• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hả? À, cũng được…”

Vừa dứt lời, Lâm Đang đã bị Trình Diễm bế thốc lên, bước vội xuống cầu thang.

Những người đang đi lên nhìn thấy hai người họ thì lập tức nhường đường. Chưa đầy ba mươi giây sau, họ đã xuống đến dưới, nhưng Trình Diễm vẫn chưa chịu thả Lâm Đang ra.

Mãi cho đến khi bước ra khỏi nhà hàng, Lâm Đang mới đứng vững trên mặt đất. Cô còn hơi bần thần, cảm giác đầu óc vẫn chưa tỉnh táo hẳn, trong mũi vẫn ngập tràn mùi hương chanh thoang thoảng.

“Đi xe đạp nhé?” Trình Diễm hỏi.

Lâm Đang hơi giật mình, ngơ ngác gật đầu rồi theo anh đến bên chiếc xe đạp. Anh nắm lấy eo cô, nhấc cô lên và đặt nhẹ vào yên sau.

Cô càng thêm bối rối, đến khi làn gió êm dịu lướt qua mặt, cô mới tỉnh táo lại hẳn. Nhưng chẳng biết từ lúc nào, tay cô đã vô thức nắm lấy vạt áo của Trình Diễm.

“Trình Diễm…” Cô khẽ gọi.

“Sao thế?” Anh giảm tốc độ đạp.

“Không có gì…” Lâm Đang nắm chặt áo anh hơn, đầu từ từ ngả về phía trước, cuối cùng tựa vào lưng anh.

Cô có thể cảm nhận được người phía trước hơi khựng lại một chút, nhưng anh không cản cô, cũng không nói gì, vẫn đạp xe đều đều, để ánh nắng xuyên qua tán cây chiếu lên mặt họ.

Thế giới thật yên tĩnh, chỉ còn nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện của những người đi đường, tiếng rao bán của các quầy hàng bên lề, và cả tiếng tim cô đập thình thịch.

Trình Diễm cũng nghe thấy nhịp tim của chính mình, anh còn phấn khích đến mức muốn đứng lên và đạp nhanh hơn, nhưng vẫn giữ vững tốc độ, đều đều tiến về phía trước.

Quẹo qua một con phố, phía trước là một khu chợ hoa chim, từ xa đã nghe thấy tiếng ríu rít của những chú chim trong đó.

Trình Diễm dừng xe, hỏi: “Cậu có muốn vào chợ hoa chim xem không?”

Lâm Đang chưa từng đến những nơi như vậy, thậm chí còn chưa nghe nói tới bao giờ, nhưng khi nghe đến hai từ “hoa” và “chim”, cô lập tức hào hứng gật đầu, nhảy xuống xe.

“Cẩn thận nào.” Trình Diễm cười, kéo cô lại gần, khóa xe rồi nắm tay cô dẫn vào chợ.

Giữa trưa, hầu như không ai đến dạo quanh những nơi như thế này, cả con phố rất yên ắng, chỉ thỉnh thoảng nghe được vài tiếng chim hót.

Con đường không rộng lắm, lại tràn ngập các chậu cây, chỉ đủ cho ba người chen nhau đi, nhưng hai người họ vẫn nắm tay nhau đi song song ở giữa đường.

Lâm Đang tò mò không ngừng, hết muốn nhìn cái này lại muốn chạm vào cái kia, nhưng Trình Diễm không cho cô tùy tiện sờ vào. Chỉ khi anh xác nhận không có gì nguy hiểm, cô mới được chạm thử.

“Đây là cây gì thế?” Lâm Đang chỉ vào một chậu cây treo trước cửa tiệm hoa hỏi.

“Đây là cây lan chi, cây này không có gai, cậu có thể chạm thử.” Trình Diễm đi sau cô, nhẹ nhàng giải thích.

Được đồng ý, Lâm Đang đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào chiếc lá của cây lan chi: “Mình từng nghe tên cây này trong sách, nhưng chưa bao giờ thấy ngoài đời.”

Trình Diễm hỏi: “Vậy cậu có muốn mang một chậu về trồng không? Cây lan chi rất dễ chăm.”

Lâm Đang lắc đầu: “Thôi, không cần đâu. Cây này chắc phải chăm sóc thường xuyên, mà mình không thể chăm được nó, vậy thì không nên mua về.”

Trình Diễm hơi sững lại, nắm lấy tay cô, không biết có nên buông ra hay không.

“Đi tiếp thôi.” Lâm Đang không nghĩ nhiều, vẫn nắm tay anh tiếp tục bước tới.

Đi vào sâu hơn thì thấy có vài cửa hàng bán thú cưng như thỏ con, rùa nhỏ, cá vàng.

Lâm Đang ngồi xuống trước lồng thỏ ngắm nghía, rồi lại chuyển qua lồng hamster. Trước các cửa hàng có bể cá vàng, cô đứng đó chăm chú nhìn bọn cá bơi qua bơi lại.

