Trình Diễm ngẩng đầu lên, nhìn những sinh vật biển được vẽ trên trần nhà, cười nói: “Vậy cũng được, cậu chơi dương cầm khá hay, chắc chắn sẽ đạt được thành tích tốt.”
Lâm Đang cũng rất tự tin: “Sau này mình sẽ không ngủ trong giờ học nữa, tập trung học các môn văn hóa đàng hoàng.”
Trình Diễm không đáp lại, nghe cô kể ra những kế hoạch của mình, thỉnh thoảng sẽ nói vào một hai câu, cứ như bọn họ thật sự thi vào cùng một trường, viễn viễn ở cạnh nhau.
Vào lúc thủy cung đông đúc nhất, họ rời đi, trên đường đi ra ngoài, hai người vẫn luôn nắm tay đến ngay cửa thì buông ra, như thể hết thảy vừa rồi chỉ là một giấc mơ.
Tuy nhiên, Trình Diễm lại cho rằng, đây mới là điều đúng đắn.
Mặt trời vẫn còn treo trên cao, nhưng không nóng như lúc trưa. Lên xe, hai người trò chuyện suốt quãng đường, cuối cùng Trình Diễm chủ động yêu cầu thả anh ở trước cửa tiểu khu nhà Lâm Đang là được.
Hai người tạm biệt tại đây, sau khi Lâm Đang vào nhà, lập tức nhắn tin cho Trình Diễm, hỏi thăm anh về tới nhà chưa.
Trình Diễm đã về đến khu ổ chuột, anh cất chiếc chuông trên balo, định mở tin nhắn thoại để nghe giọng của Lâm Đang, nhưng rồi lại chuyển thành tin nhắn văn bản, nhìn vài giây rồi trả lời “Đến rồi”, sau đó bỏ điện thoại vào túi, nhẹ nhàng đẩy cửa nhà.
Bên trong tối om, trống không.
Anh thở phào nhẹ nhõm, bật đèn lên, đóng cửa rồi khoá trái, thu dọn đồ đạc rơi lung tung trên đất, lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn thoại đi: “Đang Đang, tôi về tới rồi.”
Bên kia không nhắn lại, anh nhìn điện thoại thêm một lúc thì đặt xuống, lấy quyển từ đơn trong balo ra, nằm trên giường, bắt đầu học từ mới.
Cùng lúc đó, Lâm Đang đang bị mắng.
“Cậu nói gì cơ?! Cậu với Trình Diễm làm hoà rồi á?! Lâm Đang! Cậu cậu cậu cậu! Cậu thật sự muốn mình tức chết mà! Chẳng phải mình đã nói với cậu là đừng để ý đến cậu ta rồi sao? Có phải cậu thích bị ngược không đấy?”
Lâm Đang sợ tới mức không dám nhúc nhích, ngoan ngoãn ngồi trước điện thoại nghe mắng suốt mười phút.
Nghe thấy Tống Noãn bên kia mắng đến mức thở không ra hơi, Lâm Đang mới cẩn thận hỏi: “Mình nói chuyện được chưa?”
Tống Noãn trợn mắt liếc cô một cái: “Cậu nói đi”
“Mình…” Lâm Đang sắp xếp lại từ ngữ, “Cậu ấy tìm mình nói xin lỗi, cũng giải thích rõ ràng về lý do với mình. Cậu ấy nói không chê mắt mình, còn nói cũng thích mình nữa.”
Tống Noãn hỏi: “Sau đó thì sao? Hai cậu đã xác nhận mối quan hệ rồi?”
Lâm Đang lắc đầu: “Chưa đâu, hiện giờ tụi mình vẫn là bạn tốt.”
Trên mặt Tống Noãn đầy dấu chấm hỏi.
“Tại vì, cậu ấy nói, phải đợi thi đại học xong đã…”
Tống Noãn nghe vậy thì cảm thấy là lạ: “Cậu ta có thể giác ngộ vậy à? Cậu ta có lợi dụng gì cậu không vậy?”
