“Đang Đang.” Trình Diễm buông cô ra, nhìn Lâm Mặc mà nói: “Em không phải không còn đường lui. Em chọn ở bên anh bây giờ, nhưng tương lai nếu không muốn nữa, em vẫn có thể quay về nhà. Ở bên anh chỉ là một khả năng khác cho cuộc sống của em. Đương nhiên, anh trai em nói đúng, lựa chọn này có rủi ro. Nếu không chọn, rủi ro là con số không, nhưng em sẽ mãi mãi không biết rủi ro và kết quả của lựa chọn này là gì. Em có muốn cược một lần với anh không?”
Lâm Đang không suy nghĩ nhiều như Trình Diễm. Với cô, yêu thích điều gì thì làm điều đó, và chịu trách nhiệm với những gì mình làm.
Từ nhỏ đến lớn, từ việc đi học ở đâu đến cắt tóc như thế nào, mọi thứ đều do gia đình sắp đặt. Cô giống như một món đồ dễ vỡ bằng thủy tinh, phải cất kỹ trong tủ, chẳng bao giờ có thể tự mình chọn lựa, nếu không thì đối mặt với nguy cơ vỡ nát.
Trước đây, cô cũng từng sợ hãi, nhưng lần này, nếu có vỡ, thì cứ vỡ đi.
“Anh, em biết anh và mẹ đều lo cho em, nhưng em không thể mãi sống dưới đôi cánh của mọi người. Hãy để em được tự chọn một lần đi.”
“Đang Đang.” Lâm Mặc cúi người xuống, hai tay đặt lên vai cô, nhìn thẳng vào cô, “Nếu mắt em không vấn đề gì, anh và mẹ chắc chắn muốn em tự lựa chọn. Nhưng em chẳng hiểu gì cả. Nếu cậu ta muốn lừa em thì dễ như trở bàn tay. Lấy tiền của em để bao nuôi người phụ nữ khác, em có phát hiện được không? Thậm chí dẫn người về nhà, liệu em có nhận ra không, em đã nghĩ đến điều này chưa?”
Lâm Đang sững lại, hơi bối rối.
“Anh sẽ không làm vậy.” Trình Diễm hoàn toàn tỉnh rượu, nắm chặt lấy tay cô, “Anh dám chắc với em, anh sẽ không bao giờ làm vậy.”
“Mày lấy gì để đảm bảo? Lấy gì mà chắc chắn?” Lâm Mặc cao giọng chất vấn.
Trình Diễm nắm chặt tay, định nói gì đó thì bà ngoại ra gọi mọi người vào. Anh chưa kịp nói gì, chỉ kéo Lâm Đang quay lại bàn ăn.
Không khí sau đó rất hài hòa, không ai nói thêm điều gì. Ăn xong, mọi người về nhà, Trình Diễm tranh thủ lúc không ai chú ý lặng lẽ theo cô vào phòng.
“Đang Đang…” Anh cúi xuống, một tay vòng qua đầu gối bế cô lên, vừa hôn vừa cởi áo sơ mi và bước vào phòng tắm.
Khi tới nơi, quần áo anh hầu như đã rơi rớt hết. Anh đặt cô xuống, nhẹ nhàng cởi bỏ đồ của cô.
“Đang Đang…” Anh nâng mặt cô lên, hôn từng chút lên khóe môi, “Em tin anh không?”
Lâm Đang ngước lên, đôi mắt hơi ươn ướt: “Em không biết…” Những lời của Lâm Mặc quá chắc chắn, cô không phân định được, từ trước đến giờ cũng như vậy.
“Đang Đang…” Trình Diễm nhắm mắt lại, hít một hơi sâu, “Ngày mai chúng ta sẽ đi làm hợp đồng tài sản trước hôn nhân và cam kết không ngoại tình, được không?”
Lâm Đang nhìn anh, nước mắt bất giác rơi xuống: “Anh sẽ thích người khác sao?”
Anh lau nước mắt cho cô, giọng hơi nghẹn: “Không, anh sẽ không bao giờ thích ai khác. Chúng ta sẽ làm cam kết, nếu anh ngoại tình, anh sẽ ra đi tay trắng.”
Nước mắt cô tuôn rơi nhiều hơn, nghẹn ngào nói: “Nhưng để anh ra đi tay trắng thì có ích gì cho em?”