“Cậu nói xem, chúng có thấy mình không?” Cô hỏi.

Trình Diễm cũng tiến lại gần: “Chắc là thấy đó. Tôi vừa tới thì tụi nó bơi đi rồi.”

Cô bật cười: “Tại sao lại vậy?”

“Tôi cũng không biết nữa.” Trình Diễm đứng thẳng dậy, lùi lại vài bước, nhìn cô, “Cậu có thích cá vàng không? Cá vàng dễ nuôi lắm, chỉ cần thỉnh thoảng thay nước cho bể là được.”

Cô chạm nhẹ vào bể cá, không nói gì.

Trình Diễm nói tiếp: “Chỉ cần mười ngày thay nước một lần, mỗi ngày cho ăn một lần là ổn.”

Lâm Đang ngạc nhiên, nghiêng đầu nhìn anh: “Sao cái gì cậu cũng biết thế?”

Anh bật cười: “Trên bảng hiệu người ta ghi vậy mà.”

“Ồ, vậy à.” Mặt Lâm Đang hơi đỏ, gãi đầu rồi kiễng chân nhìn vào bên trong bể.

“Vậy có muốn mua hai con mang về không?”

“Nhưng mà nhà mình không có bể cá.”

Trình Diễm không hỏi thêm, anh đi vào trong hai bước, nói với chủ tiệm: “Chú ơi, cho con ba con cá nhỏ với một cái bể cá.”

Ông chủ ngậm điếu thuốc trên miệng, nhàn nhã đáp: “Ờ, tất cả là hai mươi lăm tệ.”

“Giảm chút được không chú? Tụi con là học sinh mà.” Trình Diễm mỉm cười trả giá, giọng điệu rất thành thạo như đã quen làm chuyện này.

Ông chủ liếc anh một cái, phất tay: “Được rồi, hai mươi tệ cả thảy, tặng thêm một túi thức ăn cá, nuôi tốt lần sau quay lại nhé.”

Trình Diễm lập tức rút điện thoại ra quét mã thanh toán, cảm ơn rồi hứa hẹn lần sau sẽ quay lại.

Lâm Đang đứng bên cạnh ngơ ngác nhìn anh, đến khi nghe anh hỏi muốn chọn con nào, cô mới hoàn hồn, chăm chú nhìn bể cá rồi chọn ra ba con bơi nhanh nhất.

Cô cầm túi nhựa đựng cá, không ngừng ngắm nghía bên trong, thỉnh thoảng còn chọc tay vào túi.

“Về nhà rồi ngắm tiếp, coi chừng làm đổ đó.” Trình Diễm cười nhắc nhở, tay anh xách bể cá, tay còn lại nắm lấy tay cô, dẫn cô tiếp tục đi về phía trước.

Cuối cùng, Lâm Đang cũng chịu buông túi cá nhỏ xuống, quay đầu cười rạng rỡ: “Mình thích cái này lắm!”

“Ừ, tôi nhìn ra rồi.” Trình Diễm đáp.

“Trình Diễm! Cậu tốt quá!” Cô vừa nói vừa nhảy cẫng lên, khiến những chú cá trong túi suýt bị cô làm cho chóng mặt.

Trình Diễm không giấu được nụ cười: “Cậu cũng rất tốt mà.”

Ra khỏi chợ hoa chim, họ thấy chiếc xe đạp đang đậu bên ngoài. Trình Diễm đưa bể cá cho Lâm Đang ôm rồi tự mình đi mở khóa xe.

Anh lúng túng không biết phải làm thế nào. Bể cá không thể để trên xe, Lâm Đang chỉ có thể ôm nó, còn anh thì phải đẩy xe. Như vậy, cô sẽ không thể sử dụng gậy dẫn đường.

“Hay là để tôi đưa cậu về xe trước, rồi tôi quay lại đạp xe sau nhé?” Anh đề nghị

Lâm Đang không đồng ý: “Mình ôm được bể cá mà.”

Trình Diễm bất đắc dĩ: “Vậy cậu nhớ ôm chặt lấy tôi đấy.”

“Ừm.”

Lâm Đang lại được anh bế lên yên sau của xe đạp. Một tay cô ôm chặt eo anh, tay còn lại giữ chặt bể cá.

Chiếc xe bắt đầu lăn bánh, gió nhẹ thổi qua làm chiếc váy trắng của cô khẽ bay.

“Trình Diễm, cậu nói xem, tụi cá bị lắc thế này có say không?” Cô hỏi.

Trình Diễm suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Chắc không đâu. Tôi nghĩ ở biển hay sông còn lắc hơn thế này nhiều.”

Lâm Đang nhanh chóng chuyển chủ đề khác: “Trình Diễm, cậu đã từng thấy biển chưa?”

“Chưa.”

“Vậy, sau khi thi xong, cậu có muốn đến nhà mình chơi không? Nhà em ở Vân Thị…” Nói đến đây, cô hơi ngượng ngùng, vội bổ sung, “Ở Vân Thị có biển, chúng ta có thể ra biển chơi cùng nhau.”

“Được.” Trình Diễm rất muốn đi. Anh hiểu ý của Lâm Đang, cũng biết rằng gia đình cô khó mà chấp nhận mình. Nhưng để cô vui, anh vẫn đồng ý.

Lâm Đang không nói gì thêm, chỉ nở một nụ cười nhẹ, tựa đầu vào lưng anh, lặng lẽ ngắm nhìn con đường trước mặt.

Chẳng mấy chốc, họ đã về đến chỗ đậu xe. Lâm Đang đứng chờ, ôm bể cá trong tay, còn Trình Diễm tìm chỗ khóa xe. Cô định đặt bể cá và mấy chú cá nhỏ vào trong xe, rồi sẽ cùng anh đi dạo tiếp.

Khi cô đang mân mê túi nhựa đựng cá, bỗng có ai đó vỗ nhẹ lên vai. Cô nghĩ mình đang cản đường ai đó, liền dịch sang một bên. Thế nhưng một giọng nói của người đàn ông trung niên, khàn đục vang lên:

“Cô bé, cháu là bạn gái của Trình Diễm phải không?”

Giọng nói ấy mang theo sự nịnh bợ quá mức, khiến Lâm Đang cảm thấy lạnh sống lưng. Cô lập tức lùi lại hai bước, giẫm lên bồn hoa gần đó, suýt nữa thì ngã.

Cô ôm chặt bể cá trong lòng, căng thẳng nhìn bóng người mờ mờ phía trước, trong đầu trống rỗng.

“Cháu đừng sợ, chú chỉ muốn…”

Thấy bàn tay người đàn ông kia tiến gần mình, Lâm Đang hoảng hốt lùi thêm hai bước, trượt chân ngã xuống lòng đường. Bể cá trong tay cũng rơi xuống đất vỡ tan, nước tràn ra, làm ướt chiếc váy trắng tinh của cô. Cô òa khóc: “Đừng đến gần tôi!”

Trình Diễm đang cúi đầu khóa xe, ngẩng lên thì thấy ba mình đứng không xa, còn Lâm Đang thì đã ngã xuống đường. Chiếc túi cá bị rách, nước loang lổ trên váy cô.

Anh không kịp nghĩ ngợi nhiều, vội bỏ dở việc khóa xe, chạy nhanh tới, đẩy mạnh ba mình ra rồi quay sang đỡ Lâm Đang.

“Đừng sợ, đừng sợ.” Anh gần như ôm trọn cô vào lòng.

Lâm Đang vẫn khóc nức nở. Trong lòng Trình Diễm, vừa lo lắng vừa tức giận. Anh liếc nhìn người đàn ông trung niên bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó nhẹ nhàng nói: “Để tôi đưa cậu về xe trước.”

Anh định dìu cô đứng dậy, nhưng chân cô bị trẹo, phần hông cũng đau nhức, không thể cử động nổi.

“Tôi bế cậu về nhé.” Anh nói.

“Đợi đã!” Bỗng ba Trình Diễm chạy theo sau.

Trình Diễm không muốn để ý đến ông ta, càng không muốn thu hút sự chú ý của những người qua đường. Anh bước nhanh hơn, nhưng bị ông ta túm chặt vai.

“Bây giờ mày sống tốt như thế, chẳng lẽ không giúp đỡ cha ruột của mình? Tao sắp bị người ta đánh chết rồi!” Người đàn ông hạ giọng, nhưng vẫn đủ để Lâm Đang nghe thấy.

Trình Diễm càng thêm phẫn nộ, nhưng phải cố nén xuống: “Nếu ông không buông tay, tôi sẽ báo cảnh sát đấy.”

Người đàn ông chẳng hề sợ hãi: “Mày báo đi. Mày có báo cảnh sát thì cũng không thể thay đổi sự thật rằng tao là cha mày. Mau đưa hết tiền ra đây, nếu không đừng trách tao không nương tay với cô bạn gái nhỏ này!”

Trình Diễm cố vùng vẫy, nhưng không thể thoát khỏi bàn tay của người đàn ông ấy.

Bình thường nếu chỉ có mình anh, chắc chắn anh không sợ. Nhưng lúc này có Lâm Đang ở đây, khiến anh chợt thoáng nghĩ đến việc cùng người đàn ông này đồng quy vu tận.

Tài xế Lưu không biết đã để ý từ khi nào, liền chạy nhanh đến: “Đưa cô bé cho tôi.”

Trình Diễm biết, nếu để Lâm Đang đi lần này, có lẽ anh sẽ không bao giờ gặp lại cô nữa. Nhưng anh vẫn trao cô lại, chỉ nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc nữa.”

Lâm Đang không nói một lời, chỉ run rẩy vì sợ, nước mắt không ngừng rơi.

Nhìn thấy cô được bế lên xe, Trình Diễm lặng lẽ quay đầu lại, nện một cú đấm vào mặt ba mình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK