• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trình Diễm mỉm cười, ôm nhẹ cô vào lòng, vừa vuốt tóc cô, vừa dịu dàng hỏi: “Cậu có lạnh không?”

“Mình không lạnh.” Cô ngẩng đầu, nhìn anh cười ngốc nghếch, rồi chợt nhớ đến gì đó nên lập tức đẩy anh ra, đứng nép sang một bên, nhỏ giọng nói, “Chúng ta đi thôi.”

Trình Diễm có điểm khó hiểu, nắm tay cô, hỏi tiếp: “Balo nặng chứ? Để tôi đeo cho.” Anh cởi balo sau lưng cô xuống, đeo trước người mình, rồi nắm tay cô đi ra ngoài.

Mãi đến khi ra khỏi tiểu khu, trong lúc đứng đợi xe ở ven đường, Trình Diễm mới hỏi: “Sao vừa rồi lại đẩy tôi ra?”

Lâm Đang có hơi ngại ngùng, cô mím môi, nhỏ giọng nói: “Đợi lát nữa chỉ có hai bọn mình, mình sẽ giải thích với cậu.”

Trình Diễm nhíu mày: “Được.”

Một chiếc taxi dừng lại ven đường, hai người lên xe, đi thẳng đến ga tàu hoả.

Vì mất chút thời gian nên khi tới nơi, trời đã muộn. Họ đeo hành lý, vào thẳng nhà ăn trong ga tàu để gọi vài món ăn.

Trình Diễm ngồi cạnh Lâm Đang, anh đặt balo xuống, khom lưng, khẽ hỏi vào tai cô: “Hiện giờ cậu có thể nói tôi biết chưa?”

Lâm Đang nhìn xung quanh một lượt, rồi vẫy vẫy tay: “Cậu xích lại gần xíu nữa đi.”

Trình Diễm nghe theo, khom người xuống thêm một chút.

Lâm Đang áp đến, gần như dán sát vào tai anh, thấp giọng nói: “Anh trai mình nói làm vậy sẽ mang thai.”

Anh ngẩn người ra, không ngờ nguyên nhân lại là thế này.

“Mình sợ sẽ sinh ra một đứa bé yếu ớt như mình.”

Trên mặt Trình Diễm không giấu được nụ cười, anh dịu dàng sờ đầu cô: “Không đâu. Ôm nhau sao mà mang thai được chứ, vả lại em bé do cậu sinh cũng sẽ không yếu ớt đâu.”

Lâm Đang nhăn mặt: “Anh Lâm Mặc lại gạt mình ư?”

Trình Diễm nói: “Tôi nghĩ không phải anh ấy cố ý đâu, chắc là do sợ cậu sẽ bị lợi dụng thôi.”

Lâm Đang không tin, Lâm Mặc luôn lừa cô, cứ như đang trêu đùa một đứa trẻ ba tuổi, mà cô thì không hề thích như vậy. Cô không còn là con nít nữa, có rất nhiều chuyện họ có thể giải thích rõ ràng với cô, nhưng lại luôn chọn dùng cách qua loa như vậy để gạt cô.

“Vậy phải làm sao mới có bầu được?” Lâm Đang ngẩng đầu, nhìn Trình Diễm.

Trình Diễm có thể nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của chính mình từ trong đôi mắt của cô, ánh mắt sạch sẽ khiến anh không dám nảy sinh chút ý nghĩ xấu xa nào.

Anh nhẹ giọng giải thích: “Mang thai là khi tinh trùng của nam giới kết hợp với trứng của nữ giới, tạo thành một hợp tử. Hợp tử phát triển trong bụng mẹ cho đến khi phát triển hoàn thiện, rồi trở thành một đứa bé.”

“Thế trứng nằm ở đâu?”  Cô có chút lo lắng, sợ rằng trứng sẽ chạy lung tung ra ngoài, rồi cô sẽ vô tình mang thai.

“Ở trong bụng cậu, nói đúng hơn là ở trong tử cung.” Trình Diễm theo phản xạ mà liếc nhìn bụng dưới của cô.

Lâm Đang chớp đôi mắt, vẻ mặt như đã hiểu ra. Cô cảm thấy khá yên tâm, vì ở trong bụng thì không dễ dàng chạy ra ngoài được. Sau đó lại hỏi: “Vậy còn cậu? Tinh trùng của cậu ở chỗ nào?”

Trình Diễm bị nghẹn lại, không biết nên để tay ở đâu. Anh rũ mắt, lúng túng đáp: “Cái này thì tôi không rõ lắm, chờ tôi tìm hiểu qua rồi sẽ nói cậu biết.”

Anh hiểu rõ Lâm Đang, cô chỉ đang tò mò trong nhất thời, đợi qua một khoảng thời gian sẽ không còn nhớ đến nữa.

“Ồ.” Quả nhiên cô liền gật đầu, nhận ly trà sữa vừa được phục vụ đưa tới, cắn nhẹ ống hút, trông như không còn để tâm đến vấn đề này.

Trình Diễm thở phào nhẹ nhõm, tách hai đôi đũa ra, sau khi đưa cho cô một đôi thì há mồm lùa cơm.

Tuy nhiên, Lâm Đang lại không nhúc nhích, vẫn ngồi ngây người ra, anh nuốt đồ ăn trong miệng xuống, rồi hỏi cô: “Vẫn chưa đói à?”

“Không phải.” Lâm Đang lấy lại tinh thần, cầm đũa gắp một miếng thịt xào chua ngọt – món mà cô thích ăn. Cô lưỡng lự một lúc lâu, mãi không bỏ vào trong miệng, mà lại cau mày hỏi, “Thế phải làm sao thì tình trùng của cậu mới đi vào trong bụng mình được?”

Trình Diễm suýt nữa thì nghẹn chết vì đồ ăn trong miệng, khuôn mặt đỏ bừng, phải mất một lúc lâu mới cảm giác được thức ăn đã trôi xuống thực quản, hơi thở cũng dần ổn định lại. Anh vội nói: “Đây là một quá trình rất phức tạp, tóm lại, chỉ với những gì chúng ta vừa làm, cậu sẽ không mang thai đâu, đừng lo lắng nữa.”

Lâm Đang ngẫm nghĩ, có lẽ cần phải dùng dao rạch một đường ở bụng cô, rồi mới bỏ tinh trùng vào được. Cô ôm bụng, có hơi sởn tóc gáy, không dám nghĩ đến thêm.

“Ừm, thôi mình ăn cơm đây.” Cô nói.

Trình Diễm không biết cô vừa nghĩ tới gì, cũng không dám hỏi đến, chỉ muốn nhanh chóng kết thúc vấn đề này.

Cơm nước xong cũng đã gần đến giờ tàu khởi hành, hai người cùng nhau ở trước nhà ga đợi tàu.

Lâm Đang vẫn chưa uống xong, trong tay còn đang cầm ly trà sữa, Trình Diễm có hơi lo lắng, thấp giọng dặn dò: “Nhớ phải nắm tay tôi chặt nhé, dù thế nào cũng không được buông ra.”

“Mình biết rồi, cậu muốn uống trà sữa không?” Lâm Đang đưa ly trà sữa qua.

Nhìn chiếc ống hút bị cắn dẹp, Trình Diễm thật sự rất muốn uống một ngụm, nhưng cuối cùng anh vẫn từ chối. Anh không dám uống nước, sợ uống nhiều sẽ mắc vệ sinh, anh không yên tâm khi để Lâm Đang chờ bên ngoài một mình.

Lâm Đang lại không nghĩ nhiều như thế, cô cứ loay hoay nhìn xung quanh. Cô chưa từng đến nhà ga lần nào, cũng chưa từng ngồi xe cao tốc hoặc xe lửa, hiện giờ được trông thấy nhiều người như vậy nên cảm giác có chút mới lạ.

Chẳng mấy chốc, ga tàu bắt đầu soát vé, Trình Diễm dẫn Lâm Đang đi qua cổng kiểm tra, hai người vẫn một mực nắm tay nhau, cùng nhau bước lên tàu.