“Em có thể lấy hết tài sản của anh, khiến anh tay trắng.”
“Nhưng thế cũng không làm em hết giận… cũng chẳng giúp em bớt đau lòng…”
Chết tiệt, Lâm Mặc đúng là biết cách đâm dao mềm vào tim người khác.
Trình Diễm thầm rủa, cầm vòi sen lên, vừa xả nước cho cô vừa hỏi: “Vậy thì làm gì em mới nguôi giận?”
“Em không muốn nguôi giận, em chỉ muốn anh mãi mãi không thích người khác.”
Trình Diễm mỉm cười: “Đang Đang, anh yêu em, yêu nhiều hơn em tưởng.”
“Trình Diễm…” Cô ôm chặt lấy eo anh, tựa vào ngực anh, “Em chỉ muốn anh mãi mãi thích em thôi.”
“Anh biết, anh biết mà.” Làm sao anh không biết được chứ? Nếu không phải yêu, sao cô phải chịu vất vả cùng anh ở Bắc Kinh. Anh hiểu, với Lâm Đang, tình cảm quan trọng hơn tiền bạc, những hình thức trừng phạt vật chất không thể xoa dịu nỗi buồn trong lòng cô.
Anh khẽ đẩy cô ra, hôn nhẹ lên má, lấy một ít sữa tắm xoa lên người cô tạo thành nhiều bọt rồi xả sạch đi: “Bảo bối, hôn nhân chỉ có thể bảo vệ tài sản của hai người, không thể bảo vệ tình cảm giữa họ.”
“Vậy phải làm sao…” Khóe môi Lâm Đang cụp xuống, trong mắt toàn sự bất lực.
“Bây giờ anh nói gì cũng chỉ là lời gió thoảng, chỉ làm em vui được lúc này, nghe thêm vài câu từ Lâm Mặc, em lại dao động. Anh chỉ có thể đưa ra những gì có thể nhìn thấy.” Trình Diễm cầm khăn tắm quấn cho cô, “Em nằm nghỉ trước đi, anh ra ngay.”
Cô gật đầu, mắt vẫn còn đỏ, chân trần chậm rãi dò đường ra khỏi phòng.
Trình Diễm đứng phía sau nhìn cô, thấy cô chui vào chăn, anh nhanh chóng tắm rửa rồi vào theo.
Trong phòng chỉ có chiếc đèn ngủ mờ ảo, Lâm Đang nằm trong lòng Trình Diễm, đến đường nét của anh cô cũng không rõ.
“Anh sẽ tải cho em một ứng dụng định vị vào điện thoại, nhập ID của anh vào, sau này dù ở nhà, em cũng biết anh đi đâu.” Anh cầm điện thoại thao tác từng bước, vừa làm vừa giải thích cho cô, “Và đây là thẻ của anh.”
Anh đưa tay với lấy ví từ tủ đầu giường, lấy ra hai chiếc thẻ ngân hàng: “Đây là thẻ tiết kiệm hiện tại của anh, còn đây là thẻ phụ, anh đã liên kết cho em. Sau này nếu có công việc ổn định, có lẽ anh sẽ cần mở thẻ ngân hàng khác, khi đó sẽ làm thêm.”
“Và về hai bản cam kết anh vừa nói, ngày mai chúng ta sẽ đi làm. Anh biết kể cả sau này có công việc, kiếm được tiền, thì số tiền này so với tài sản nhà em cũng chẳng đáng là bao, nhưng đây là thứ duy nhất có thể nhìn thấy và sờ được trên người anh, anh sẵn sàng đem hết ra đặt cược.”
Lâm Đang ngước nhìn anh, chỉ thấy đôi mắt sáng ngời dưới ánh đèn vàng ấm áp.
“Về tài sản trước hôn nhân, em hãy giữ thẻ bà ngoại cho em, đó là tài sản của em, được pháp luật bảo vệ. Sau này có chuyện gì, hãy dùng tiền trong thẻ của anh trước.” Anh đặt đồ xuống, nằm gần lại trong chăn, ôm chặt lấy cô, “Còn chuyện con cái, nếu em quyết định không sinh con, anh sẽ đi thắt ống dẫn tinh.”
“Em còn điều gì vướng bận thì cứ nói với anh nhé. Đừng giữ trong lòng, cũng đừng giận dỗi một mình. Anh là người gần gũi nhất với em mà, có gì cứ chia sẻ với anh.”
“Trình Diễm… Trình Diễm…” Lâm Đang xúc động đến nghẹn lời, cuối cùng chỉ có thể đáp lại anh bằng một nụ hôn.
Không khí giữa hai người bỗng nóng lên, từ những lời trò chuyện nghiêm túc ban đầu, giờ cô đã nằm trên người anh từ lúc nào không hay. Hai người chẳng mặc gì, da thịt kề sát khiến Lâm Đang có thể cảm nhận được nhịp tim của Trình Diễm.
“Đang Đang, nhưng mà… không có mang theo… cái đó.” Anh thở dốc, ôm lấy khuôn mặt cô, ánh mắt đầy đam mê không thể che giấu.
“Vậy phải làm sao đây?” Đôi mắt cô ngơ ngác nhìn anh, nhẹ nhàng đề nghị, “Hay là… cứ để anh vào luôn đi?”
Trình Diễm nghẹn lại, yết hầu khẽ động, giọng khàn khàn: “Không được đâu, có thể sẽ có con mất. Để anh tự giải quyết, được không?”
Dù hiểu “tự giải quyết” là gì, cô vẫn đỏ mặt khi chân mình đẩy lên vai anh. Cô không dám phát ra âm thanh, chỉ đến khi mệt lả, mới thở gấp trong vòng tay anh.
Anh vẫn chưa xong, một tay ôm cô, tay kia lo liệu cho bản thân.
Cô tò mò với tay về phía đó. Anh thả lỏng để cô chạm vào, rồi kiên nhẫn hướng dẫn từng chút một.
“Là như thế này sao?” Cô thử thăm dò.
“Ừm.” Trình Diễm nuốt nước bọt, nắm tay cô hướng dẫn từng chút một: “Nơi này… Sau đó thế này, không cần nắm chặt hết… Đúng, mạnh hơn chút, đúng, là vậy đấy… A…”
“Em làm đau anh sao?” Tay Lâm Đang cũng không dám động, ngước mắt lên nhìn anh.
Anh mỉm cười, hôn nhẹ lên má cô: “Không đâu, là thoải mái mà.”
Cô thấy lòng nhẹ nhõm, lại hơi ngại ngùng: “Vậy… em tiếp tục nhé?”
“Tiếp đi.” Nhìn hàng mi run rẩy của cô, anh thấy vui nhiều hơn là vì những đụng chạm vụng về của cô.
Lát sau, khi không gian đã chìm vào yên lặng, anh tắt đèn, ôm lấy cô từ phía sau: “Tay em có mỏi không?”
“Không mỏi.” Cô trả lời khẽ.
Anh đặt một nụ hôn lên gáy cô, tay đan vào tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Ngày mai để anh trai em đi cùng nhé. Anh ấy quen xử lý các vấn đề pháp lý, sẽ giúp chúng ta nhiều.”
“Vâng, mai em sẽ hỏi anh ấy.”
Hôm sau, chưa kịp nói gì, thì Lâm Mặc đã bước vào. Định lướt qua nhưng vô tình nhìn thấy cô em gái mình đang nằm trên giường, để lộ một mảng vai trắng nõn với vài dấu vết đỏ ửng. Anh tachỉ nhìn sơ qua cũng biết chuyện gì đã xảy ra, trong lòng không khỏi bực bội, dẫu họ đã đăng ký kết hôn rồi.
Trước khi anh ta kịp lườm cho Trình Diễm một cái, Trình Diễm nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn không cho anh ta thấy thêm điều gì nữa.
“Đó là em gái ruột của tôi, chúng tôi lớn lên bên nhau.”
Trình Diễm không muốn đôi co, liền đi thẳng vào vấn đề: “Tôi và Đang Đang muốn làm công chứng tài sản và ký thỏa thuận không ngoại tình. Anh có thời gian đi cùng chúng tôi không?”
Lâm Mặc lập tức tỉnh táo, nhìn anh từ đầu đến chân, cuối cùng cũng nghiêm túc hơn: “Muốn làm ở đâu? Khi nào?”
“Tôi cũng không rõ nữa, có văn phòng luật sư nào anh thấy đáng tin không?”
Lâm Mặc nhếch mày: “Tất nhiên là có rồi.”