Lâm Đang muốn hỏi nắm tay có tính không, nhưng lại có chút chột dạ, lắc đầu phủ nhận: “Không có, tụi mình chỉ là bạn tốt thôi.”
“Cậu có thể tiếp tục qua lại với cậu ta, nhưng bất kể thế nào cũng không được để cho cậu ta lợi dụng cậu.” Tống Noãn nghiêm túc nói.
“Lợi dụng là sao?”
“Chính là ôm ấp, hôn môi, đồ đó…” Vẫn còn nữa nhưng Tống Noãn không biết nên nói thế nào, cô nàng nghĩ trước đây mình đã nói quá nhiều, nếu không thì Lâm Đang cũng không sớm thông suốt đến vậy.
Lâm Đang ngẫm nghĩ, hình như hai người không có làm những việc này, cô dứt khoát đồng ý: “Biết rồi, mình sẽ không để cậu ấy lợi dụng đâu.”
Tống Noãn thở phào một hơi: “Cậu nhớ kỹ lời nói vừa rồi của cậu cho mình! Nếu cậu không làm được, thì sau này tụi mình khỏi làm bạn gì nữa. Mình nói nghiêm túc!”
Lâm Đang mím môi, có chút xấu hổ, quả thật là cô luôn nuốt lời: “Ừ, lần này mình chắc chắn làm được.”
Cô ghi nhớ những lời này, ngay cả nắm cổ tay Trình Diễm cũng không dám, vả lại hai người cũng không nắm tay ở trường, Trình Diễm bảo làm vậy sẽ ảnh hưởng không tốt.
Tuy nhiên, lục lạc treo trên balo Trình Diễm mới là thứ thu hút sự chú ý của người khác, nó thật sự vang quá lớn, chỉ cần nghe thấy âm thành này, mọi người đều biết Trình Diễm đang đi đến.
Mà nhìn đến lục lạc, rất khó để không liên tưởng đến Lâm Đang, nên có rất nhiều người đến hỏi cô: Có phải cậu đang hẹn hò với Trình Diễm không?
Cô không thể tỏ ra bình tĩnh giống trước kia, chỉ có thể đỏ mặt, lắc đầu, giải thích với mọi người rằng, cô và Trình Diễm không hẹn hò, chỉ là bạn bè đặc biệt thân.
Năm chữ bạn bè đặc biệt thân này trở thành trò đùa mới trong khối bọn họ, cả một tầng, ai cũng biết, đại tiểu thư Lâm Đang có vấn đề về thị lực và tên nghèo học dở Trình Diễm là bạn bè đặc biệt thân.
Thẳng đến khi cận kề kỳ thi cuối kỳ, bầu không khí hóng hớt mới giảm bớt chút ít.
Lần thi cuối kỳ này vô cùng quang trọng, sẽ dựa theo thành tích xếp hạng mới để điều chỉnh thành viên trong lớp. Đứng trong top 50 sẽ được điều sang lớp hoả tiễn, còn những bạn xếp hạng dưới 50 sẽ đưa đến lớp thường.
Vài người trong lớp của Lâm Đang đều đang cạnh tranh để giành lấy suất này, lớp trưởng, bí thư chi đoàn, và cả ủy viên học tập khó ưa kia.
Trước kỳ thi một ngày, Lâm Đang và Trình Diễm cùng nhau đi ra cổng trường như thường lệ.
Đến dưới cây long não, Trình Diễm đột nhiên gọi cô lại: “Cậu có thể nán lại thêm vài ngày rồi hãy quay về thành phố Vân không?”
Kỳ thi cuối kỳ lần này không được sắp xếp vào đêm trước ngày nghỉ lễ, sau khi thi xong vẫn còn học một tuần. Theo lý mà nói, Lâm Đang có học hay không, cũng chẳng ai quan tâm.
Cô nói: “Không phải còn một tuần dự trữ hả?”