Lên tàu, Trình Diễm để Lâm Đang ngồi cạnh cửa sổ, còn mình thì ngồi ở phía ngoài.

Điểm đến cách vị trí của họ chưa đến một tiếng đi tàu, Lâm Đang nhìn chăm chú ngoài cửa sổ để ngắm cảnh, Trình Diễm không biết cô có nhìn rõ không, không ngừng kể cho bên nghe bên ngoài có những gì.

Lúc tàu chạy vào đường hầm, không nhìn thấy được phong cảnh bên ngoài, Lâm Đang bèn giơ ngón tay khều khều lên mu bàn tay Trình Diễm.

Trình Diễm cảm nhận được, định nắm lấy tay cô, nhưng lại giả vờ như bắt không trúng, để cô tiếp tục chọc chọc tay mình, mãi đến khi cô tự đắc cho rằng anh vẫn không bắt được, mới chộp lấy đầu ngón tay cô.

Dưới ánh đèn tàu mờ mờ, anh có thể nhìn thấy gương mặt nhỏ của cô đang phồng lên vì tức giận.

Rất nhanh tàu đã chạy đến nhà ga, Trình Diễm kéo Lân Đang xuống xe, ra khỏi sân ga, anh gọi một chiếc taxi đi đến khách sạn đã đặt trước. 

“Có mệt không? Ngồi nghỉ một lát đi nhé, tôi đi kiểm tra có camera hay không.” Trình Diễm cởi balo, ấn Lâm Đang ngồi xuống, bắt đầu kiểm tra khắp phòng.

Anh cầm theo vài miếng băng keo, chỉ cần là chỗ có khả năng giấu camera đều bị anh dán lại.

Lâm Đang nhìn xung quanh, hỏi anh: “Camera hả?”

Anh vừa xử lý chuyện camera, vừa đáp: “Trong khách sạn có thể sẽ có camera quay chụp lại những thứ riêng tư của mình, sau đó sẽ đăng tải lên mạng.”

Lâm Đang kinh ngac đến mức mở to đôi mắt.

“Nhưng mà cậu đừng lo, tôi đã chặn hết những chỗ có khả năng giấu camera rồi.” Trình Diễm đi đến, ngồi xuống cạnh cô, sau đó cởi nón và khăn choàng cổ của cô xuống, “Muốn đi vệ sinh không.”

Lâm Đang gật đầu, lúc này mới nhớ cảm thấy ngại ngùng: “Tối nay bọn mình sẽ ngủ cùng một phòng à?”

Trình Diễm giải thích: “Tôi sợ cậu ở một mình sẽ không an toàn, cậu cứ yên tâm, nơi này có hai giường riêng, tụi mình chia ra ngủ.”

“Ồ…” Lâm Đang mím môi, nhỏ giọng nói, “Mình muốn đi vào nhà vệ sinh.”

Trình Diễm đã dùng cồn sát khuẩn để khử trùng phòng vệ sinh. Anh đứng dậy, dắt cô đi vào, chỉ rõ vị trí cho cô rồi mới lui ra ngoài, còn tiện tay đóng cửa lại giúp.

Ba phút sau, Lâm Đang đỏ mặt đi ra khỏi nhà vệ sinh, cô cảm thấy có chút mắc cỡ, nhưng vừa nhìn thấy Trình Diễm đang nghiêm túc xem điện thoại, cô bỗng thấy thoải mái hơn, không còn ngại ngùng nữa.

Cô từ từ đi qua, ngồi xuống cạnh anh, thò qua đầu qua xem: “Lát nữa bọn mình sẽ đi đâu?”

Trình Diễm tắt điện thoại, thuận tay sờ đầu cô: “Cậu muốn nghỉ ngơi một chút không?”

“Không cần đâu, mình không buồn ngủ.”

“Vậy chúng ta ra ngoài đi dạo chốc lát ha. Tối nay có một đoàn kịch địa phương biểu diễn, cậu có muốn xem không?” Trình Diễm vẫn còn nhớ lần trước mình đã bỏ lỡ buổi hòa nhạc. Thực ra, trước khi đến đây, anh đã mua sẵn vé. Nếu Lâm Đang muốn đi thì họ sẽ đi, còn không thì thôi.

Lâm Đang phấn khích gật đầu: “Mình muốn đi!”

Trình Diễm cong môi: “Sang sáng mai thì chúng ta đến sân trượt tuyết, tôi đã đặt xe xong hết rồi.”

“Quá ok luôn!” Lâm Đang thiếu điều bật dậy vỗ tay. Sau khi vui mừng xong, cô ngồi ngay ngắn lại trên sofa, có chút lo lắng, “Mà này Trình Diễm, cậu lấy đâu ra tiền vậy?”

“Tiền tôi tiết kiệm lâu rồi.” Thật ra, còn có cả khoản bồi thường sau khi ba anh xảy ra chuyện, nhưng số tiền đó hầu như đều đem đi trả nợ thay ba anh, chóng đến chóng đi, gần như có mà cũng như không. Có điều… “Còn có tiền do anh cậu đưa nữa.”

Lâm Đang kinh ngạc: “Anh mình á?”

“Ừ, anh ấy tới tìm tôi, bảo tôi cách xa cậu ra. Tôi nói vậy thì phải cho tôi chút lợi lộc gì đó chứ, anh ấy liền đưa cho tôi 5 vạn.” Trình Diễm cười, dù sao anh cũng không sợ bị đánh.

Lâm Đang lập tức hiểu rõ, ông anh ngốc kia của cô đã bị lừa. Cô cảm thấy có hơi xấu hổ: “Sao anh ấy lại ngốc vậy chứ…”

Trình Diễm mang khăn choàng cổ lại cho cô: “Không bàn tới anh ấy nữa, lát nữa ra ngoài cậu vẫn phải mang khăn choàng với mũ.”

“Cậu cũng mang đi.” Lâm Đang cũng cầm lấy khăn choàng của anh, giơ tay muốn mang giúp anh.

Trình Diễm cúi đầu, thuận theo cô, để cô choàng cho mình.

Mấy hôm gần đây không có tuyết rơi, bên ngoài không quá lạnh, thời tiết cũng rất đẹp. Nhìn thoáng qua một cái đã có thể thấy rõ những đỉnh núi xung quanh, trên đỉnh núi phủ đầy tuyết trắng, Trình Diễm chỉ tay về phía đó, bảo Lâm Đang nhìn xem.

Khi hai người đi bộ đến gần nhà hát, buổi diễn sắp bắt đầu. Trước cửa khán phòng, tràn ngập mùi hương thơm ngọt của bắp rang. Trình Diễm thấy Lâm Đang hít sâu một hơi, không nghĩ ngợi gì nhiều, liền nắm tay cô, mua ngay một hộp ngô cho cô ôm lấy.

“Sao cậu biết mình muốn ăn vậy?” Cô hỏi.

“Tôi đoán.” Trình Diễm nhéo nhéo gương mặt đang phồng lên của cô, anh đã muốn làm thế này từ rất lâu rồi.

Lâm Đang không hề để ý đến, cô hốt một nắm bắp rang đưa cho anh: “Cậu ăn không?”

Anh không nói gì, cúi đầu xuống, ngậm lấy một miếng trong tay cô.

“Bọn mình vào nhanh đi, hình như sắp bắt đầu rồi.” Lâm Đang quay mặt đi, ánh mắt lảng tránh, túm chặt tay áo anh kéo đi vào trong, thúc giục, “Nhanh lên nhanh lên, gần bắt đầu thật rồi kìa.”

Trình Diễm lười biếng bước theo cô, thấy cô đi nhầm hướng thì lập tức kéo lại, rồi tại tiếp tục lười biếng đi theo sau lưng.

Chỗ ngồi của họ là ở ngay trung tâm, Trình Diễm nhìn hai bên, không muốn để Lâm Đang ngồi ở bên trái, mà bên phải thì cũng không. Anh chỉ muốn ôm cô vào lòng, để cô không phải tiếp xúc với người lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK