô lau nước mắt, nhận cuộc gọi.
“Em đang ở đâu vậy? Chú Hứa mời nhà mình đi ăn cơm trưa, cần anh tới đón em không?”
Trong điện thoại truyền đến giọng nói đàn ông, Trình Diễm nhìn Lâm Đang, không nói chuyện.
Lâm Đang cũng nhìn thoáng qua Trình Diễm, trả lời: “Không cần đâu, em tự ngồi xe về được, cúp máy trước.”
Cô tắt máy, nhanh chóng giải thích: “Là anh mình, anh trai ruột.”
Trình Diễm cười, nhẹ nhàng vén những sợi tóc dính trên mặt cô: “Tôi biết rồi, cậu mau về đi.”
Cô gật đầu, đi theo anh về chỗ cây long não, sau khi ngồi vào xe, cô khẽ chạm vào hạt châu trên lắc tay.
Trình Diễm cảm giác được, bèn chọc nhẹ vào.
Lâm Đang cũng cảm nhận được, ngồi trên xe cười với anh, vẫy tay chào khi thấy bóng dáng anh ngày càng xa.
Xe không về lại nhà cô mà trực tiếp đi đến nhà hàng, Lâm Đang vẫn chưa thoát khỏi cảm xúc từ cuộc gặp trước đó, ỉu xìu ngồi ở góc bàn ăn, nhìn chằm chằm chiếc lắc trên cổ tay.
Hứa Phục Triều ngồi đối diện cô, nhìn thoáng qua đã thấy chiếc lắc trên tay. Anh ta cong môi, bưng ly nước uống một ngụm rồi nói: “Nghe nói Đang Đang có một người bạn đặc biệt tốt ở lớp.”
Lâm Đang lập tức xụ mặt, im lặng nhìn bóng dáng mơ hồ trước mắt.
Trên bàn vừa mới dọn lên món salad, Lâm Mặc liền gắp một đũa: “Có phải cái bạn họ Tống gì đó, học ở lớp nghệ thuật không?”
“Không phải, là người khác, em còn nghe nói lần này cậu ta thi cuối kỳ rất tốt.” Hứa Phục Triều đáp.
“Giỏi ghê, giỏi ghê.” Lâm Mặc gật đầu, rồi hỏi Lâm Đang, “Sao anh chưa nghe em nhắc đến lần nào vậy? Anh nhớ trước đó em cứ kể về cái bạn họ Tống với mẹ mỗi ngày mà.”
Lâm Đang rũ xuống mắt, vuốt ve lắc tay, thấp giọng nói: “Chỉ là bạn bình thường thôi, không có gì để nói cả.”
Ý cười trên mặt Hứa Phục Triều càng đậm: “Chiếc lắc trên tay em là do cậu ta tặng nhỉ?”
Lâm Đang không biết bản thân đã chọc đến Hứa Phục Triều khi nào, mà anh ta cứ một hai phải làm khó cô. Cô nhanh chóng lẩm bẩm một câu: “Đây là quà sinh nhật cậu ấy tặng em.”
“Còn tặng quà sinh nhật cho em cơ á? Để anh xem thử coi?” Lâm Mặc ngang ngược mà kéo tay Lâm Đang, nhìn trái nhìn phải một lượt, “Cái lắc này là của hãng nào vậy, sao anh chưa từng thấy qua lần nào?”
“Là một brand nhỏ thôi, anh không biết nó đâu.” Lâm Đang muốn rút tay về, Lâm Mặc lỡ tay chạm vào hạt châu, ngay sau đó, hạt châu liền rung lên.
Lâm Mặc hiếu kỳ nói: “Úi, cũng hay ho ấy chứ, còn nhúc nhích được cơ à?”
Hứa Phục Triều tỏ vẻ ngộ ra điều gì đó: “Hình như em từng thấy cái lắc này trên mạng rồi, là loại có thể cảm ứng được, đúng không?”
Lâm Mặc gãi gãi đầu, bừng tỉnh: “Ồ ~ ra là vậy. Mấy cô gái nhỏ bọn em bây giờ, kết bạn mà cứ giống như đang yêu đương nhỉ.”