“Ừ, ý tôi là, sau khi nghỉ hè có thể ở lại thêm vài ngày không.”
“Có chuyện gì sao?”
“Có cái này muốn tặng cho cậu.”
Trong mắt Lâm Đang lập tức loé lên ánh sáng: “Là gì vậy?”
Trình Diễm bất đắc dĩ cười cười, đẩy nhẹ cô: “Đến lúc đó sẽ biết, mau lên xe về nhà đi.”
Lâm Đang liền ỉu xìu: “Được rồi, vậy mình lên xe trước, buổi tối cậu đi về phải chú ý an toàn nha.”
“Biết rồi.”
Lâm Đang nhìn anh trong chốc lát, lưu luyến mở cửa xe, ngồi vào trong, nhìn anh qua tấm kính cửa sổ.
“Đang Đang.” Hình như anh vừa gọi cô.
Cách một tấm kính, cô không thể nghe rõ, hả một tiếng, lập tức kéo cửa kính xuống, hỏi anh: “Sao vậy?”
Anh cong môi: “Đang Đang, sinh nhật vui vẻ.”
Lâm Đang còn chưa kịp nói gì, xe bỗng khởi động. Cô ló đầu ra nhìn, mãi đến khi thân ảnh của anh biến thành một chấm nhỏ, cô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho anh: “Cậu muốn tặng quà sinh nhật cho mình đúng không?”
Bên kia không trả lời, nhưng cô rất chắc chắn về suy đoán của mình.
Cô mong chờ không thôi, vừa thi xong đã gấp gáp đi đến trường, nhưng sực nhớ ra, Trình Diễm nói phải chờ đến khi nghỉ hè mới đưa quà cho cô. Cô chỉ có thể tạm thời kìm nén tâm trạng phấn khích, hỏi thăm về tình hình thi cử.
Thật ra cô đã từng hỏi qua điện thoại một lần, nhưng Trình Diễm vẫn kiên nhẫn đáp lại cô: “Thấy cũng ổn, đề thi lần này không khó lắm.”
Cô gật đầu: “Vậy sau khi tan học chiều nay, cậu giúp mình đọc đề đi, mình lại làm một lần!”
“Ừ.” Trình Diễm đương nhiên không từ chối.
Tan học buổi chiều, sau khi cơm nước xong xuôi, anh liền lấy đề thi ra, bắt đầu đọc đề cho Lâm Đang.
Đọc một câu, Lâm Đang trả lời một câu, tuy rất phiền phức, nhưng Trình Diễm lại cực kỳ tập trung trong suốt quá trình, sau khi nghe xong câu trả lời của Lâm Đang, lập tức ghi lại điểm, rồi tiếp tục đọc câu hỏi tiếp theo.
Ban đầu, trong lớp không có bạn học khác, sau đó lần lượt có người đi vào, đều âm thầm quan sát hai người.
Có người nhỏ giọng bàn tán:
“Đệt, cố gắng dữ à! Chắc phải cho vào top 10 nhân vật truyền cảm hứng nhỉ?”
“Đây không phải là cùi bắp giúp đỡ gà mờ?”
“Cậu nói câu này mà không thấy ngượng hả? Có tốt hơn người ta chỗ nào đâu.”
Trình Diễm nhàn nhạt liếc nhìn bọn họ một cái, mấy người đó lập tức ngậm miệng.
Uỷ viên học tập trùng hợp đi ngang qua, cười nhạo một tiếng: “Các cậu không thấy bảo bối của người ta à, còn dám nói xấu sau lưng? Cẩn thận ra khỏi cổng trường, người ta kéo một đám anh em tóc vàng đến xử lý các cậu đấy.”
Chỉ cần không nói động đến Lâm Đang, Trình Diễm đều có thể nhịn được. Anh gõ bàn vài cái, nhỏ giọng nhắc nhở: “Tiếp tục trả lời câu hỏi.”