• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Diễm ngẩn người một chút, kéo cô sang bên cạnh giá hàng, hạ giọng bàn bạc: “Ở đây có bán, mình nên chọn loại nào đây?”

Lâm Đang không nhìn thấy, đành nhỏ giọng hỏi: “Có những loại nào vậy?”

Trình Diễm liếc quanh một lượt, không thấy có ai nhìn qua, mới tiến sát lại gần một chút, nhìn kỹ chữ trên hộp, nói khẽ: “Hình như có chia theo cỡ, có loại lớn và loại siêu lớn.”

“Vậy anh muốn loại lớn hay siêu lớn?”

Anh không biết trả lời thế nào, nói loại lớn thì lại thấy như mình không ổn, nói loại siêu lớn thì lại như đang khoe khoang. Anh gãi đầu, cắn răng nói: “Anh cũng không rõ, hay mình mua cả hai loại về thử xem sao?”

Lâm Đang gật đầu: “Vậy anh lấy đi.”

“Hình như còn chia theo chất liệu và mùi vị nữa.” Bàn tay đang với tới hộp lại rụt về, Trình Diễm nói, “Có loại siêu mỏng, loại ẩm mượt, rồi còn có nhiều hương vị khác nhau, như là mùi trái cây… Em muốn loại nào?”

“Em cũng không biết nữa.” Cô cũng đâu có kinh nghiệm gì.

“Hay là… hay mình lấy mỗi loại một cái, rồi về thử xem…”

Lâm Đang không phản đối: “Được.”

Khi ôm một đống hộp vào lòng, Trình Diễm mới bắt đầu hối hận. Đặc biệt là vì buổi tối ra ngoài anh lại không mang theo ba lô, đống hộp ấy đành nằm chình ình trong chiếc túi nhựa trong suốt của siêu thị, bị anh xách qua xách lại trên phố. Anh đã cảm nhận được không biết bao nhiêu ánh mắt kín đáo nhìn về phía mình, cúi đầu đến mức không thể thấp hơn được nữa.

Lâm Đang gọi anh hai lần mà không nghe anh trả lời, mới nhận ra có gì đó không ổn: “Anh sao thế?”

Anh nuốt nước bọt, miễn cưỡng ngẩng đầu lên, mặt đỏ bừng: “Mấy thứ tụi mình mua nhìn lộ quá.” Trong túi xách chỉ có vài gói đồ ăn vặt với một túi trái cây, còn lại đều là…

Mặt Lâm Đang cũng hơi ửng hồng: “Hay mình về nhanh đi…”

“Ừ.” Trình Diễm bước nhanh hơn, cộng thêm cái túi xách kia, nhìn cả hành vi càng thêm kỳ quái.

Cả hai đi thẳng về khu nhà cũ, lên cầu thang, không thấy ai lên xuống, anh mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ đề nghị: “Hay từ giờ mình mua trên mạng đi.”

“Được.” Lâm Đang cũng thấy mua trên mạng tiện hơn nhiều, ít nhất sẽ không ngại ngùng thế này.

Về đến nhà, một đống hộp nhựa được nhét hết vào góc ngăn tủ cạnh giường, Trình Diễm và Lâm Đang đều muốn làm gì đó trước, như là nghe kịch truyền thanh hay xem TV gì đó, nhưng thế nào cũng không tập trung nổi.

“Hay là… đi tắm trước đi…” Lâm Đang ngồi trên giường, cúi đầu nhìn họa tiết trên chăn, khẽ gợi ý.

“Được.” Trình Diễm nhìn chằm chằm vành tai đỏ bừng của cô.

Cô cảm nhận được ánh mắt bỏng rẫy kia, đứng bật dậy định rời đi: “Em tắm trước nhé.”

Trình Diễm cũng đứng dậy theo: “Em có một mình được không?”

“Được mà.” Lâm Đang đẩy anh ra sau, “Anh chơi điện thoại đi, em tắm xong rồi anh tắm sau.”

“Ừ, vậy em cẩn thận nhé, có chuyện gì cứ gọi anh, anh nghe thấy được.”

Lâm Đang đáp bừa hai câu, vội vã vào phòng tắm, nhanh chóng đóng cửa lại. Cô luôn có cảm giác nếu cứ tiếp tục thế này, cả hai mà cùng nhau tắm, chắc chắn sẽ có chuyện gì đó xảy ra trong phòng tắm…

Đứng hít thở sâu vài lần, cô mới chầm chậm bước vào rửa mặt.

Toàn bộ dụng cụ trong phòng tắm đều được thiết kế lại theo nhu cầu của cô, một mình tắm cũng không phải vấn đề gì lớn, trước đây chỉ là do Trình Diễm lo cho cô, mới vào cùng.

Cô tắm rất nhanh mà cũng rất kỹ, quấn khăn tắm bước ra ngoài, liếc mắt thấy Trình Diễm ngồi trên ghế sô pha. Cô giật mình, hỏi: “Sao anh lại ngồi đây?”

Trình Diễm nhìn chằm chằm cô, cổ họng không tự chủ mà chuyển động: “Anh sợ em có chuyện gì trong phòng tắm.”

“Không sao, em tắm xong rồi, anh đi tắm đi.” Nói xong, lại cảm thấy mình như đang hối thúc, bèn bổ sung, “Tắm từ từ cũng được.”

Trình Diễm không nhịn được cười.

Càng không ổn hơn, mặt cô đỏ lựng lên, vội vàng chạy vào phòng ngủ, để lại một câu: “Em vào trước đây.”

Cửa phòng đóng lại, Trình Diễm không đuổi theo, chắc là đã đi tắm.

Cô thở phào, bỏ khăn tắm ra, chui vào chăn.

Nằm được một lúc, cô lại cảm thấy cứ nằm không như thế có vẻ không ổn, lại bật dậy mặc đồ ngủ vào, rồi nằm lại.

Trình Diễm vẫn chưa tới, không biết đang bận gì, bình thường anh tắm không lâu như vậy.

Trong lòng cô có chút nôn nao, cũng có chút căng thẳng.

Nghĩ đi nghĩ lại, cô lấy điện thoại ra, định học hỏi thêm ít kinh nghiệm.

Nhưng vừa nhập xong câu hỏi, vừa tìm ra đáp án và chuẩn bị nghe, thì tay nắm cửa đột nhiên kêu lên, Trình Diễm bước vào.

Cô giật mình, vội nhét điện thoại xuống dưới gối, ngồi dậy nhìn anh, thốt ra một câu thừa thãi: “Anh tắm xong rồi à?”

“Ừ.” Trình Diễm liếc qua gối, không hỏi gì thêm, lại lau đầu mấy cái, treo khăn lên, rồi bước về phía cô.

Cô lùi vào trong giường một chút, tay vô thức nắm chặt ga trải giường.

Trình Diễm ngồi xuống mép giường, khẽ hỏi: “Tắt đèn nhé?”

“Tắt… tắt đi…” Cô hít một hơi, cả vai đều căng cứng.

Đèn tắt, căn phòng chìm vào bóng tối, cô nghe thấy tiếng anh trèo lên giường, vào trong chăn, tiếp đó là tiếng ngăn kéo vang lên, có tiếng giấy gói nhựa bị xé.

Cô mím môi, lặng lẽ cuộn tròn trong chăn, xoay lưng về phía anh.

“Đang Đang…” Anh theo qua, ôm cô từ phía sau.

Cô nắm chặt tay anh, giọng nghẹn lại: “Trình Diễm, em có chút căng thẳng.”

Tay Trình Diễmcũng đang run rẩy: “Anh cũng có chút căng thẳng.”

“Vậy có tiếp tục không?”

“Có.”

“Vậy… vậy bắt đầu đi…”

Trình Diễm nuốt nước bọt, ừ một tiếng loạn xạ, tay mò mẫm như hôm qua. Nhưng hôm nay tay anh run lên rõ rệt, mấy lần không tìm đúng chỗ.

“Thế này có khó chịu không?” Anh nín thở hỏi.

Lâm Đang cũng không dám thở mạnh: “Không… không khó chịu…”

“Thế còn thế này?”

“Đau quá!” Lâm Đang theo phản xạ mà đẩy anh ra.

Anh lập tức thu tay lại.

Lâm Đang cảm thấy một khoảng ấm áp, định đẩy anh ra thì đã không kịp nữa rồi. Cô chống tay lên đầu anh, khẽ kêu lên: “Trình Diễm, anh làm gì vậy, mau dừng lại đi.”

Trình Diễm không để ý, chỉ úp mặt xuống, lúng búng hỏi: “Thế này có thoải mái không?”

“Ừm… ừm…” Lâm Đang cắn môi, không dám phát ra âm thanh, tay vẫn đẩy anh, “Nhưng… không thể thế này được…”

“Được mà.” Trình Diễm liếc nhìn biểu cảm của cô, không thấy có gì khác thường, lại cúi đầu tiếp tục.

Lâm Đang chưa bao giờ đi tàu lượn siêu tốc, nhưng nếu nhất định phải miêu tả, thì bây giờ chính là như vậy. Mà người cầm tay lái, lại chính là Trình Diễm, mà cô thì không thể ngăn cản nổi…

Tâm trí rối bời, cô không kiềm được, bám chặt lấy chăn.
“Trình Diễm…” Giọng cô yếu ớt mà khẩn trương, “Anh đừng có mà cắn…”

Anh không nghe, vẫn tiếp tục, cả hai đều bị cuốn vào cơn sóng không thể dừng lại được nữa…

Đầu óc cô rối như tơ vò, không thể nghe thấy gì nữa, chỉ có thể dựa vào lòng anh, hé miệng thở dốc, ngay cả nằm xuống lúc nào cũng chẳng nhớ rõ.

“Chắc sẽ đau đấy…” Trình Diễm nhắc một câu.

Không phải chắc mà là rất đau mới đúng, mặt cô trắng bệch, nắm chặt lấy tay anh, khóc lóc xin tha: “Trình Diễm, đau quá….”

“Anh biết, anh biết.” Trình Diễm cũng chẳng dễ chịu, anh cúi xuống hôn lên khóe mắt ướt át của cô, nhẹ giọng dỗ dành: “Đang Đang, thả lỏng nào, ngoan, thả lỏng nhé em?”

Lâm Đang khóc lóc gật đầu: “Ừm, em sẽ cố…”

Trình Diễm nhẹ nhàng vuốt ve má cô, liên tục hôn mấy cái: “Đang Đang đừng sợ, anh không động đâu, em cứ từ từ thả lỏng.”

Cô gật đầu, trong lúc nước mắt mơ hồ còn nhìn thấy nốt ruồi nhỏ ở cánh mũi anh. Cô cười, duỗi tay chạm vào, giọng nói còn hơi nghèn nghẹn: “Anh vẫn còn nốt ruồi nè.”

“Ừ.” Trình Diễm cong môi, cúi xuống hôn vào môi cô một cái: “Anh vẫn nhớ lúc tụi mình trốn sau rèm cửa trong phòng đàn.”

“Em cũng nhớ.” Hai tay cô ôm lấy cổ anh: “Mấy năm nay em còn tưởng tụi mình sẽ chia tay.”

“Không đâu, không bao giờ chia tay, cho dù em có muốn thì anh cũng không đồng ý.” Anh đợi lâu như vậy rồi, sao có thể dễ dàng từ bỏ được. Anh đã nói từ lâu rằng chỉ cần có được, anh sẽ không thể buông bỏ, cũng không cho Lâm Đang được buông tay anh ra.

Lâm Đang không nghĩ nhiều như vậy, cô cảm thấy nếu đã thích một người thì phải ở bên nhau cả đời. Trong cuộc sống trật tự đầy độc đáo của cô, yêu đương chỉ có một lần mà thôi. Cô cười nói: “Em không chia tay với anh đâu.”

“Chiều thứ sáu không có tiết, chúng ta đi mua nhẫn nhé?” Trình Diễm cảm nhận được cô đã thả lỏng, lặng lẽ cử động: “Em muốn kiểu nhẫn thế nào?”

“Em không biết nữa, đợi đến lúc đó rồi chọn.” Cô còn chưa nhận ra, vẫn đang mải suy nghĩ về chuyện mua nhẫn: “Thế còn cái nhẫn bạc thì sao ạ?”

Tâm tư Trình Diễm đã không còn đặt ở chuyện chiếc nhẫn, anh thuận miệng nói: “Cất đi hoặc lồng vào vòng cổ cũng được.”

“Ừm, thế lồng vào vòng…. Aaa!” Cơn đau do bị xé rách truyền đến, Lâm Đang hét lên, cả người đều không động đậy nổi.

Trình Diễm nhìn mà xót, ôm lấy cô chậm rãi dỗ: “Đang Đang ngoan, hết đau ngay ấy mà.”

Cô vẫn cảm thấy không thoải mái, nhưng lực chú ý đã bị phân tán, có chút chẳng rảnh mà lo đau nữa, chỉ cố gắng học cách để thở: “Trình Diễm, Trình Diễm, em sắp không thở được rồi.”

Trình Diễm ngồi dậy, dùng tay lau mồ hôi trên mặt, hơi thở của anh cũng chẳng hề bình ổn: “Còn đau không em?”

Lâm Đang chớp mắt, cố gắng cảm nhận: “Hình như không đau nữa, nhưng hơi lạ lạ.”

“Lạ thế nào?” Trình Diễm thử thăm dò: “Không còn cảm giác khác sao?”

“Còn hơi căng… ưm…” Không biết đụng phải chỗ nào, Lâm Đang bỗng rên nhẹ một tiếng.

Mắt Trình Diễm sáng lên, tìm đúng vị trí: “Là chỗ này sao?”

“Ừm… Nhưng, anh đừng ấy vào chỗ đó được không, lạ lắm…”

Qua ngày hôm qua, Trình Diễm cũng hiểu sơ sơ hai chữ “là lạ” từ miệng cô có nghĩa là gì, sao anh có thể buông tha cho cô được, thậm chí càng nỗ lực hơn: “Vậy là đúng rồi, chính là chỗ này.”

Cảm giác bị vứt lên đám mây lại ùa tới, thậm chí lần này còn tung lên càng cao, khiến cô như quên sạch mọi thứ, khẽ hé miệng rì rầm.

Cả người không ngừng xóc nảy, cô ôm chặt lấy anh, liên tục gọi: “Trình Diễm, Trình Diễm…”

“Anh đây, anh ở đây, Đang Đang…” Trình Diễm hôn nhẹ xuống cổ cô.

“Lạ quá, thật sự lạ lắm…” Cô ôm lấy đầu anh, muốn ôm anh chặt hơn.

Thời gian như ngừng lại, mọi cảm quan đều bị phóng đại, cô có thể nghe được hơi thở gấp gáp nặng nề của Trình Diễm. Mọi thứ xung quanh như chẳng còn quan trọng nữa, trên thế giới này chỉ còn lại hai người, hai cơ thể trần trụi đang quấn lấy nhau.

Bị ném lên nơi cao nhất rồi đột nhiên rơi xuống, cô nằm liệt trong chăn thở dốc, đầu óc trống rỗng chỉ còn sót lại ánh sáng trắng lóa mắt như pháo hoa nở rộ trên bầu trời đêm, sáng đến nỗi không mở được mắt.

“Đang Đang?” Giọng nói của Trình Diễm vang lên bên tai, cô trở mình, rúc vào lòng anh.

“Đau không?” Trình Diễm hỏi.

Lâm Đang lắc đầu, cô không còn chút sức lực nào để nói.

Trình Yển cũng không hỏi thêm, chỉ nằm yên bên cạnh cô một lát, đợi đến khi cảm nhận được hơi thở của cô đã dần ổn định, anh mới lên tiếng: “Có khát không? Muốn uống nước không?”

Cô gật đầu.

Trình Diễm đỡ cô ngồi dậy, đứng dậy đi rót nước, lại hỏi: “Có cần bật đèn không?”

Cô lại gật đầu.

Đèn vừa bật lên, sáng đến mức cô phải nheo mắt lại. Một lát sau, khi mở mắt ra, cô mơ màng nhìn thấy vết máu trên chăn, liền thốt lên kinh ngạc: “Anh chảy máu à?!”

Trình Diễm đưa ly nước cho cô, bật cười: “Không phải máu của anh, mà là của em.”

“Của em?” Cô nhíu mày, “Hóa ra là chảy máu, bảo sao lúc nãy lại đau thế.”

“Bây giờ còn đau không?”

“Hơi đau, nhưng không chạm vào thì không sao.”

Trình Diễm đón lấy chiếc ly trống từ tay cô, rút khăn giấy ướt ra lau dọn. Nhìn qua thì không có gì đáng ngại, nhưng những vệt máu đỏ mờ hiện trên khăn giấy khiến anh thoáng sợ. Anh nhíu mày: “Hay là đi bệnh viện kiểm tra nhé?”

“Không cần đâu, em thấy ổn mà. Nếu ngày mai vẫn đau thì mình đi.”

Trình Diễm gật đầu, hàng lông mày nhíu chặt vẫn chưa thả lỏng, ôm lấy cô rồi nằm xuống: “Nếu em không thoải mái chỗ nào thì phải nói với anh ngay nhé.”

Cô gật đầu, ghé vào lồng ngực anh, cười khúc khích rồi hôn lên má anh một cái: “Mai ai có nhiều tiết không?”

“Ừm, mai anh học cả ngày. Sáng mai em ở nhà nghỉ ngơi đi, trên bàn có bánh mì, em ăn lót dạ chút, đợi trưa anh mua cơm về.”

“Không cần làm quá vậy đâu, em thấy mai vẫn dậy sớm được.”

Nói thì nói như vậy, nhưng sáng hôm sau cô không dậy nổi, ngay cả Trình Diễm đi lúc nào, cô cũng chẳng hay.

Kéo rèm cửa ra, ánh nắng mặt trời chói chang chiếu vào, xem điện thoại đã gần 10 giờ trưa. Cô uể oải lết vào phòng vệ sinh, bắt đầu đánh răng rửa mặt, điện thoại phát lại tin nhắn của Trình Diễm gửi cho cô.

“Trên bàn có bánh mì, anh lấy sữa bò trong tủ lạnh để ở bàn luôn rồi, đợi hết lạnh thì uống nha.”

“Dưới bếp có nước nóng để nguội, đựng trong bình nhựa. Nếu muốn uống nóng, có nước trong phích, giữ ấm sẵn rồi, cứ mạnh dạn đổ vào cốc, không cần lo.”

“Đồ ăn vặt cũng để trên bàn, có cả trái cây trong giỏ, đã rửa sạch rồi, không cần rửa lại nữa.”

“Tivi đã cắm điện, chỉ cần bấm công tắc là bật được.”

“Nếu có ai gõ cửa thì tuyệt đối đừng mở, dù họ nói gì cũng đừng mở. Nếu có việc gấp, gọi điện cho anh, anh để chuông điện thoại, em gọi là anh nghe ngay.”

“Sắp vào lớp rồi, Đang Đang bảo bối, anh vào lớp trước nhé.”

Cái tiếng “Đang Đang bảo bối” đó thật nhẹ, như một chiếc lông vũ nhỏ xinh, chao đảo rồi nhẹ nhàng rơi xuống lòng Lâm Đang. Cô cắn chiếc bàn chải, khóe miệng không kìm được mà cong lên.

Nhanh chóng đánh răng xong, cô ôm điện thoại ra sofa ăn bánh mì nhỏ.

Chưa ngồi được bao lâu thì tin nhắn lại tới: “Vẫn chưa dậy à?”

Cô lập tức đặt bánh xuống, trả lời: “Dậy rồi, dậy rồi, vừa mới đánh răng xong. Anh học xong chưa?”

“Ừ, giữa giờ, đang đi đến lớp học kế tiếp đây. Em còn thấy khó chịu không?”

Mặt cô hơi ửng đỏ: “Không, không, đỡ nhiều rồi, không đau lắm nữa.”

“Vậy là tốt rồi. Em ăn sáng chưa?”

“Đang ăn đây.”

“Kiểm tra xem sữa còn lạnh không, đợi hết lạnh rồi hãy uống.”

Nghe lời, Lâm Đang thử chạm vào hộp sữa, uống một ngụm: “Hết lạnh rồi.”

Bên kia vang lên tiếng cười khẽ: “Đừng ra ngoài, có ai đến gõ cửa cũng không mở, đợi trưa anh về mang cơm cho em.”

“Vâng.”

“Muốn ăn gì thì lát nữa nhắn cho anh, anh sẽ xem trong căng-tin có không.”

“Được, vậy anh vào học đi.”

Bên kia gửi một biểu tượng cảm xúc, rồi không nói thêm gì nữa.

Lâm Đang vừa cười vừa ăn sáng, sau đó mở điện thoại ôn lại một chút bài dịch, rồi nằm trên sofa xem TV.

Sofa và TV ngay cạnh cửa, đến trưa, vừa nghe thấy tiếng khóa cửa, cô liền chạy tới, mở cửa và nhào vào vòng tay người đang đứng ngoài: “Trình Diễm, anh về rồi!”

Trình Diễm ôm cô, cố gắng đóng cửa lại, kéo cô vào trong: “Đói chưa?”

“Chưa nữa, sáng em ăn muộn mà.”

Trình Diễm ừ một tiếng, đặt túi thức ăn đã mua xuống, đưa đũa bát cho cô: “Đang Đang, sau này nghe thấy tiếng ngoài cửa cũng đừng vội mở, nhỡ có ai đó phá khóa thì sao?”

Cô sững lại, gật đầu: “Vậy nếu anh quên mang chìa khóa thì sao?”

“Anh sẽ gọi điện cho em, tóm lại, dù nghe thấy tiếng anh gọi ngoài cửa cũng không mở, đợi anh gọi điện báo em mở thì mới mở.”

“Được, em biết rồi.”

Trình Diễm thở phào nhẹ nhõm: “Ăn cơm đi, ăn xong trưa còn có thể ngủ một chút. Chiều nay em muốn đi cùng anh không?”

“Đi chứ, em thấy không còn đau lắm rồi, có thể đi lại được mà.”

Trình Diễm không nói gì thêm, sau bữa ăn, lúc nằm trên giường, anh lại hỏi lại: “Thật sự không đau nữa?”

Lâm Đang lắc đầu: “Không đau, đi lại hay ngồi xuống cũng không sao, chỉ là chạm vào mới thấy đau thôi.”

“Hôm qua em chảy máu nhiều lắm.” Trình Diễm nâng mặt cô lên, “Anh còn tưởng mình làm em bị thương, sáng nay dậy còn chảy máu không?”

“Hết rồi, em đã đi vệ sinh kiểm tra, không còn máu, chỉ là khi lau có chút đau, còn lại không sao cả.”

Trình Diễm thở dài, ôm chặt cô vào lòng: “Nếu có gì không ổn nhất định phải nói.”

Cô ừ một tiếng, rồi thì thầm: “Anh có thể gọi lại như sáng không?”

“Như thế nào?”

“Sáng nay đó.”

Giọng Trình Diễm mang chút vui vẻ: “Đang Đang bảo bối?”

“Ừ ừ.” Cô gật đầu loạn xạ.

“Bảo bối, bảo bối của anh.”

Cô cảm nhận nụ hôn nhẹ nhàng trên trán, ngẩng cổ lên hôn lại anh: “Trình Diễm bảo bối!”

Trình Diễm không nhịn được cười thành tiếng, cũng đáp lại: “Đang Đang bảo bối.”

Cứ gọi nhau bảo bối như thế suốt gần mười phút, đến khi cả hai cười mệt mới dừng lại. Trình Diễm vỗ vỗ cô: “Đang Đang, ngủ đi, chiều còn có tiết.”

Lâm Đang rúc vào lòng anh, tìm một tư thế thoải mái, ôm anh chìm vào giấc ngủ.

Buổi chiều, tiết học kín mít, hai ngày tiếp theo cũng vậy, mãi đến thứ Sáu mới đỡ bận hơn chút. Lâm Đang dọn dẹp xong, định cùng Trình Diễm đi xem nhẫn thì lại nhận được điện thoại từ Tống Noãn, cô nàng muốn qua chơi.

“Vậy chúng ta để Chủ nhật đi, hoặc tuần sau cũng được.” Trình Diễm cũng không vội.

Lâm Đang cũng đồng ý, cùng anh dọn dẹp nhà cửa, chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, chờ Tống Noãn tới.

Dĩ nhiên người nấu chính vẫn là Trình Diễm, còn Lâm Đang thì đứng bên cạnh rửa rau củ quả.

Nhà bếp tràn đầy ánh sáng tự nhiên, ánh nắng bên ngoài chiếu qua cửa sổ xuống nền gạch, loa bluetooth bên ngoài phát những bản nhạc nhẹ nhàng. Trong bếp chỉ có tiếng nước chảy và tiếng va chạm của đồ bếp, không gian yên bình mà ấm áp.

“Trình Diễm, tối nay anh phải chịu khó ngủ sofa nhé.”

“Không sao, sofa đó là loại sofa giường, trải ra cũng rộng rãi mà.” Vả lại, cuộc sống hiện tại so với trước đây đã tốt hơn rất nhiều, anh không cảm thấy gì là thiệt thòi cả.

Lâm Đang nhón chân hôn lên má anh một cái: “Lát nữa mình thay ga giường và chăn mới nhé.”

“Được.” Hai người bọn họ ngày nào cũng ngủ chung không mặc gì, để người khác ngủ ở đây thì không tiện lắm.

Sau khi chuẩn bị nguyên liệu xong, cả hai vào phòng thay ga giường, vừa làm vừa trò chuyện rôm rả.

“Em còn đau không?” Trình Diễm hỏi.

“Hết rồi, chạm vào cũng không còn đau nữa, em nghĩ đã lành hẳn rồi.”

“Vậy… thử lại lần nữa nhé?” Trình Diễm ngẩng đầu nhìn cô.

Cô cúi đầu, nói nhỏ: “Đợi Noãn Noãn về rồi hẵng…”

Trình Diễm không vội, chỉ là lần trước trải nghiệm không tốt khiến anh lo Lâm Đang không hài lòng. Lúc này cô đồng ý rồi, anh lại nghĩ đến việc lên mạng học thêm chút kỹ năng…

Trời chưa kịp tối, Tống Noãn đã đến. Lâu ngày không gặp, Tống Noãn và Lâm Đang cứ rôm rả trò chuyện, hai người kéo nhau vào phòng ngủ nói chuyện, Trình Diễm thì ở trong bếp chuẩn bị bữa ăn.

“Chỗ này các cậu thuê cũng được đấy chứ, đi đâu cũng tiện, mà nội thất còn khá mới.” Tống Noãn đứng bên cửa sổ nhìn xuống.

Lâm Đang cũng đứng cạnh cửa sổ nhìn: “Nhà này là Trình Diễm tìm.”

Tống Noãn quay lại, tựa vào khung cửa, cảm thán: “Cậu ấy giờ chững chạc hơn nhiều, còn chững chạc hơn cả trước kia. Lần thi đấu lần trước ở trường mình, cậu ấy đại diện đội lên sân khấu phát biểu. Nghĩ lại mà xem, hồi cấp ba, cậu ấy có bao giờ dám lên sân khấu đâu.”

Lâm Đang im lặng, chỉ mỉm cười lắng nghe.

“Đại học không giống như hồi cấp ba nữa. Hồi đó ai mà thích tám chuyện thì dễ dàng nắm bắt hết chuyện của cả mấy khóa, còn bây giờ hầu như không còn những chuyện như thế. Hồi đó, mình chẳng biết hai người thế nào, cũng không dám hỏi cậu.”

“Mấy năm trước trường cấp ba tổ chức họp lớp, Trình Diễm cũng không đến. Tụi mình ngồi nói chuyện phiếm, chẳng biết ai nhắc đến cậu ấy, còn hỏi về chuyện của hai người, mà mình thì chẳng biết phải nói thế nào cả. Nhưng may là hai người vẫn còn ở bên nhau.”

Lâm Đang lặng lẽ thở phào một hơi. Những năm ấy, trong mắt người ngoài có lẽ chỉ là một câu chuyện cười đùa rồi nhanh chóng trôi qua, nhưng đối với cô, đó là khoảng thời gian vô cùng khó khăn. Cô lúc nào cũng nghĩ đến việc quay lại, thậm chí đã lén lấy chứng minh thư của mình, mua vé máy bay, nhưng cuối cùng lại bị Lâm Mặc kéo về.

Sau đó, cô chỉ có thể cắm đầu học hành, hy vọng tốt nghiệp sớm, vì mẹ cô đã hứa rằng sau khi cô tốt nghiệp sẽ có thể trở về. Đã có lúc cô nghĩ mình sẽ phải chia tay với Trình Diễm.

Chia tay, trong thế giới của cô, là một việc vô cùng nghiêm trọng. Từ trước đến nay, cô chỉ thích duy nhất Trình Diễm, và về sau cũng sẽ chỉ thích một mình anh. Cô không thể nào thích được ai khác, nếu chia tay với Trình Diễm, cô sẽ không còn thích ai khác nữa.

Nhưng may mắn thay, Trình Diễm kiên định hơn cô nghĩ rất nhiều. Dù cô giận dỗi, lạnh nhạt, anh vẫn không từ bỏ.

“Haha, mình muốn kể lại chuyện này cho họ nghe, xem họ kinh ngạc thế nào,” Tống Noãn chỉ cười được một lúc rồi nói, “Chắc chắn họ sẽ lại bàn tán xôn xao thôi.”

Lâm Đang hơi bất đắc dĩ: “Chuyện đã qua lâu như vậy rồi, ai còn bận tâm nữa chứ…”

“Người tò mò vẫn luôn có, chỉ là cậu không biết thôi. Hồi cấp ba có rất nhiều người ngấm ngầm bàn tán. Sau này tốt nghiệp, đôi khi vẫn có vài người đột nhiên hỏi đến.”

“Vậy cậu cứ nói đi, dù sao mình và Trình Diễm cũng không ngại.”

“Vậy hai người định khi nào kết hôn đây? Đến lúc đó nhớ đăng lên mạng xã hội, đảm bảo bạn bè ai cũng sẽ ngạc nhiên cho xem!”

Lâm Đang có vẻ hiểu ý cô nàng, cũng bật cười theo: “Chờ mình lấy được sổ hộ khẩu thì sẽ đăng ký kết hôn ngay.”

Tống Noãn thở dài: “Thật ra mẹ cậu tính để lại cho cậu một khoản tài sản không nhỏ, đúng không? Nếu là mình, mình chắc chắn sẽ chọn tài sản đó.”

“Cũng được, chỉ là một căn nhà và một chiếc xe thôi.”

“Nhưng Trình Diễm cũng rất có tiềm năng. Ngành của cậu ấy sau khi ra trường lương một năm rất cao, mà cậu ấy lại chăm chỉ như vậy. A, thật ghen tị với cậu quá, chọn ai cũng tốt cả.”

Lâm Đang không rõ về triển vọng ngành học của Trình Diễm, càng không biết anh sau này sẽ kiếm được bao nhiêu tiền. Cô chỉ đơn thuần yêu anh, tin tưởng anh, và quyết tâm lựa chọn ở bên anh. Dù sau này không kiếm được nhiều tiền cũng không sao, chỉ cần cả hai cùng cố gắng, cuộc sống chắc chắn không quá khó khăn.

Tiếng gõ cửa vang lên, Trình Diễm từ bên ngoài gọi: “Ăn cơm nào.”

Lâm Đang và Tống Noãn tay trong tay đi ra ngoài, cùng ngồi xuống bàn ăn.

Trình Diễm không nói nhiều trong suốt bữa ăn, chỉ chăm chỉ gắp thức ăn cho Lâm Đang, thỉnh thoảng ai nhắc tới anh thì anh trả lời vài câu. Tối đến, sau khi rửa mặt xong, Lâm Đang và Tống Noãn lại vào phòng ngủ tán gẫu tiếp, còn anh nằm trên sofa ngoài phòng khách.

Trong phòng ngủ, Lâm Đang và Tống Noãn vẫn trò chuyện, lúc thì nhắc lại chuyện cũ, lúc thì bàn chuyện hiện tại, nói linh tinh đủ thứ cho đến tận khuya mới chịu đi ngủ.

Sáng hôm sau, khi hai cô thức dậy, Trình Diễm đã mua bữa sáng và đang ngồi ở bàn làm việc, gõ máy tính. Lâm Đang và Tống Noãn đùa giỡn trong nhà tắm một lúc lâu mới ra ăn sáng. Ăn xong, họ đi dạo quanh khu phố, rồi ghé thăm trường học cũ.

Cuối tuần, khi Tống Noãn phải về trường, Lâm Đang và Trình Diễm tiễn cô ấy rồi tiện đường đi mua nhẫn.

Tầng một của trung tâm thương mại toàn là các quầy trang sức vàng bạc, hai người chọn đến hoa mắt, cuối cùng vào một cửa hàng có tiếng và đi thẳng đến quầy nhẫn kim cương.

“Lấy ra để thử xem nào,” Trình Diễm và Lâm Đang bàn bạc, chọn vài mẫu và đeo thử lên tay.

Cô không nhìn rõ chi tiết nhưng thấy được ánh sáng lấp lánh từ viên kim cương: “Lấp lánh thật đấy.”

Nhân viên bán hàng đứng cạnh giới thiệu: “Chiếc nhẫn trên ngón áp út của chị là viên kim cương 30 phân, có giá trị bảo chứng… Còn chiếc ở ngón giữa là 27 phân, ý nghĩa yêu vợ…”

Trình Diễm và Lâm Đang không nghe hết, họ nói chuyện nhỏ với nhau: “Anh thấy chiếc trên ngón áp út đẹp hơn một chút.”

Lâm Đang kéo Trình Diễm qua một bên, nhỏ giọng hỏi: “Nhưng cái này có phải hơi đắt không? Anh có đủ tiền không? Mình đừng tiêu xài hoang phí, cũng không cần nhất định phải mua kim cương.”

“Anh đã cho em xem tài khoản tiết kiệm rồi mà, anh biết rõ mình có đủ tiền để mua. Sẽ không vung tiền để khoe khoang đâu. Với lại, năm nay anh tham gia rất nhiều hoạt động, chắc chắn sẽ có thưởng quốc gia, còn có thêm tiền thưởng từ các cuộc thi khác nữa. Em yên tâm, anh có đủ tiền mua.”

Lâm Đang nghe vậy, gật đầu đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK